Hành Trình Ở Viễn Cổ
-
Chương 37
“Búp Bê sẽ không trở về?” Trình Y nghe vậy thì kinh hãi.
Lão phụ nhân liếc mắt nhìn Trình Y nhẹ gật đầu.
“A Man...”
“Không nên hỏi thêm nữa, tiết lộ quá nhiều đối với ta không tốt.” Bà cụ khoát tay áo ý bảo Trình Y không cần hỏi thêm.
Trình Y há to miệng cuối cũng cũng không hỏi ra lời trong lòng muốn hỏi. Lúc này cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, đương nhiên không phải là bởi vì Búp Bê. Cô không phải là thánh mẫu rộng lượng đến nỗi lo lắng cho nữ nhân cả ngày tìm cô gây phiền toái, cô đang lo lắng cho A Man và những tộc nhân đi theo hắn ra ngoài. Nếu như không cứu được Búp Bê trở về, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Cô không dám nghĩ tới.
Không có tâm tư ở lại, sau khi từ biệt bà cụ Trình Y liền vội vàng đi ra. Cô chưa trở lại phòng ở mà là lo lắng đứng đợi ở con đường bọn A Man trở về sẽ phải đi qua.
Ở gần đó cũng có không ít nữ nhân cũng đang chờ nam nhân của họ về, trong đó còn có Miểu.
“Đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về.” Miểu đi tới trước mặt Trình Y động viên nói.
Trình Y nhìn về phía Miểu, không yên lòng cười cười: “Ngươi rất dũng cảm, lại có thể dẫn người cướp về một nữ nhân, nếu đổi lại là ta thì bất lực rồi.”
Miểu cởi mở cười: “Ta chỉ là một người cậy mạnh mà thôi, không giống như ngươi có một thân bản lãnh chữa bệnh, ta có gì đặc biệt hơn người, lúc trước còn không phải sắp chết cuối cùng còn được ngươi cứu sống sao?”
Bị Miểu trêu chọc, Trình Y đang khẩn trương thì cũng bình tĩnh hơn, hướng nàng ấy cười cảm kích, giữ chặt tay Miểu nói: “Chúng ta cùng ở đây chờ bọn hắn trở về.”
“Ừ.” Miểu dùng sức gật đầu, nàng cũng đang chờ A Thái trở về.
Đợi một lát, Trình Y đột nhiên ngĩ đến, nhóm người A Man sau khi trở về khẳng định sẽ có rất nhiều người bị thương. Cô phải sớm chuẩn bị một chút mới được, sau khi nghĩ xong liền nắm tay Miểu chạy trở về, nói với Miểu còn đang nghi hoặc: “Chúng ta đi nấu nước.”
Trình Y trở về phòng liền bắt đầu bận rộn chuyện nấu nước, cô đem chuyện nấu nước giao cho Miểu còn cô thì đem hết đồ cần dùng trong hòm thuốc ra chuẩn bị trừ độc.
Mọi công việc liên quan đều đã được chuẩn bị xong từ lâu, trời rất lạnh nhưng hai người vội vàng bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, hết thảy đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trình Y bởi vì lo lắng lại cùng Miểu đi ra ngoài chờ tin tức.
Trời dần tối, bọn A Man còn chưa có trở lại, việc này chẳng riêng Trình Y mà cả tộc đều lo lắng rồi. Mọi người đều nháo nhào đi tới chỗ Trình Y nhìn về xa xa, trong miệng liên tục lẩm bẩm hi vọng bọn họ nhanh chóng bình an trở lại.
Bởi vì lo lắng mọi người cũng không ăn cơm tối, có người đói quá thì ăn qua loa cho xong, lấy Trình Y dẫn đầu một nhóm người đều không ăn cơm tối cũng không có tâm tình.
Lại đợi thật lâu, ngay tại lúc lòng người đang bàng hoàng thì phía xa xa truyền tới động tĩnh.
“Yên lặng.” Sau khi tộc trưởng nghiêm túc ra mệnh lệnh liền bước lên phía trước lắng nghe. Nghe được tiếng nói quen thuộc mới yên lòng dẫn đầu các tộc nhân tiến lên nghênh đón.
Trình Y nhanh chóng chạy lên gọi to A Man.
“Ta đây.” A Man lớn tiếng đáp lại.
Nghe được tiếng của A Man Trình Y liền yên tâm, nhưng cô nghe được thanh âm của hắn không được to, tim se lại, chạy tới bên hắn nhờ ánh trăng nhàn nhạt mà nhìn hắn. Khi thấy cả người A Man đầy máu sắc mặt của cô đại biến, kinh hoàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
A Man bị thương rất nặng, đứng không vững, do hai tộc nhân bị thương nhẹ hơn đỡ lấy, ánh mắt nhìn về phía Trình Y có chút tan rã, yếu ớt nói: “Bị chút thương.”
“Cái gì mà một chút, rõ ràng là bị thương rất nặng!” Trình Y rất muốn khóc, tay run run không dám đụng vào A Man đang suy yếu.
Tộc trưởng nhíu mày quét một vòng những người mới về, phần lớn mọi người đều bị thương, nhân số bị giảm đi không ít, trong lòng liền hiểu rõ, cố nén khổ sở kêu mọi người nhanh chóng trở về.
Không ít người gọi tên người thân, có người gọi được thì không gọi nữa, có người không thấy được tiếng trả lời thì gọi mãi không thôi, gọi đến khàn giọng rồi lại nghẹn ngào gào khóc...
Trên đường trở về có người đem tình hình nói ra, những người không trở về đã hi sinh. Không cướp về được nữ nhân còn làm hi sinh hơn hai mươi tộc nhân, gần một trăm người bị thương trong đó có A Man. Một số người bị thương khá nặng còn lại thương thế cũng không nghiêm trọng lắm. Người ngoại tộc bởi vì mới di chuyển tới đây nên chưa được nghỉ ngơi tốt hơn nữa không được ăn uống no đủ vì vậy thương vong càng nhiều hơn bọn họ. Phía họ chết khoảng chừng năm sáu chục người, bị thương càng vô số kể. Tóm lại cuộc chiến kéo dài thật lâu, máu me đầm đìa rất tàn nhẫn, từ đó hai bộ lạc kết thù không đội trời chung.
“Búp Bê đâu?” Vu y nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra hỏi dồn dập.
Các tộc nhân đều đang đắm chìm trong bi thương bị chết mười mấy tộc nhân nên không ai trả lời vu y.
“Búp Bê đâu?” Thấy không ai trả lời, vu y hỏi lại một lần nữa, con mắt tìm kiếm trong đám người, không thấy bóng dáng Búp Bê, tâm quýnh lên lớn tiếng chất vất: “Các ngươi không có cứu Búp Bê trở về sao?”
Tộc trưởng thở dài, mệt mỏi đáp: “Búp Bê và hai nữ nhân khác còn chưa cứu trở về được, trong tộc chúng ta còn chết hơn hai mươi nam đinh.”
“Các ngươi, các ngươi đều đã làm gì? Vì cái gì không cứu Búp Bê trở về?” Vu y giận dữ, như người bệnh tâm thần gào thét. Từ trước đến nay vu y trước mặt người khác trầm ổn ít nói lần đầu luống cuống như vậy, đem một mặt điên cuồng không lý trí bại lộ trước tộc nhân như vậy.
A Man phụ trách dẫn người đi cứu người, kết quả không cứu được người còn làm chết nhiều huynh đệ như vậy, trong nội tâm cảm thấy rất áy náy, cúi đầu hổ thẹn nói: “Búp Bê các nàng đều bị thương, người ngoại tộc rất chặt chẽ, chờ khi chúng ta đánh bại đối phương đi tìm thì Búp Bê các nàng đã bị chuyển đi rồi.”
Trình Y thấy tâm tình A Man kích động, miệng vết thương lại chảy máu, sợ tới mức vội vàng ấn huyệt cầm máu cho hắn.
Vu y trừng mắt nhìn tay Trình Y cầm máu cho A Man, trong mắt băng lãnh phát ra phẫn nộ cùng hận ý: “Búp Bê là bởi vì hai người các ngươi mới đi ra ngoài, nếu như con bé không về được thì ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Sau khi nói xong vu y xoay người bỏ đi, không có để ý sau lưng một đám tộc nhân đang bị thương. Búp Bê bị bắt đi, bà không có tâm tình chữa trị thương cho người khác. Con gái mất đi, còn để ý cái nhìn của tộc nhân để làm gì? Mắng bà lãnh huyết vô tình cũng không sao, về phần người bị thương, cứ để cho Trình Y chữa trị cho bọn hắn đi à!
Trình Y để cho các tộc nhân mang người bị thương đến trước cửa phòng của cô, ra lệnh cho bọn họ đốt lên vài đống lửa, như vậy trong đêm tối có thể giúp cô nhìn thấy rõ miệng vết thương.
Vào đêm tối mùa đông trời càng lạnh cũng may không có gió, nếu không lửa cũng không chiếu sáng được. Một bộ phận tộc nhân trở về phòng, còn lại đều ở lại làm trợ thủ cho Trình Y, những người này đều là người nhà người bị thương.
Người bị thương nhẹ thì trở về tự mình trị liệu, chủ yếu là bôi thuốc. Trải qua chỉ điểm của Trình Y cũng về nhà nấu nước nóng, lấy da thú sạch sẽ nhúng nước nóng rồi lau sạch miệng vết thương sau đó bôi nước thuốc, bôi xong cũng mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ luôn trên da thú.
Có mười ba người bị thương nặng, miệng vết thương đặc biệt sâu, có vết thương gần chổ hiểm trí mạng, có một số vết thương không gần chổ hiểm nhưng vết thương lại sâu và mất nhiều máu. Nhiều người như vậy làm cho Trình Y mệt chết đi được nhưng bây giờ không phải là thời điểm than trách.
Trình Y cầm châm cứu đã được khử trùng đi cầm máu cho mọi người, sau đó tùy theo vết thương nặng nhẹ mà đi bắt đầu tiến hành cứu chữa. Những người này đều không có bị nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn phải điều dưỡng thật tốt vài ngày mới có thể ra ngoài.
Có vài người vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng hư thối, đây là do vũ khí trong tay kẻ địch không tốt hoặc bản thân không sạch sẽ bị nhiễm vi khuẩn gây ra. Trình Y đem chỗ thịt bị sưng mủ hư thối cạo đi, sau đó khâu vết thương lại. Trong lúc đó người bị thương đau đến rên thành tiếng, cô còn phải không ngừng châm cứu giảm đau cho bọn hắn. Khi khâu vết thương cô còn để hai kiềm người bị thương lại, một người chặn nửa người trên một người chặn nửa người dưới. Sau đó hết sức chăm chú động tác thuần thục dùng kim khâu lại vết thương vừa dài vừa sâu. Chỉ khâu là cỏ mềm mại dẻo dai đã được khử trùng rồi. Đây là lần đầu tiên cô dùng cỏ này khâu miệng vết thương, cũng không còn cách nào, chỉ khâu cô mang tới từ hiện đại đã dùng hết rồi. Mà nếu không khâu lại vết thương để điều trị mà nói vết thương vừa sâu vừa dài càng dễ bị nhiễm vi khuẩn, hậu quả càng không thể tưởng tượng được.
Trị xong một người lại trị tiếp cho người thứ hai, Trình Y một khắc cũng không có ngừng nghỉ. Theo như trình độ vết thương mà tính thì vết thương của A Man nghiêm trọng thứ ba. Nhưng đến phiên cứu trị cho hắn thì để cho Trình Y đi cứu ngưới khác trước tỏ vẻ mình có thể chờ thêm một chút. Kỳ thật hắn đã suy yếu đến có khả năng ngất đi bất cứ lúc nào.
Trình Y cắn cắn môi, âm thầm oán trách A Man ‘vô cùng hào phóng’ rồi lập tức đi khám và chữa trị cho người khác. Cô nhất định phải nhanh chóng, nếu không những người bị thương không nặng cũng sẽ bị nguy hiểm.
Ba giờ trôi qua, miệng vết thương của mười hai người rốt cuộc cũng được sát trùng chữa trị thỏa đáng. Trình Y để cho người nhà của họ đưa họ trở về, nói là ngày mai sẽ đi qua kiểm tra cho bọn hắn. Liên tục ba giờ bận rộn không ngừng nghỉ, toàn thân cô bủn rủn nhưng bây giờ vẫn chưa thể ngã xuống, bởi vì cô còn chưa chữa trị cho A Man.
Những người bị thương khác lục tục rời đi, Trình Y kéo thân hình mệt mỏi đi tới trước người A Man. Hắn đang ngủ, vệt máu trên miệng vết thương đã khô, trên người hắn có không ít vết thương, trong đó có ba vết thương vừa dài vừa sâu cần khâu lại.
Không chỉ có riêng một mình Trình Y bận rộn, có người ở lại không ngừng hỗ trợ châm củi nấu nước. Trình Y tiếp nhận da thú sạch sẽ ngâm nước sôi tộc nhân đưa tới lau chùi miệng vết thương cho A Man, không bao lâu sau da thú liền đổi màu, rất bẩn, đưa da thú bẩn cho tộc nhân rồi nhận một cái sạch sẽ khác tiếp tục thanh lý.
Trình Y một mực tự thôi miên chính mình người này không phải là A Man, chỉ có nghĩ đây không phải là A Man thì cô mới có thể thoáng tĩnh tâm lại. Tổng cộng dùng tới bốn miếng da thú mới lau sạch được vết thương của A Man. Sau đó Trình Y cầm kim châm cứu đâm lên vài huyệt vị gần miệng vết thương. Khi xác định châm cứu có tác dụng giảm đau cho hắn, cô bắt đầu cạo thịt thối và mưng mủ ở tầng ngoài vết thương cho hắn.
Thương thế của A Man thuần túy là thời gian lâu nếu không miệng vết thương không đến nỗi nặng nề như vậy. Là hắn cố gắng chống đỡ đem cơ hội chữa trị dành trước cho người khác. Lần này để cho mình phải chịu khổ lớn, Trình Y một bên xử lý vết thương cho hắn một bên phàn nàn.
Vợ chồng tộc trưởng ở bên cạnh nhìn xem, A Man là con trai của bọn họ, tự nhiên là lo lắng. Nhìn Trình Y cạo một chút thịt thối mưng mủ trên miệng vết thương của A Man, trong lòng bọn họ một chút đau, phảng phất như cắt thịt trên người bọn họ.
Cạo hết thịt thối lại khâu vết thương, con mắt Trình Y rất đau, đây là do dưới tính huống ánh sáng kém thời gian dài nhìn chằm chằm một chỗ làm cho máu chung quanh hai mắt không lưu thông khiến cho mệt mỏi. Chờ sau khi khâu xong vết thương của A Man thì cả người cô cũng hư thoát, đem kim chỉ ném lên mặt đất rồi cũng buông mình ngã xuống, toàn thân như nhũn ra. Thật sự là mệt nhọc quá lâu, thân thể đã đến cực hạn.
“Đưa bọn họ trở về.” Tộc trưởng chỉ huy tộc nhân khiêng A Man trở về phòng, dặn dò không nên đụng vết thương của hắn.
Vợ tộc trưởng chỉ thị hai nữ nhân khỏe mạnh nâng Trình Y mặt đầy mồ hôi chân nhũn ra đứng không vững trở về phòng.
Đợi Trình Y và A Man đều trở vào phòng, những người còn lại dập tắt lửa đem nồi nấu nước đặt vào góc phòng, sau đó tộc trưởng ra mệnh lệnh cho mọi người đều trở về nghỉ ngơi.
Tộc trưởng cùng vợ chậm rãi đi về hướng nhà của bọn họ, hai người đều tâm sự nặng nề. Sau một lúc lâu trầm mặc đột nhiên tộc trưởng hỏi: “Ta làm sai sao? Để cho các tộc nhân đi cứu người, kết quả ngược lại chưa cứu được người lại làm cho tộc nhân chết nhiều người như vậy.”
Trong thanh âm của tộc trưởng lộ ra vài phần yếu ớt và hối hận, tộc trưởng phu nhân nghe vậy giữ chặt tay của hắn khuyên: “Ngươi không có làm sai, nếu như Búp Bê và các nàng bị bắt đi mà ngươi thờ ơ đó mới gọi là sai! Lại nói thương vong nhiều hay ít không phải ta và ngươi có thể khống chế được, không cần phải vì chuyện này mà thương tâm.”
“Chính vì thương vong nhiều người như vậy, ta làm sao giao phó với tộc nhân đây?” Tộc trưởng vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt tự trách.
“Không phải nói bộ lạc kia rất nhanh sẽ đủ người sao? Nếu như sớm muộn gì cũng phải đánh nhau, thừa dịp bọn họ còn chưa tới đầy đủ thì giờ là thời cơ tốt nhất. Cho dù không có chuyện Búp Bê các nàng bị bắt, người của hai bộ lạc cũng đều vì tranh đoạt thực vật mà liều mạng ngươi chết ta sống đúng hay không? Đến lúc đó vẫn như cũ khó tránh được thương vong, đã sớm hay muộn cũng đều như vậy, ngươi cần gì phải lẩn quẩn trong lòng?” Tộc trưởng phu nhân tiếp tục khuyên.
Đạo lý này tộc trưởng cũng hiểu được, chỉ là nhớ tới bởi vì một mệnh lệnh của ông mà nhiều người chết và bị thương như vậy ông vẫn là cảm thấy áy náy. Được tộc trưởng phu nhân khuyên vài câu có hơi hòa hoãn lại, thở dài nói: “Không cứu Búp Bê trở về được, vu y bên kia khó mà nói chuyện đây.”
“Hiện tại có rất nhiều người bị thương, không thể lại vì một Búp Bê mà càng làm cho nhiều tộc nhân thương vong thêm, việc này ta coi như thôi đi.” Tộc trưởng phu nhân đề nghị, nếu như tất cả nam nhân trong tộc đều bị thương, an nguy của bộ lạc thật đáng lo.
“Để cho ta suy nghĩ.” Lông mày tộc trưởng nhíu chặt, có nên cứu hay không đều rất phiền toái, rốt cuộc có cứu hay không phải xem tình huống ngày mai nữa.
Lão phụ nhân liếc mắt nhìn Trình Y nhẹ gật đầu.
“A Man...”
“Không nên hỏi thêm nữa, tiết lộ quá nhiều đối với ta không tốt.” Bà cụ khoát tay áo ý bảo Trình Y không cần hỏi thêm.
Trình Y há to miệng cuối cũng cũng không hỏi ra lời trong lòng muốn hỏi. Lúc này cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, đương nhiên không phải là bởi vì Búp Bê. Cô không phải là thánh mẫu rộng lượng đến nỗi lo lắng cho nữ nhân cả ngày tìm cô gây phiền toái, cô đang lo lắng cho A Man và những tộc nhân đi theo hắn ra ngoài. Nếu như không cứu được Búp Bê trở về, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Cô không dám nghĩ tới.
Không có tâm tư ở lại, sau khi từ biệt bà cụ Trình Y liền vội vàng đi ra. Cô chưa trở lại phòng ở mà là lo lắng đứng đợi ở con đường bọn A Man trở về sẽ phải đi qua.
Ở gần đó cũng có không ít nữ nhân cũng đang chờ nam nhân của họ về, trong đó còn có Miểu.
“Đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về.” Miểu đi tới trước mặt Trình Y động viên nói.
Trình Y nhìn về phía Miểu, không yên lòng cười cười: “Ngươi rất dũng cảm, lại có thể dẫn người cướp về một nữ nhân, nếu đổi lại là ta thì bất lực rồi.”
Miểu cởi mở cười: “Ta chỉ là một người cậy mạnh mà thôi, không giống như ngươi có một thân bản lãnh chữa bệnh, ta có gì đặc biệt hơn người, lúc trước còn không phải sắp chết cuối cùng còn được ngươi cứu sống sao?”
Bị Miểu trêu chọc, Trình Y đang khẩn trương thì cũng bình tĩnh hơn, hướng nàng ấy cười cảm kích, giữ chặt tay Miểu nói: “Chúng ta cùng ở đây chờ bọn hắn trở về.”
“Ừ.” Miểu dùng sức gật đầu, nàng cũng đang chờ A Thái trở về.
Đợi một lát, Trình Y đột nhiên ngĩ đến, nhóm người A Man sau khi trở về khẳng định sẽ có rất nhiều người bị thương. Cô phải sớm chuẩn bị một chút mới được, sau khi nghĩ xong liền nắm tay Miểu chạy trở về, nói với Miểu còn đang nghi hoặc: “Chúng ta đi nấu nước.”
Trình Y trở về phòng liền bắt đầu bận rộn chuyện nấu nước, cô đem chuyện nấu nước giao cho Miểu còn cô thì đem hết đồ cần dùng trong hòm thuốc ra chuẩn bị trừ độc.
Mọi công việc liên quan đều đã được chuẩn bị xong từ lâu, trời rất lạnh nhưng hai người vội vàng bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, hết thảy đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trình Y bởi vì lo lắng lại cùng Miểu đi ra ngoài chờ tin tức.
Trời dần tối, bọn A Man còn chưa có trở lại, việc này chẳng riêng Trình Y mà cả tộc đều lo lắng rồi. Mọi người đều nháo nhào đi tới chỗ Trình Y nhìn về xa xa, trong miệng liên tục lẩm bẩm hi vọng bọn họ nhanh chóng bình an trở lại.
Bởi vì lo lắng mọi người cũng không ăn cơm tối, có người đói quá thì ăn qua loa cho xong, lấy Trình Y dẫn đầu một nhóm người đều không ăn cơm tối cũng không có tâm tình.
Lại đợi thật lâu, ngay tại lúc lòng người đang bàng hoàng thì phía xa xa truyền tới động tĩnh.
“Yên lặng.” Sau khi tộc trưởng nghiêm túc ra mệnh lệnh liền bước lên phía trước lắng nghe. Nghe được tiếng nói quen thuộc mới yên lòng dẫn đầu các tộc nhân tiến lên nghênh đón.
Trình Y nhanh chóng chạy lên gọi to A Man.
“Ta đây.” A Man lớn tiếng đáp lại.
Nghe được tiếng của A Man Trình Y liền yên tâm, nhưng cô nghe được thanh âm của hắn không được to, tim se lại, chạy tới bên hắn nhờ ánh trăng nhàn nhạt mà nhìn hắn. Khi thấy cả người A Man đầy máu sắc mặt của cô đại biến, kinh hoàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
A Man bị thương rất nặng, đứng không vững, do hai tộc nhân bị thương nhẹ hơn đỡ lấy, ánh mắt nhìn về phía Trình Y có chút tan rã, yếu ớt nói: “Bị chút thương.”
“Cái gì mà một chút, rõ ràng là bị thương rất nặng!” Trình Y rất muốn khóc, tay run run không dám đụng vào A Man đang suy yếu.
Tộc trưởng nhíu mày quét một vòng những người mới về, phần lớn mọi người đều bị thương, nhân số bị giảm đi không ít, trong lòng liền hiểu rõ, cố nén khổ sở kêu mọi người nhanh chóng trở về.
Không ít người gọi tên người thân, có người gọi được thì không gọi nữa, có người không thấy được tiếng trả lời thì gọi mãi không thôi, gọi đến khàn giọng rồi lại nghẹn ngào gào khóc...
Trên đường trở về có người đem tình hình nói ra, những người không trở về đã hi sinh. Không cướp về được nữ nhân còn làm hi sinh hơn hai mươi tộc nhân, gần một trăm người bị thương trong đó có A Man. Một số người bị thương khá nặng còn lại thương thế cũng không nghiêm trọng lắm. Người ngoại tộc bởi vì mới di chuyển tới đây nên chưa được nghỉ ngơi tốt hơn nữa không được ăn uống no đủ vì vậy thương vong càng nhiều hơn bọn họ. Phía họ chết khoảng chừng năm sáu chục người, bị thương càng vô số kể. Tóm lại cuộc chiến kéo dài thật lâu, máu me đầm đìa rất tàn nhẫn, từ đó hai bộ lạc kết thù không đội trời chung.
“Búp Bê đâu?” Vu y nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra hỏi dồn dập.
Các tộc nhân đều đang đắm chìm trong bi thương bị chết mười mấy tộc nhân nên không ai trả lời vu y.
“Búp Bê đâu?” Thấy không ai trả lời, vu y hỏi lại một lần nữa, con mắt tìm kiếm trong đám người, không thấy bóng dáng Búp Bê, tâm quýnh lên lớn tiếng chất vất: “Các ngươi không có cứu Búp Bê trở về sao?”
Tộc trưởng thở dài, mệt mỏi đáp: “Búp Bê và hai nữ nhân khác còn chưa cứu trở về được, trong tộc chúng ta còn chết hơn hai mươi nam đinh.”
“Các ngươi, các ngươi đều đã làm gì? Vì cái gì không cứu Búp Bê trở về?” Vu y giận dữ, như người bệnh tâm thần gào thét. Từ trước đến nay vu y trước mặt người khác trầm ổn ít nói lần đầu luống cuống như vậy, đem một mặt điên cuồng không lý trí bại lộ trước tộc nhân như vậy.
A Man phụ trách dẫn người đi cứu người, kết quả không cứu được người còn làm chết nhiều huynh đệ như vậy, trong nội tâm cảm thấy rất áy náy, cúi đầu hổ thẹn nói: “Búp Bê các nàng đều bị thương, người ngoại tộc rất chặt chẽ, chờ khi chúng ta đánh bại đối phương đi tìm thì Búp Bê các nàng đã bị chuyển đi rồi.”
Trình Y thấy tâm tình A Man kích động, miệng vết thương lại chảy máu, sợ tới mức vội vàng ấn huyệt cầm máu cho hắn.
Vu y trừng mắt nhìn tay Trình Y cầm máu cho A Man, trong mắt băng lãnh phát ra phẫn nộ cùng hận ý: “Búp Bê là bởi vì hai người các ngươi mới đi ra ngoài, nếu như con bé không về được thì ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Sau khi nói xong vu y xoay người bỏ đi, không có để ý sau lưng một đám tộc nhân đang bị thương. Búp Bê bị bắt đi, bà không có tâm tình chữa trị thương cho người khác. Con gái mất đi, còn để ý cái nhìn của tộc nhân để làm gì? Mắng bà lãnh huyết vô tình cũng không sao, về phần người bị thương, cứ để cho Trình Y chữa trị cho bọn hắn đi à!
Trình Y để cho các tộc nhân mang người bị thương đến trước cửa phòng của cô, ra lệnh cho bọn họ đốt lên vài đống lửa, như vậy trong đêm tối có thể giúp cô nhìn thấy rõ miệng vết thương.
Vào đêm tối mùa đông trời càng lạnh cũng may không có gió, nếu không lửa cũng không chiếu sáng được. Một bộ phận tộc nhân trở về phòng, còn lại đều ở lại làm trợ thủ cho Trình Y, những người này đều là người nhà người bị thương.
Người bị thương nhẹ thì trở về tự mình trị liệu, chủ yếu là bôi thuốc. Trải qua chỉ điểm của Trình Y cũng về nhà nấu nước nóng, lấy da thú sạch sẽ nhúng nước nóng rồi lau sạch miệng vết thương sau đó bôi nước thuốc, bôi xong cũng mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ luôn trên da thú.
Có mười ba người bị thương nặng, miệng vết thương đặc biệt sâu, có vết thương gần chổ hiểm trí mạng, có một số vết thương không gần chổ hiểm nhưng vết thương lại sâu và mất nhiều máu. Nhiều người như vậy làm cho Trình Y mệt chết đi được nhưng bây giờ không phải là thời điểm than trách.
Trình Y cầm châm cứu đã được khử trùng đi cầm máu cho mọi người, sau đó tùy theo vết thương nặng nhẹ mà đi bắt đầu tiến hành cứu chữa. Những người này đều không có bị nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn phải điều dưỡng thật tốt vài ngày mới có thể ra ngoài.
Có vài người vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng hư thối, đây là do vũ khí trong tay kẻ địch không tốt hoặc bản thân không sạch sẽ bị nhiễm vi khuẩn gây ra. Trình Y đem chỗ thịt bị sưng mủ hư thối cạo đi, sau đó khâu vết thương lại. Trong lúc đó người bị thương đau đến rên thành tiếng, cô còn phải không ngừng châm cứu giảm đau cho bọn hắn. Khi khâu vết thương cô còn để hai kiềm người bị thương lại, một người chặn nửa người trên một người chặn nửa người dưới. Sau đó hết sức chăm chú động tác thuần thục dùng kim khâu lại vết thương vừa dài vừa sâu. Chỉ khâu là cỏ mềm mại dẻo dai đã được khử trùng rồi. Đây là lần đầu tiên cô dùng cỏ này khâu miệng vết thương, cũng không còn cách nào, chỉ khâu cô mang tới từ hiện đại đã dùng hết rồi. Mà nếu không khâu lại vết thương để điều trị mà nói vết thương vừa sâu vừa dài càng dễ bị nhiễm vi khuẩn, hậu quả càng không thể tưởng tượng được.
Trị xong một người lại trị tiếp cho người thứ hai, Trình Y một khắc cũng không có ngừng nghỉ. Theo như trình độ vết thương mà tính thì vết thương của A Man nghiêm trọng thứ ba. Nhưng đến phiên cứu trị cho hắn thì để cho Trình Y đi cứu ngưới khác trước tỏ vẻ mình có thể chờ thêm một chút. Kỳ thật hắn đã suy yếu đến có khả năng ngất đi bất cứ lúc nào.
Trình Y cắn cắn môi, âm thầm oán trách A Man ‘vô cùng hào phóng’ rồi lập tức đi khám và chữa trị cho người khác. Cô nhất định phải nhanh chóng, nếu không những người bị thương không nặng cũng sẽ bị nguy hiểm.
Ba giờ trôi qua, miệng vết thương của mười hai người rốt cuộc cũng được sát trùng chữa trị thỏa đáng. Trình Y để cho người nhà của họ đưa họ trở về, nói là ngày mai sẽ đi qua kiểm tra cho bọn hắn. Liên tục ba giờ bận rộn không ngừng nghỉ, toàn thân cô bủn rủn nhưng bây giờ vẫn chưa thể ngã xuống, bởi vì cô còn chưa chữa trị cho A Man.
Những người bị thương khác lục tục rời đi, Trình Y kéo thân hình mệt mỏi đi tới trước người A Man. Hắn đang ngủ, vệt máu trên miệng vết thương đã khô, trên người hắn có không ít vết thương, trong đó có ba vết thương vừa dài vừa sâu cần khâu lại.
Không chỉ có riêng một mình Trình Y bận rộn, có người ở lại không ngừng hỗ trợ châm củi nấu nước. Trình Y tiếp nhận da thú sạch sẽ ngâm nước sôi tộc nhân đưa tới lau chùi miệng vết thương cho A Man, không bao lâu sau da thú liền đổi màu, rất bẩn, đưa da thú bẩn cho tộc nhân rồi nhận một cái sạch sẽ khác tiếp tục thanh lý.
Trình Y một mực tự thôi miên chính mình người này không phải là A Man, chỉ có nghĩ đây không phải là A Man thì cô mới có thể thoáng tĩnh tâm lại. Tổng cộng dùng tới bốn miếng da thú mới lau sạch được vết thương của A Man. Sau đó Trình Y cầm kim châm cứu đâm lên vài huyệt vị gần miệng vết thương. Khi xác định châm cứu có tác dụng giảm đau cho hắn, cô bắt đầu cạo thịt thối và mưng mủ ở tầng ngoài vết thương cho hắn.
Thương thế của A Man thuần túy là thời gian lâu nếu không miệng vết thương không đến nỗi nặng nề như vậy. Là hắn cố gắng chống đỡ đem cơ hội chữa trị dành trước cho người khác. Lần này để cho mình phải chịu khổ lớn, Trình Y một bên xử lý vết thương cho hắn một bên phàn nàn.
Vợ chồng tộc trưởng ở bên cạnh nhìn xem, A Man là con trai của bọn họ, tự nhiên là lo lắng. Nhìn Trình Y cạo một chút thịt thối mưng mủ trên miệng vết thương của A Man, trong lòng bọn họ một chút đau, phảng phất như cắt thịt trên người bọn họ.
Cạo hết thịt thối lại khâu vết thương, con mắt Trình Y rất đau, đây là do dưới tính huống ánh sáng kém thời gian dài nhìn chằm chằm một chỗ làm cho máu chung quanh hai mắt không lưu thông khiến cho mệt mỏi. Chờ sau khi khâu xong vết thương của A Man thì cả người cô cũng hư thoát, đem kim chỉ ném lên mặt đất rồi cũng buông mình ngã xuống, toàn thân như nhũn ra. Thật sự là mệt nhọc quá lâu, thân thể đã đến cực hạn.
“Đưa bọn họ trở về.” Tộc trưởng chỉ huy tộc nhân khiêng A Man trở về phòng, dặn dò không nên đụng vết thương của hắn.
Vợ tộc trưởng chỉ thị hai nữ nhân khỏe mạnh nâng Trình Y mặt đầy mồ hôi chân nhũn ra đứng không vững trở về phòng.
Đợi Trình Y và A Man đều trở vào phòng, những người còn lại dập tắt lửa đem nồi nấu nước đặt vào góc phòng, sau đó tộc trưởng ra mệnh lệnh cho mọi người đều trở về nghỉ ngơi.
Tộc trưởng cùng vợ chậm rãi đi về hướng nhà của bọn họ, hai người đều tâm sự nặng nề. Sau một lúc lâu trầm mặc đột nhiên tộc trưởng hỏi: “Ta làm sai sao? Để cho các tộc nhân đi cứu người, kết quả ngược lại chưa cứu được người lại làm cho tộc nhân chết nhiều người như vậy.”
Trong thanh âm của tộc trưởng lộ ra vài phần yếu ớt và hối hận, tộc trưởng phu nhân nghe vậy giữ chặt tay của hắn khuyên: “Ngươi không có làm sai, nếu như Búp Bê và các nàng bị bắt đi mà ngươi thờ ơ đó mới gọi là sai! Lại nói thương vong nhiều hay ít không phải ta và ngươi có thể khống chế được, không cần phải vì chuyện này mà thương tâm.”
“Chính vì thương vong nhiều người như vậy, ta làm sao giao phó với tộc nhân đây?” Tộc trưởng vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt tự trách.
“Không phải nói bộ lạc kia rất nhanh sẽ đủ người sao? Nếu như sớm muộn gì cũng phải đánh nhau, thừa dịp bọn họ còn chưa tới đầy đủ thì giờ là thời cơ tốt nhất. Cho dù không có chuyện Búp Bê các nàng bị bắt, người của hai bộ lạc cũng đều vì tranh đoạt thực vật mà liều mạng ngươi chết ta sống đúng hay không? Đến lúc đó vẫn như cũ khó tránh được thương vong, đã sớm hay muộn cũng đều như vậy, ngươi cần gì phải lẩn quẩn trong lòng?” Tộc trưởng phu nhân tiếp tục khuyên.
Đạo lý này tộc trưởng cũng hiểu được, chỉ là nhớ tới bởi vì một mệnh lệnh của ông mà nhiều người chết và bị thương như vậy ông vẫn là cảm thấy áy náy. Được tộc trưởng phu nhân khuyên vài câu có hơi hòa hoãn lại, thở dài nói: “Không cứu Búp Bê trở về được, vu y bên kia khó mà nói chuyện đây.”
“Hiện tại có rất nhiều người bị thương, không thể lại vì một Búp Bê mà càng làm cho nhiều tộc nhân thương vong thêm, việc này ta coi như thôi đi.” Tộc trưởng phu nhân đề nghị, nếu như tất cả nam nhân trong tộc đều bị thương, an nguy của bộ lạc thật đáng lo.
“Để cho ta suy nghĩ.” Lông mày tộc trưởng nhíu chặt, có nên cứu hay không đều rất phiền toái, rốt cuộc có cứu hay không phải xem tình huống ngày mai nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook