Hello ^^ Đã đến lúc ngược thân Minh Lâm rồi ~ Hehe

Warning: Chương này có sử dụng một vài từ ngữ khiếm nhã để phù hợp với câu chuyện nên xin mọi người thông cảm . Nấm cảm ơn !!

🍄

-Các người là ai ?! Mau thả tôi ra.... Minh Lâm cố giãy giụa thoát khỏi sợi dây thừng đáng chết đang trói chặt hắn.

Hạnh San nói nhỏ vào tai Lâm Tĩnh rồi trở lại thần thái uy nghiêm trước đó.

-Mau mở miếng bịt mắt của hắn ra. Lâm Tĩnh ra lệnh

-Các người... TRƯƠNG HẠNH SAN ?!?! Là cô sao ????

Minh Lâm hốt hoảng nhìn thân ảnh người con gái với thần thái nữ vương đang đứng uy nghiêm trước mặt.

*Bốp*

-Hỗn xược !! Ai cho phép mày gọi cả tên lẫn họ của Trương tỷ ?!

Một cú đấm như trời giáng của tên đàn em hướng thẳng vào mặt Minh Lâm , vì lực đánh quá mạnh nên đầu hắn bị lệch sang một bên , khoé môi còn rỉ ra chút máu.


-Chết tiệt , mày không biết là mày vừa mới ra tay với ai đâu thằng khốn. Minh Lâm phun ngụm máu trong miệng ra rồi hắn vênh mặt tự đắc nói.

-Mẹ kiếp , mày là cái quái gì mà tao phải sợ mày ! Nói đoạn , tên đàn em đánh Minh Lâm lúc nãy định giáng vào mặt Minh Lâm một cú nữa thì bị giọng nói lạnh băng của Hạnh San làm cho mọi hành động của tên ấy dừng hẳn lại.

-Dừng tay ! Đối với loại người như hắn dù có đánh đến chết thì cũng vậy thôi . Hạnh San đứng đó nhìn con chó hoang đang nhe nanh múa vuốt đến tội nghiệp kia mà trong lòng cười khẩy một tiếng. Cô tiến lại gần đến nơi cả người Minh Lâm bị trói chặt vào một cái ghế , một bên khuôn mặt hắn sưng lên vì cú đánh lúc nãy.

-Cô...Thật không ngờ vị nữ chủ nhân mà anh em trong thế giới ngầm lâu nay bàn tán lại chính là cô. Cô đúng là con người có rất nhiều bí mật.


-Tôi còn có rất nhiều bí mật muốn nói cho cậu nghe trước khi đem cậu ra dùng thử tất cả những món "đồ chơi" trong căn phòng này nữa kìa.

Hạnh San nhếch môi đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng mà trước giờ cô đã từng đem không ít người để ra chơi đùa. Giọng nói của cô nguy hiểm đến mức những tên thuộc hạ của cô có mặt tại đó cũng bị một phen lạnh hết cả sống lưng ngay cả Lâm Tĩnh cũng không ngoại lệ.

*Lâm Tĩnh pov*

"Chà , xem ra tên này đã đắc tội lớn rồi a~ Haizz , chỉ trách ngươi có mắt như mù đi , động ai không động lại động vào con người máu lạnh này mới chết cơ chứ !"

-Cô...Cô...Tôi nói cho cô biết , nếu tôi có mệnh hệ gì thì ngay cả bản thân cô cũng không yên với ba của tôi đâu. Mắt Minh Lâm đảo hết một lượt quanh căn phòng chết chóc này rồi khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Khuôn mặt đã tái đi không ít , dù vậy nhưng hắn vẫn còn tỏ ra vênh váo trước mặt Hạnh San.


-Haha , nực cười. Đến nước này rồi mà cậu vẫn còn ăn nói hùng hồn như thế nữa à ?

-Cô...CÔ CƯỜI CÁI GÌ ?!! Minh Lâm tức giận vì bị một người con gái cười nhạo mình nên không kiềm chế được liền hét vào mặt Hạnh San.

*Bốp*

-Ăn nói cho cẩn thận vào. Cậu nên nhớ rằng cậu đang ở trong địa phận của tôi. Cú đấm với bảy phần mười công lực lại một lần nữa giáng xuống mặt Minh Lâm và lần này không phải là tên thuộc hạ của Hạnh San ra tay nữa mà là chính tay Hạnh San ra tay với hắn ta.

Hạnh San lui về phía sau , đưa tay lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay lau lau lên bàn tay vừa mới đánh Minh Lâm lúc nãy , nét mặt rất khó chịu như thể mình vừa mới chạm vào thứ gì đó kinh tởm lắm vậy.

-Khốn kiếp , tại sao cô muốn hãm hại tôi.
-Haha , muốn biết sao ?! Vậy thì để tôi nói cho cậu biết cậu đã đắc tội gì nhé ! Hạnh San xoay lưng đi đến cái bục cao cao đặt cách đó không xa , trên cái bục ấy còn có cả một cái ngai vàng được đúc bằng vàng nguyên chất , hoa văn điêu khắc rất tinh tế. Lâm Tĩnh cũng bước lên ngồi trên chiếc ngai còn lại được đặt thấp hơn chỗ ngồi của Hạnh San , khác biệt ở đây là chiếc ngai của Lâm Tĩnh không phải được làm bằng vàng như của Hạnh San mà nó được làm bằng bạc. Hạnh San nhàn nhã ngồi xuống , đưa ánh mắt băng giá đặt lên người Minh Lâm , người bị trói ở giữa trung tâm của căn phòng. Hừm , phải nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ ? Bởi cậu làm quá nhiều chuyện xấu a~ Thôi thì bắt đầu từ việc cậu chà đạp danh dự của tôi trước mặt Thiên Di và mẹ của cô ấy nhé ! Cậu thật không biết trong khoảnh khắc đó tôi đã muốn gϊếŧ chết cậu như thế nào đâu !! Bởi vì lúc ấy tôi chẳng có gì trong tay cả , quyền lực cũng không , tiền tài địa vị cũng không. Nên tôi đành nhân nhượng cho qua. Nhưng , điều đó không đồng nghĩa với việc là tôi sẽ quên đi và tha thứ cho cậu !
-Tôi...

-CÂM MIỆNG, TÔI VẪN CHƯA NÓI XONG. Trước giờ Hạnh San chúa ghét những người mà cô đang nói thì nhảy tọt vào cướp lời của cô.

*Bốp* *Phụt*

Minh Lâm bị đánh đến mức phun cả máu. Từ nhỏ hắn đã được nuông chiều hết mực vì hắn là con trai trưởng , là người thừa kế tập đoàn Vương thị trong tương lai nên ngoài việc ăn chơi sa đoạ ra thì hầu như hắn chẳng biết làm gì cả. Thể lực cũng vì vậy mà yếu hơn so với một chàng trai bình thường.

-Tốt nhất là cậu nên giữ im lặng nếu không muốn bị đánh thêm một lần nữa. Hạnh San dùng tông giọng hết sức nguy hiểm cảnh báo Minh Lâm.

-Tôi...tôi biết rồi. Minh Lâm ngửi được mùi nguy hiểm trong từng câu nói mà Hạnh San phát ra , lòng thầm nghĩ nên nghe lời cô ta nếu không muốn bỏ mạng ở nơi này.
-Tốt. Hạnh San gật đầu hài lòng. Tội tiếp theo là cậu dám đặt điều kiện để ép tôi phải rời xa Thiên Di. Cậu đừng tưởng là trong khoảng thời gian 6 tháng đó tôi không biết gì. CẬU ĐÃ CHO NGƯỜI THEO DÕI VÀ RA SỨC PHÁ HOẠI TÔI VÌ CẬU KHÔNG MUỐN TÔI ĐEM ĐỦ SỐ TIỀN MÀ CẬU YÊU CẦU !!! Lúc đó, tôi giống như một con chó hoanh đi lạc giữa những thành phố xa lạ , nhưng có một điều là cậu không ngờ đó là tôi đã vô tình được ân nhân giúp đỡ và trao cho tôi tất cả những gì mà cậu đã thấy ngày hôm nay.

*Flashback*

~Vào khoảng thời gian 6 tháng trước~

Tôi cầm trong tay 100 USD đi lang thang khắp cái đất nước Anh xinh đẹp , phồn hoa nhưng không kém phần xa lạ này. Lúc nào trong đầu tôi vẫn luôn suy nghĩ là làm cách nào để có thể biến 100$ thành 10.000$ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Đang lẩn quẩn trong đống suy nghĩ miên man thì tôi nghe một tiếng kêu cứu rất nhỏ được phát ra từ bên trong con hẻm nhỏ mà tôi đang đứng , với bản tính tò mò nên tôi đánh liều bước vào trong con hẻm đó.

-Hello ? Is there anyone here ? ( Xin chào ? Có ai ở đây không ? ) Hạnh San vốn dĩ rất giỏi về môn Ngoại ngữ nên cô có thể nói lưu loát và thành thạo câu tiếng Anh vừa rồi.

-Help...me.

-Where are you ? ( Bạn ở đâu ? ) Hạnh San nghe tiếng kêu cứu liền đi thật nhanh vào con hẻm đó , tay không ngừng tìm kiếm , mắt nhìn xung quanh hy vọng là tìm thấy con người đó.

-I"m...here. ( Tôi ở đây )

Một cánh tay run run đưa lên cao để ra hiệu cho người kia thấy.

Tôi chạy thật nhanh đến nơi mà cánh tay ấy đưa lên. Di chuyển những cái thùng xốp và những tấm bìa carton ra chỗ khác. Tròng mắt tôi co giãn hết cỡ khi thấy một ông lão đã gần năm mươi xuân xanh đang nằm thoi thóp , bàn tay của ông ấy ôm lấy một bên áo đã bị dính một bệch máu lớn , trông giống như đã bị trúng đạn.
-Tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện. Danm it , tôi quên là ông không biết Tiếng Việt. Tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống , tay đỡ lấy đầu ông ấy đặt lên đùi mình. Dùng hết sức bình sinh mà đỡ cả thân người to lớn hơn mình đứng lên. Đang hoảng sợ nên chữ nghĩa đã bay đi đâu hết , miệng không tự chủ mà thốt lên một tiếng chửi thề.

-Tôi...Tôi có thể nói được Tiếng việt...Trong túi quần , lấy điện thoại...và gọi vào dãy...số mà có duy nhất...trong đó. Người đàn ông vô cùng khó khăn nói.

-Được rồi, được rồi. Tôi sẽ làm ngay đây. Ông gắng thêm một chút nữa nhé !

Tôi nhanh chóng làm theo những gì mà ông ấy nói. Lấy điện thoại và gọi vào dãy số có duy nhất trong lịch sử cuộc gọi của ông ấy. Không quá 3 giây , bên kia liền có người nhấc máy.
-Chủ tịch , người đang ở đâu ? Một giọng nam đang hối hả được phát ra .

Tôi chuyển máy sang cho người đàn ông trung niên.

-Giao lộ X....Đường Y...

-Chúng tôi sẽ đến ngay thưa chủ tịch. Người đó trả lời sau đó tắt máy.

-Bây giờ tôi đưa ông đến bệnh viện nhé !

-Đừng...không kịp đâu...Tôi biết sức của tôi đến đâu mà. Người đàn ông trung niên cười hiền rồi đưa tay tháo chiếc cài áo hình một con rồng màu đen và cài lên cổ áo của tôi.

-Cái này...

-Hãy giữ nó. Từ bây giờ...cháu sẽ là...con gái nuôi của ta... là...bang chủ của Hắc Long Hội...và chủ tịch của tập đoàn đá quý RM....Hãy giúp ta...cai quản....chúng....chúng là...tất cả tâm huyết cả đời ta...Con...hứa đi...

-Con...con hứa. Đừng nói nữa , hãy nằm yên giữ sức...Hic
-Nín đi nào con gái...ngoan....Sống tốt...con nhé. *Phụt*

Một ngụm máu đỏ chói được phun ra từ miệng của người đàn ông trung niên ấy. Máu của ông ấy thấm đẫm lên chiếc cáo sermi trắng mà tôi đang mặc trên người. Mắt ông ấy dần dần khép lại , hai tay buông thỏng xuống đất. Tôi run run đặt ông ấy nằm xuống rồi ngồi quỳ gối trước thi hài của ông ấy. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng. Lần đầu tiên tôi khóc vì người một người không quen biết.

Tôi cứ quỳ thẫn thờ ở đó cho đến khi có tiếng bước chân rầm rập vội vã chạy đến. Một toán người mặc vest đen vây quanh lấy thi hài của người cha bất đắc dĩ của tôi. Một người trong số đó nhìn sang tôi , họ định nói gì đó nhưng thấy cái cài áo có biểu tượng Hắc Long được cài lên cổ áo tôi thì họ đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
-Ơ... Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ.

-Cô là người kế vị của ngài chủ tịch quá cố. Cô đã đeo lên áo huy hiệu của Hắc Long. Cô bây giờ là người đứng đầu Hắc Long Hội , là chủ tịch của chúng tôi.

-CHỦ TỊCH. Sau khi người kia dứt lời thì mọi người còn lại cũng đồng thanh hô to hai tiếng "Chủ tịch" vang vọng khắp con hẻm đó.

~End Flashback~

-Thật không ngờ. Một con vịt thoáng chốc một cái lại hoá thành phượng hoàng.

-Phải. Ông trời quả thật là có mắt. Để cho tôi có ngày hôm nay , để tôi từng bước từng bước trả món nợ cũ với cậu.

-Xin cô...Tôi cầu xin cô , hãy tha cho tôi....Tôi sai rồi... Minh Lâm nhận thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Hạnh San mà không khỏi rùng mình , lờ mờ nhận ra được kết cục ngày hôm nay của mình nên hắn xuống nước năn nỉ người con gái đang ngồi trên cái ngai vàng quyền lực kia
-CẬU ĐÁNG CHẾT NGÀN LẦN. !!! BẮT ĐẦU XỬ PHẠT. Hạnh San khuôn mặt hết sức phẫn hận. Ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu xử phạt Minh Lâm.

-ĐỪNG !!! TÔI XIN CÔ !!!

-San à, như vậy có quá lắm không ? Theo tớ nghĩ thì chúng ta nên để hắn chết dần chết mòn thì hay hơn nha~

Lâm Tĩnh thầm thì vào tai Hạnh San.

-Cậu muốn làm gì thì tuỳ cậu , mọi chuyện ở đây giao hết cho cậu. Tôi về trước.

Hạnh San gật đầu đồng ý rồi tiêu soái bước ra ngoài. Trước khi đi cô không quên liếc nhìn Minh Lâm đang la hét đau đớn phía bên kia.

*Hạnh San pov*

"Tất cả đều do cậu tự chuốc lấy!!"

End phần 35

Author: NẤM

2305 từ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương