Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
-
Chương 20
Mục Anh Húc ôm thân thể nhỏ bé run rẩy khóc của Mục Niêm, không kìm được giận dữ, lấy điện thoại gọi cho Cao Trữ Mộc.
“Cô đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà…”
Mục Anh Húc cúp máy trước khi cô ả nói hết câu. Mang theo Mục Niệm ra xe, anh tự lái xe về nhà. Xe phóng hết tốc lực, vượt đèn đỏ và lấn lên trên các đầu xe, Mục Niệm ngồi trên ghế phụ, run rẩy cầm chặt đai an toàn, sợ sệt liếc nhìn bố.
Vừa về đến nhà, Cao Trữ Mộc đã đứng trên bậc tam cấp chờ đợi với nụ cười tươi rói.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy? Em vẫn chưa nấu xong cơm…”
Mục Niệm chạy ào qua người ả, cố tình va vào chân khiến ả ngã dập mông xuống sàn. “Con về phòng.”
“Ôi, thằng bé này!” Cao Trữ Mộc mắng yêu, chống tay đứng dậy, tiến đến gần Mục Anh Húc, cười lấy lòng. “Anh đón con đi cùng lúc nào vậy? Em đi siêu thị về là ở trong bếp nấu nướng. Em vẫn đinh ninh con ngủ trong phòng.”
“Mục Niệm! Quay lại!” Mục Anh Húc không để ý đến vẻ giả tạo trên mặt ả, quát lớn khi thấy Mục Niệm đã bò gần hết cầu thang.
Nỗi ám ảnh về những trận đòn khiến Mục Niệm không dám cãi lời, tiu nghỉu quay về đứng bên cạnh bố.
Mục Anh Húc ôm bé bằng một tay, lúc này mới bố thí cho Cao Trữ Mộc ánh mắt sắc lạnh.
“Theo tôi vào thư phòng.”
Cao Trữ Mộc lo lắng đi theo. Mục Niệm qua bả vai của bố, quay đầu trợn mắt lè lưỡi chọc tức ả.
Cao Trữ Mộc nghiến răng ken két, nhưng khi Mục Anh Húc quay đầu nhìn thì trưng nụ cười ngọt ngào vô tội.
Mục Anh Húc để Mục Niệm ngồi lên đùi mình, anh từ tốn cởi áo khoác của bé, đưa cánh tay chẳng chịt vết thương đã được xử lý bôi thuốc.
“Cao Trữ Mộc! Cô giải thích thế nào về những vết thương? Tại sao cô lại tra tấn Mục Niệm?” “Trời đất ơi! Tay con làm sao thế này?” Cao Trữ Mộc hét toáng lên, bổ nhào đến gần, khuôn mặt thương xót rất thật. “Mục Niệm, con nói đi. Kẻ tàn ác nào ra tay tàn nhân với con trai mẹ như vậy?”
Mục Niệm sợ Mục Anh Húc tin lời ả, liền la lớn cãi lại. “Là Cao Trữ Mộc đánh con. Không có người khác.”
“Mục Niệm! Sao con nói dối? Mẹ luôn yêu thương con…”
“Câm miệng!” Mục Anh Húc đạp mạnh vào bụng Cao Trữ Mộc. “ Đây không phải chỗ cho cô khua môi múa mép. Tôi hỏi cô lý do đánh Mục Niệm, trả lời!!!”
“Mục Niệm chỉ là trẻ con, sao anh tin nó mà không nghe em nói? Có phải Mục Niệm quan trọng hơn em không? Bây giờ em nói gì anh cũng không tin? Mục Anh Húc, anh đối xử tàn nhẫn với em lắm. Anh không thể quên Trữ Tịch, anh cũng coi nghiệt chủng của cô ta quan trọng hơn em… AAA…”
Mục Anh Húc giẫm mạnh lên bàn tay đặt trên sàn của Cao Trữ Mộc, dùng gót chân di xuống.
“Cô gọi ai là nghiệt chủng?”
Cao Trữ Mộc đau đớn nhưng không dám khóc, ả biết bản thân đã đụng đến váy ngược của Mục Anh Húc.
“Là em sai, em sai. Do quá xúc động nên em ăn nói hồ đồ. Em thương Mục Niệm như con, sao nỡ nhẫn tâm đánh đập nó? Anh Húc, anh phải tin em.”
“Cô thương Mục Niệm như con mà nó lén trốn khỏi nhà chạy đến công ty cũng không biết? Cô thương Mục Niệm như con mà cánh tay nó dày đặc vết thương cũ mới cũng không biết? Cao Trữ Mộc, cô ngay đến một đứa trẻ cũng không chăm được, thì cũng không cần lại cái nhà này. Tôi sẽ tìm bảo mẫu khác cho Mục Niệm”
Cao Trữ Mộc hoảng loạn trước thông báo lạnh lùng của Mục Anh Húc. Lâu nay ả vẫn biết, dựa vào việc chăm sóc nghiệt chủng của Trữ Tịch, ả mới được giữ lại Mục gia, nếu..
“Cao Trữ Mộc! Cô còn muốn sống ở Mục gia thì nên an phận” Mục Anh Húc tàn nhẫn ném lại một câu rồi bế Mục Niệm đi khỏi phòng.
Ánh mắt ả đầy vẻ toan tính, nhanh chóng lấy điện thoại, bấm số Ôn Thế. Cơn giận này, ả cần người để trút.
“Ôn Thế! Nếu anh không nhanh chóng đưa Trữ Tịch rời khỏi thành phố A, đừng nói tôi tàn nhẫn. Vì Mục Anh Húc, loại bỏ một con người là chuyện ác gì Cao Trữ Mộc tôi cũng làm được.”
Bên kia điện thoại, Ôn Thế lẳng lặng nhìn hai tấm vé máy bay trên tay, trầm mặc không trả lời.
Không ai biết Cao Trữ Mộc và Ôn Thế vì chữ yêu mà phải trả giá những gì.
Bên trong phòng trẻ con, Mục Anh Húc thay quần áo sạch sẽ cho con trai, nhét vào chăn, rồi dặn dò.
“Mục Niệm ngủ đi. Từ giờ sẽ không ai hành hạ con nữa.”
“Bố sẽ đuổi mụ phù thủy Cao Trữ Mộc ra khỏi nhà chứ?”
Mục Niệm thấy Mục Anh Húc không đáp ứng, liền đòi hỏi chuyện khác. “Bố sẽ đón mẹ Tịch Tịch về với con chứ?”
Mục Anh Húc nhớ đến Uông Trữ Hạ gọi con trai là Mục Nhi, anh không biết cô ta cho Mục Niệm ăn thứ gì mà đứa nhỏ bám dính không rời.
“Mục Niệm! Không được gọi linh tinh!”
Nỗi sợ hãi vì những trận đòn khiến Mục Niệm luôn nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh. Mục Anh Húc tuy quát nhưng lời nói đã bớt sự hung ác rất nhiều, Mục Niệm lấy dũng khí nói.
“Đó là mẹ Tịch Tịch. Bố luôn hung dữ nên mẹ Tịch Tịch mới vứt bỏ bố và con.”
Lông mày giật giật, Mục Anh Húc liên tục bị con trai nhận định bản thân bị vợ bỏ, anh cảm thấy cần đàm đạo nhân sinh với con trai thật rõ ràng.
“Khuôn mặt không giống, tại sao con lại nghĩ cô ta là mẹ?”
“Giống mà, còn thấy rất giống. Mẹ Tịch Tịch luôn nhìn con với đôi mắt dịu dàng giống trong ảnh.”
Lời nói ngô nghê của con trai như nhát búa đánh tỉnh sự mơ hồ lâu nay của Mục Anh Húc. Anh luôn nhìn thấy bóng dáng Trữ Tịch ở Uông Trữ Hạ, dù hai người có khuôn mặt khác nhau, tính cách trái ngược, hóa ra là…
Mục Anh Húc nhớ lại ánh mắt Uông Trữ Hạ nhìn mình, nắm tay vô thức siết lại. Có lẽ anh cần tăng thêm nhân thủ để điều tra thông tin về cô.
Sáng hôm sau, Mục Anh Húc muốn nhanh chóng đến công ty để gặp Uông Trữ Hạ thì bị Cao Trữ Mộc dây dưa rất lâu.
Cô ả bắt một người hầu quỳ gối trước mặt Mục Anh Húc.
“Anh Húc! Em đã tìm ra chân tướng. Chính cô ta đã đánh đập Niệm Mục, gây ra các vết thương trên tay thẳng bé.”
Mục Anh Húc cười khẩy bước đến gần, hung ác nhả ra từng chữ đầy chết chóc.
“Mày xác định là bản thân đánh Niệm Mục?”
Người hầu run rẩy gật đầu, mặt tái xanh kinh hãi.
“Mày đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu hậu quả khi tổn thương Mục Niệm chưa?”
Không để người hầu kịp hiểu câu hỏi, Mục Anh Húc đá thẳng vào cằm ả khiến ả trẹo quai hàm, ộc máu mồm. Anh tàn nhẫn giẫm lên đầu ả, nghiến mạnh. “Có can đảm nhận tội về bản thân thì cũng nên nhớ, động đến con trai Mục Anh Húc này, ngoài chết cũng chỉ có chết.”
Người hầu đau đớn không nói lên lời, ánh mắt rời rạc nhìn về phía Cao Trữ Mộc cầu cứu. Á chứng kiến sự tàn bạo của Mục Anh Húc cũng hoảng sợ không kém, bắt gặp ánh mắt van xin của người hầu liền hét toáng lên.
“Cô còn không cầu xin Anh Húc tha thứ? Cô làm chuyện ác tày trời với một đứa trẻ ba tuổi, cô có còn là người không..”
Cao Trữ Mộc ngậm miệng, không dám phát ra tiếng nào khi Mục Anh Húc lừ lừ đến gần ả. Cơ thể run rẩy kinh hãi, å đứng không vững, muốn quỳ xụp xuống thì Mục Anh Húc chỉ đi ngang qua, không hề bố thí một ánh mắt nào. Bị Mục Anh Húc xem thường coi như không khí khiến Cao Trữ Mộc đau đớn khụy người xuống đất.
Mục Anh Húc mang theo khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo đến công ty. Nhân viên cấp dưới đều tự động dạt ra đi đường vòng, chỉ có Uông Trữ Hạ vô tư không biết gì, gặp Mục Anh Húc khi đứng chờ thang máy vẫn cúi chào lịch sự.
“Mục tổng, chào buổi sáng.”
Uông Trữ Hạ cảm thấy người làm bố mà không biết con trai bị ngược đãi như Mục Anh Húc là quá thất bại. Cô dịch sang bên cạnh, cách Mục Anh Húc xa một chút.
Mục Anh Húc thu hết hành vi lén lút của cô vào mắt, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Uông Trữ Hạ! Cảm ơn em về chuyện Mục Niệm.”
“Cô đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà…”
Mục Anh Húc cúp máy trước khi cô ả nói hết câu. Mang theo Mục Niệm ra xe, anh tự lái xe về nhà. Xe phóng hết tốc lực, vượt đèn đỏ và lấn lên trên các đầu xe, Mục Niệm ngồi trên ghế phụ, run rẩy cầm chặt đai an toàn, sợ sệt liếc nhìn bố.
Vừa về đến nhà, Cao Trữ Mộc đã đứng trên bậc tam cấp chờ đợi với nụ cười tươi rói.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy? Em vẫn chưa nấu xong cơm…”
Mục Niệm chạy ào qua người ả, cố tình va vào chân khiến ả ngã dập mông xuống sàn. “Con về phòng.”
“Ôi, thằng bé này!” Cao Trữ Mộc mắng yêu, chống tay đứng dậy, tiến đến gần Mục Anh Húc, cười lấy lòng. “Anh đón con đi cùng lúc nào vậy? Em đi siêu thị về là ở trong bếp nấu nướng. Em vẫn đinh ninh con ngủ trong phòng.”
“Mục Niệm! Quay lại!” Mục Anh Húc không để ý đến vẻ giả tạo trên mặt ả, quát lớn khi thấy Mục Niệm đã bò gần hết cầu thang.
Nỗi ám ảnh về những trận đòn khiến Mục Niệm không dám cãi lời, tiu nghỉu quay về đứng bên cạnh bố.
Mục Anh Húc ôm bé bằng một tay, lúc này mới bố thí cho Cao Trữ Mộc ánh mắt sắc lạnh.
“Theo tôi vào thư phòng.”
Cao Trữ Mộc lo lắng đi theo. Mục Niệm qua bả vai của bố, quay đầu trợn mắt lè lưỡi chọc tức ả.
Cao Trữ Mộc nghiến răng ken két, nhưng khi Mục Anh Húc quay đầu nhìn thì trưng nụ cười ngọt ngào vô tội.
Mục Anh Húc để Mục Niệm ngồi lên đùi mình, anh từ tốn cởi áo khoác của bé, đưa cánh tay chẳng chịt vết thương đã được xử lý bôi thuốc.
“Cao Trữ Mộc! Cô giải thích thế nào về những vết thương? Tại sao cô lại tra tấn Mục Niệm?” “Trời đất ơi! Tay con làm sao thế này?” Cao Trữ Mộc hét toáng lên, bổ nhào đến gần, khuôn mặt thương xót rất thật. “Mục Niệm, con nói đi. Kẻ tàn ác nào ra tay tàn nhân với con trai mẹ như vậy?”
Mục Niệm sợ Mục Anh Húc tin lời ả, liền la lớn cãi lại. “Là Cao Trữ Mộc đánh con. Không có người khác.”
“Mục Niệm! Sao con nói dối? Mẹ luôn yêu thương con…”
“Câm miệng!” Mục Anh Húc đạp mạnh vào bụng Cao Trữ Mộc. “ Đây không phải chỗ cho cô khua môi múa mép. Tôi hỏi cô lý do đánh Mục Niệm, trả lời!!!”
“Mục Niệm chỉ là trẻ con, sao anh tin nó mà không nghe em nói? Có phải Mục Niệm quan trọng hơn em không? Bây giờ em nói gì anh cũng không tin? Mục Anh Húc, anh đối xử tàn nhẫn với em lắm. Anh không thể quên Trữ Tịch, anh cũng coi nghiệt chủng của cô ta quan trọng hơn em… AAA…”
Mục Anh Húc giẫm mạnh lên bàn tay đặt trên sàn của Cao Trữ Mộc, dùng gót chân di xuống.
“Cô gọi ai là nghiệt chủng?”
Cao Trữ Mộc đau đớn nhưng không dám khóc, ả biết bản thân đã đụng đến váy ngược của Mục Anh Húc.
“Là em sai, em sai. Do quá xúc động nên em ăn nói hồ đồ. Em thương Mục Niệm như con, sao nỡ nhẫn tâm đánh đập nó? Anh Húc, anh phải tin em.”
“Cô thương Mục Niệm như con mà nó lén trốn khỏi nhà chạy đến công ty cũng không biết? Cô thương Mục Niệm như con mà cánh tay nó dày đặc vết thương cũ mới cũng không biết? Cao Trữ Mộc, cô ngay đến một đứa trẻ cũng không chăm được, thì cũng không cần lại cái nhà này. Tôi sẽ tìm bảo mẫu khác cho Mục Niệm”
Cao Trữ Mộc hoảng loạn trước thông báo lạnh lùng của Mục Anh Húc. Lâu nay ả vẫn biết, dựa vào việc chăm sóc nghiệt chủng của Trữ Tịch, ả mới được giữ lại Mục gia, nếu..
“Cao Trữ Mộc! Cô còn muốn sống ở Mục gia thì nên an phận” Mục Anh Húc tàn nhẫn ném lại một câu rồi bế Mục Niệm đi khỏi phòng.
Ánh mắt ả đầy vẻ toan tính, nhanh chóng lấy điện thoại, bấm số Ôn Thế. Cơn giận này, ả cần người để trút.
“Ôn Thế! Nếu anh không nhanh chóng đưa Trữ Tịch rời khỏi thành phố A, đừng nói tôi tàn nhẫn. Vì Mục Anh Húc, loại bỏ một con người là chuyện ác gì Cao Trữ Mộc tôi cũng làm được.”
Bên kia điện thoại, Ôn Thế lẳng lặng nhìn hai tấm vé máy bay trên tay, trầm mặc không trả lời.
Không ai biết Cao Trữ Mộc và Ôn Thế vì chữ yêu mà phải trả giá những gì.
Bên trong phòng trẻ con, Mục Anh Húc thay quần áo sạch sẽ cho con trai, nhét vào chăn, rồi dặn dò.
“Mục Niệm ngủ đi. Từ giờ sẽ không ai hành hạ con nữa.”
“Bố sẽ đuổi mụ phù thủy Cao Trữ Mộc ra khỏi nhà chứ?”
Mục Niệm thấy Mục Anh Húc không đáp ứng, liền đòi hỏi chuyện khác. “Bố sẽ đón mẹ Tịch Tịch về với con chứ?”
Mục Anh Húc nhớ đến Uông Trữ Hạ gọi con trai là Mục Nhi, anh không biết cô ta cho Mục Niệm ăn thứ gì mà đứa nhỏ bám dính không rời.
“Mục Niệm! Không được gọi linh tinh!”
Nỗi sợ hãi vì những trận đòn khiến Mục Niệm luôn nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh. Mục Anh Húc tuy quát nhưng lời nói đã bớt sự hung ác rất nhiều, Mục Niệm lấy dũng khí nói.
“Đó là mẹ Tịch Tịch. Bố luôn hung dữ nên mẹ Tịch Tịch mới vứt bỏ bố và con.”
Lông mày giật giật, Mục Anh Húc liên tục bị con trai nhận định bản thân bị vợ bỏ, anh cảm thấy cần đàm đạo nhân sinh với con trai thật rõ ràng.
“Khuôn mặt không giống, tại sao con lại nghĩ cô ta là mẹ?”
“Giống mà, còn thấy rất giống. Mẹ Tịch Tịch luôn nhìn con với đôi mắt dịu dàng giống trong ảnh.”
Lời nói ngô nghê của con trai như nhát búa đánh tỉnh sự mơ hồ lâu nay của Mục Anh Húc. Anh luôn nhìn thấy bóng dáng Trữ Tịch ở Uông Trữ Hạ, dù hai người có khuôn mặt khác nhau, tính cách trái ngược, hóa ra là…
Mục Anh Húc nhớ lại ánh mắt Uông Trữ Hạ nhìn mình, nắm tay vô thức siết lại. Có lẽ anh cần tăng thêm nhân thủ để điều tra thông tin về cô.
Sáng hôm sau, Mục Anh Húc muốn nhanh chóng đến công ty để gặp Uông Trữ Hạ thì bị Cao Trữ Mộc dây dưa rất lâu.
Cô ả bắt một người hầu quỳ gối trước mặt Mục Anh Húc.
“Anh Húc! Em đã tìm ra chân tướng. Chính cô ta đã đánh đập Niệm Mục, gây ra các vết thương trên tay thẳng bé.”
Mục Anh Húc cười khẩy bước đến gần, hung ác nhả ra từng chữ đầy chết chóc.
“Mày xác định là bản thân đánh Niệm Mục?”
Người hầu run rẩy gật đầu, mặt tái xanh kinh hãi.
“Mày đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu hậu quả khi tổn thương Mục Niệm chưa?”
Không để người hầu kịp hiểu câu hỏi, Mục Anh Húc đá thẳng vào cằm ả khiến ả trẹo quai hàm, ộc máu mồm. Anh tàn nhẫn giẫm lên đầu ả, nghiến mạnh. “Có can đảm nhận tội về bản thân thì cũng nên nhớ, động đến con trai Mục Anh Húc này, ngoài chết cũng chỉ có chết.”
Người hầu đau đớn không nói lên lời, ánh mắt rời rạc nhìn về phía Cao Trữ Mộc cầu cứu. Á chứng kiến sự tàn bạo của Mục Anh Húc cũng hoảng sợ không kém, bắt gặp ánh mắt van xin của người hầu liền hét toáng lên.
“Cô còn không cầu xin Anh Húc tha thứ? Cô làm chuyện ác tày trời với một đứa trẻ ba tuổi, cô có còn là người không..”
Cao Trữ Mộc ngậm miệng, không dám phát ra tiếng nào khi Mục Anh Húc lừ lừ đến gần ả. Cơ thể run rẩy kinh hãi, å đứng không vững, muốn quỳ xụp xuống thì Mục Anh Húc chỉ đi ngang qua, không hề bố thí một ánh mắt nào. Bị Mục Anh Húc xem thường coi như không khí khiến Cao Trữ Mộc đau đớn khụy người xuống đất.
Mục Anh Húc mang theo khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo đến công ty. Nhân viên cấp dưới đều tự động dạt ra đi đường vòng, chỉ có Uông Trữ Hạ vô tư không biết gì, gặp Mục Anh Húc khi đứng chờ thang máy vẫn cúi chào lịch sự.
“Mục tổng, chào buổi sáng.”
Uông Trữ Hạ cảm thấy người làm bố mà không biết con trai bị ngược đãi như Mục Anh Húc là quá thất bại. Cô dịch sang bên cạnh, cách Mục Anh Húc xa một chút.
Mục Anh Húc thu hết hành vi lén lút của cô vào mắt, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Uông Trữ Hạ! Cảm ơn em về chuyện Mục Niệm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook