Tít. Tít. Tít.

Điện thoại không kết nối với thư ký được, Ôn Thế cầm cốc cà phê đã hết đi ra khỏi phòng.

“Không phải tổng giám đốc mới được bổ nhiệm là tiến sĩ Ôn, vị bác sĩ bị đình chỉ công tác vì tai nạn y tế sao? Tại sao bác sĩ lại nhảy dù vào đây? Không nhẽ để giải trí?”

Vừa rời khỏi cửa văn phòng chủ tịch, Ôn thế đã thấy một số giám đốc điều hành công ty và thư ký đang nói chuyện cùng nhau, trong đối thoại có nhắc đến tên hắn. Ôn Thế cảm thấy bây giờ đi qua sẽ không hay, nên đứng tựa lưng vào tường, hờ hững lắng nghe.

“Cùng là họ Ôn. Sớm hay muộn anh ta cũng phải kế thừa sản nghiệp của gia đình. Sinh ra đã ngậm thìa vàng.”

“Một bác sĩ thì biết gì về kinh doanh mà nhảy dù xuống vị trí cao nhất trong công ty? Anh ta biết làm không? Hay vài bữa lại vứt đấy để chúng ta làm?”

“Anh ta chỉ cần có gia tộc chống lưng, làm sai thì gia chủ Ôn gia cũng không trách phạt. Chỉ khổ cho cấp dưới như chúng ta.”

“Hy vọng anh ta đừng mang dao mổ vào phòng họp, ha ha ha.”

Tất cả họ đều khinh thường, không muốn đặt tổng giám đốc Ôn Thể vào trong mắt.

Ôn Thế không hề tức giận, hắn hiểu tâm lý của họ. Hắn cố tình ho nhẹ báo động cho mọi người rồi bình tĩnh đi ra ngoài, đến trước mặt thư ký. “Lấy giúp tôi tách cà phê.” Thư ký mặt xanh mét, hai tay cầm cốc rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy Ôn Thế, một số giám đốc điều hành cấp cao biến sắc mặt, họ không biết hắn đã nghe bao nhiêu. Nhiều người nhìn nhau, và một trong số họ lấy ra tài liệu, “Ôn tổng, đây là kế hoạch cho dự án mới của chúng tôi. Ngài xem và cho ý kiến”

Ôn Thể cầm tài liệu do quản lý cấp cao đưa, quay lưng trở lại phòng, không hề đả động đến đối thoại vừa nghe được. Mọi người nhìn thấy sợ hãi trong mắt đối phương.

Ngồi ở bàn làm việc, Ôn Thế không bận tâm thái độ của cấp dưới, hắn nhìn chằm chằm điện thoại. Trên màn hình là tên Uông Trữ Hạ, hắn hồi hộp chờ cô nghe máy. Hắn cần lời giải thích cho buổi tiệc tối hôm trước.

Khá lâu điện thoại mới được kết nối, giọng nói vang lên lại là giọng đàn ông. “Anh tìm ai?”

Phản xạ ngón tay nhanh hơn lý trí, Ôn Thế tắt điện thoại vì quá sửng sốt. Hắn nhận ra giọng Mục Anh Húc. Uông Trữ Hạ thật sự đang ở bên người đàn ông đó.

Ôn Thể bực bội khó chịu và thấy đau lòng.

Trong biệt thự cũ, Mục Anh Húc cầm điện thoại trên tay, mắt lóe lên vẻ chiến thắng sung sướng. Điện thoại Uông Trữ Hạ để trong vali hành lý, quản gia nghe thấy tiếng chuông nên nộp lại cho anh.

Anh biết người gọi điện là Ôn Thế nên cố tình nghe máy. Anh muốn khẳng định Uông Trữ Hạ đang sống cùng anh để Ôn Thế chết tâm.

Cho tình địch một nhát búa nặng nề, Mục Anh Húc đến phòng Uông Trữ Hạ với nụ cười nơi khóe miệng.

“Tại sao anh không gõ cửa?” Ngay khi Mục Anh Húc tự tiện đẩy cửa bước vào phòng, đã nhận ngay lời trách móc không hài lòng.

“Đây là nhà tôi, tôi cần gõ cửa nhà của mình?” Mục Anh Húc cố tình hỏi, mắt híp lại đùa giỡn. “Em đang làm chuyện xấu gì nên sợ bị phát hiện?”

“Anh tìm gặp tôi để nói mấy thứ vớ vẩn này?” Thấy cô có xu hướng nổi giận thật sự, Mục Anh Húc nghiêm chỉnh hơn. Anh bước đến trước mặt cô, đặt điện thoại xuống bàn. “Ôn Thế gọi đến, tôi đã giúp em nhận máy. Không hiểu sao hắn ta tắt máy ngay lập tức.”

Nhìn khuôn mặt thành khẩn vô tội của anh, khóe miệng cô run rẩy tức đến nỗi lắp bắp. “Anh nghe điện thoại?”

Đã quyết tâm rời xa Ôn Thế, nhưng trái tim cô vẫn quặn đau khi nghĩ hắn sẽ hiểu lầm.

Nhìn phản ứng của cô, Mục Anh Húc khịt mũi lạnh lùng. “Em tiếc cuộc gọi sao? Tiếc vì không phải tự mình nghe điện thoại? Hay hối tiếc vì đã rời bỏ hắn? Có phải thấy hắn từ một bác sĩ làm công việc cứu người, chuyển thành Tổng giám đốc một công ty bất động sản nên hối tiếc? Muốn quay về với hắn?”

Chát. Uông Trữ Hạ tát thẳng vào mặt Mục Anh Húc. Hai người sửng sốt ngỡ ngàng trước phản ứng của cô.

“Xin lỗi, tay nhanh hơn não. Nhưng nghe giọng nói mỉa mai của anh, tôi không kìm chế được.” Bên ngoài mạnh miệng nhưng trong lòng cô run như cầy sấy, cô sợ với bản chất hung bạo tàn nhân, Mục Anh Húc sẽ giết chết cô.

Tuy nhiên, anh chỉ nhìn cô đăm đăm không lên tiếng.

“Tôi không hối tiếc trước quyết định chia tay.” Uông Trữ Hạ nhẹ giọng nói như đang giãy bày tâm trạng. “Việc Thế ca trở thành Tổng giám đốc chỉ khiến tôi càng thấy có lỗi với anh ấy hơn. Thế ca không bao giờ muốn sống trong một môi trường đầy tính toán.”

“Môi trường đầy toan tính? Ý em là nói tôi?” Mục Anh Húc châm biếm.

Cô không để tâm giọng nói gây sự của anh, vẫn tâm sự suy nghĩ trong lòng. “ Tôi đã trì hoãn anh ấy quá nhiều, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho anh ấy. Tất cả đã kết thúc.”

Cô đã chia tay, cô không còn muốn liên quan đến chuyện của Ôn Thế. Nhưng mọi lời nói của cô vào tai Mục Anh Húc lại là cô đang lo lắng cho Ôn Thế, khiến anh ghen tị. Trước mặt anh, cô dám nhắc đến cho một gã đàn ông khác? “Em lo nghĩ cho hắn như vậy, sao không quay trở lại? Hai người đã chia tay, việc gì phải bận tâm đến suy nghĩ của người kia? Hừ!!!” Mục Anh Húc gắn giọng nói rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Uông Trữ Hạ sốc thật sự. Cô đã nói gì sai? Tại sao anh ta lại khó ở như vậy? Đúng là một người khó chiều, khó ở cùng!

Ngay cả bản thân Mục Anh Húc cũng không biết tại sao anh có thể mất bình tĩnh? Uông Trữ Hạ tát anh, anh không thấy đau, nhưng anh không thể kiềm chế cơn giận của mình khi nghe cô nhắc đến Ôn Thế.

Anh không thể chịu đựng được Uông Trữ Hạ vẫn nghĩ về người đàn ông đáng ghét kia.

Mang theo cơn giận dữ, Mục Anh Húc quay về Mục gia. Đón chào anh vẫn là nụ cười đon đả ngọt ngào của Cao Trữ Mộc. “Anh Húc, anh về thật đúng lúc. Em vừa làm xong mẻ bánh, chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức…”

Mục Anh Húc không có kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ả. “Em nghĩ thế nào về lời chia tay mà anh đề cập trước đó?”

Cao Trữ Mộc muốn ôm anh, cơ thể liền đóng băng cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt, nụ cười trở nên không tự nhiên. Cô ả cố tình giả vờ ngu ngốc. “Anh Húc, không phải anh đã nói trên điện thoại rằng chúng ta không chia tay sao?”

“Đó chỉ là sự hiểu lầm” Mục Anh Húc trả lời đơn giản.

Giọng nói của ả cao vút chói tai, sự cay đắng bùng lên trong lòng. “Trong điện thoại, anh gọi em yêu, anh nói sẽ không chia tay. Hiểu làm cái gì? Anh mang em ra làm trò đùa? Anh coi thường tình cảm của em đến mức đó ư?”

Mục Anh Húc nhíu mày, anh biết bản thân chỉ lợi dụng Cao Trữ Mộc khiến Uông Trữ Hạ ghen tuông. Anh không nghĩ cô ả bám víu vào và tưởng thật.

Tuy có lỗi, nhưng anh không muốn dây dưa mất thời gian, anh không phải người thiếu dứt khoát. “Những gì tôi nói qua điện thoại đều có nguyên do, khiến em hiểu lầm. Bây giờ tôi chính thức nói rõ ràng chuyện chúng ta. Tôi không chỉ chia tay em mà còn yêu cầu em rời khỏi Mục gia.”

“Cái gì? Anh muốn đuổi em đi?” Cao Trữ Mộc như kẻ điên, vừa khóc vừa gào lớn. Việc chia tay đã là cú sốc với cô ả, đến cả tư cách ở lại Mục gia cũng không còn. “Anh Húc, em ở bên anh đã ba năm, mọi người đều biết mối quan hệ của chúng ta. Anh đuổi em khỏi Mục gia, những người đó sẽ nghĩ gì về em? Danh dự của em biết để đâu? Anh thật nhẫn tâm. Tại sao có thể đối xử với em như vậy? Anh biết em yêu anh..”

Tiếng khóc nghẹn ngào của Cao Trữ Mộc khiến Mục Anh Húc hơi bối rối. Nhưng đã chia tay, có những chuyện anh không còn muốn im lặng, chậm rãi hỏi. “Em có từng nói dối tôi?”

Cao Trữ Mộc giật mình, sự hoảng loạn được che giấu trong nước mắt, cô å ngập ngừng nói. “Em không hiểu ý anh.”

“Trước đây, tôi hỏi em có chơi với một cậu bé khi còn nhỏ không? Em trả lời tôi là có.”

Trí nhớ Cao Trữ Mộc được moi móc ra, cô ả không nghĩ anh sẽ tìm hiểu chuyện xưa cũ. Giọng ả khá vấp váp. “Em hồi nhỏ có chơi với một cậu bé, em không nói dối anh.”

Cao Trữ Mộc tỏ ra bình tĩnh, không né tránh ánh mắt săm soi của anh, thể hiện bản thân là người chính trực thành thật.

Nhiều năm qua, Mục Anh Húc chưa bao giờ nghi ngờ về vấn đề này, cũng tin tưởng Cao Trữ Mộc không nói dối mình. Nhưng sau chuyến công tác mấy ngày trước, anh tình cờ gặp bạn thân từ bé của Cao Trữ Mộc, hai người nói về thời thơ ấu của cô ả.

Người bạn thân nói: Cao Trữ Mộc khi bé rất thích đọc sách, cả ngày luôn ngâm mình trong thư viện khổng lồ của gia đình, mỗi lần muốn rủ cô ấy đi chơi, kết quả đều ngồi bên cạnh đọc sách cùng. Sở thích đọc sách cũng hình thành từ đó.

Mục Anh Húc luôn nghĩ cô bé chơi với anh khi còn nhỏ là Cao Trữ Mộc, nên nhiều năm qua, anh đã nuông chiều cô để bù đắp lỗi lầm khi còn bé.

Trong trí nhớ của anh, vì cứu anh trong khi cùng chơi với nhau, đã để lại một vết sẹo trên cánh tay của cô gái bé nhỏ. Vì cánh tay Cao Trữ Mộc không có vết sẹo, anh nghĩ bản thân nhớ nhầm hoặc cô đã đi xóa sẹo.

Cao Trữ Mộc luôn ở trong nhà suốt thời thơ ấu, và tay cô ả không có vết sẹo, điều này khiến anh thất vọng về việc Cao Trữ Mộc đã nói dối.

“Cao Trữ Mộc, tôi chán ghét những người nói dối. Hôm nay tôi hỏi lại em, cô bé chơi cùng tôi lúc nhỏ, thực sự là em?” Giọng nói của Mục Anh Húc không còn chút tình cảm nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương