Thực ra thì tâm trạng mấy ngày nay của Nấm rất vui nha.

Readers có biết Nấm vui vì điều gì không ? Đó là Ở Phần trước Nấm đã lừa được rất nhiều bạn readers nha.

Hehe ????????
Đó cũng là chap đầu tiên có lượt comment nhiều nhất từ trước đến giờ.

Thỉnh thoảng, khi có thời gian rảnh thì Nấm lại mở những dòng comment của các bạn xem.

Vừa vui vừa biết ơn.

Vui là vì các bạn vẫn còn quan tâm đến Nấm và Nấm đã lừa được các bạn.

Còn biết ơn là vì Các bạn đã dõi theo Nấm từ chap đầu tiên cho đến tận bây giờ ^^ Nấm cảm ơn các bạn nhiều lắm lắm ~ Gửi ngàn hôn đến các bạn~ ????????????
????????????????????????????????????????????????????????????????????
-Chỉ trách tình cảm của chúng ta không được nhiều nên San không thể chia sẻ chuyện của San với tôi.

Tôi biết, từ lúc San từ Anh trở về thì San có những biểu hiện rất lạ.

Tôi đã một lần hỏi và ngu ngốc tin lời nói của một kẻ lừa dối như San.

Chúng ta....nên chia tay đi.

!! Tôi...đã hết yêu San rồi.

*Rầm*
Hạnh San nghe như sét đánh ngang tai.

Lỗ tai lùng bùng hoàn toàn không thể nghe gì nữa.

Đôi mắt sớm đã phủ một tầng sương.

Cô cảm thấy dường như cả thế giới giống như đang đổ sập xuống.

Trước mắt cô chỉ toàn là màu đen.


-Em đang nói gì...vậy ? Em...là...là đang giỡn...đúng không ?
Hạnh San đứng không vững.

Cô khó tin hỏi lại Thiên Di.

-Không.

Là thật.

Chúng ta chia tay đi.

!!
Đôi mắt Thiên Di cũng đã long lanh nước, nhưng nàng cố kìm nén ngăn không cho những giọt nước mắt yếu đuối đó trào ra ngoài.

Chỉ có bản thân cô mới biết rằng cô đã cố gắng như thế nào mới nói được lời chia tay cay đắng đến như vậy.

Hạnh San đứng đó như trời trồng, khuôn mặt thất thần.

Chẳng lẽ phải kết thúc dễ dàng như vậy sao ?! Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra càng không thể để Thiên Di nói lời chia tay dễ dàng đến như vậy.

Cô và nàng đã nổ lực như thế nào để được ở bên nhau mà.

Không thể, điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

-San biết bây giờ em đang rất giận San.

San chấp nhận tạm rời xa em , nhưng San tuyệt đối không chấp nhận việc em muốn chúng ta chia tay.

Trong khoảng thời gian này , San sẽ không phiền đến em.

Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp.

Nhưng em hãy đồng ý cho San âm thầm bảo vệ em , dõi theo em.

Cô dồn hết tất cả sự chân thành mà cô có vào từng lời nói mà cô thốt ra.

Cô muốn Thiên Di hiểu và cảm nhận được tình cảm chân thành của cô dành cho nàng là thật.

Hạnh San nói xong, cô đứng im lặng, đôi mắt màu nâu đen xoáy sâu vào đôi mắt đen láy của Thiên Di.

Ngày hôm nay, đứng trước mặt nàng , cô muốn nhìn ngắm nàng cho thật kỹ, gương mặt này, dáng người này, cô nhất định khắc ghi trong lòng.

Bởi, cô không biết sau này, khi cô bước ra khỏi căn phòng này thì cô có còn được nhìn nàng chính diện như vậy nữa hay không.

Hay chỉ là lén lút nhìn trộm nàng từ phía sau.

-Được, tôi đồng ý với yêu cầu của San.

Còn bây giờ thì....!Thiên Di đang nói thì Hạnh San cắt ngang lời nói của nàng.

-San vẫn còn chưa nói xong.

San muốn yêu cầu em thêm một việc nữa, có được không ? Ánh mắt cô lấp lánh những tia mong chờ.

-San cứ nói.

Dù sau thì sau này chúng ta sẽ....không còn gặp lại nhau hoặc là không thể đứng đây nói chuyện cùng nhau nữa.

Nói xong, nàng cảm thấy bên trong cổ họng của nàng bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại.

Nàng thừa nhận rằng nàng không có bản lĩnh để rời xa vòng tay của Hạnh San , nhưng nàng chỉ biết chôn giấu cái suy nghĩ đó vào tận sâu trong lòng.


Ngay bây giờ, nàng phải thật mạnh mẽ.

Hạnh San sau khi nghe được sự đồng ý của Thiên Di thì cô từ từ tiến lại gần dáng người nhỏ bé kia hơn , cô đưa tay nâng lấy cằm Thiên Di, môi hôn từ trán đến chân mày rồi hôn đến mắt, mũi, và cuối cùng đôi môi cô dừng lại trước đôi môi thơm mùi cherry của Thiên Di.

Khẽ mở mắt, nhìn thấy đôi mắt Thiên Di đang nhắm chặt, cô liền áp môi mình lên môi nàng.

Hết mút môi trên rồi đến môi dưới , hai cái lưỡi cũng đã sớm tìm được người bạn của mình mà cùng nhau nhảy múa trong khoang miệng.

Triền miên không dứt.

Ngay khi đôi môi Hạnh San áp vào môi Thiên Di thì từ trong mắt nàng một giọt lệ đã rơi xuống.

Thấm vào môi mặn chát.

Cái hôn này, từ bây giờ sẽ không còn nữa.

Vòng tay ấm áp này cũng sẽ biến mất.

Cũng có thể nó sẽ chẳng còn của riêng nàng nữa, chẳng còn thuộc về nàng nữa rồi.

Một lúc sau, Hạnh San lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng.

Hai đôi môi dứt ra kéo theo một sợi chỉ bạc nối giữa môi của cô và nàng, hình ảnh thật là.....ưmmmm ám muội.

-Không có San bên cạnh, em nhớ giữ gìn sức khoẻ, không được bỏ bữa bởi chứng đau dạ dày của em sẽ tái phát.

Hạnh San ngừng một chút rồi hít một hơi thật sâu sau đó dùng hết lực của mình ôm lấy cả thân người của nàng vào lòng, mũi tham lam hít lấy hít để hương thơm từ tóc và cơ thể của nàng.

Thiên Di, em hãy nhớ cho kỹ những lời mà San sắp nói.

Hạnh San dùng tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc màu nâu dẻ của nàng, tay còn lại mơn trớn trên lưng của nàng.

San yêu em, rất yêu em.

Có yêu em cả đời này cũng không hết.

Lúc ở Anh, San giống như đã chết đi mỗi ngày chỉ để chờ đợi ngày được trở về và gặp được em.

San xin lỗi vì đã che giấu em, xin lỗi vì đã làm em buồn, xin lỗi vì đã khiến em vì San mà rơi lệ, xin lỗi vì đã vô tình tổn thương em, xin lỗi em vì tất cả.

Còn lại những lời cảm ơn, San sẽ đợi đến khi em cùng San đứng trước linh mục, cùng nhau thề nguyện và trở thành một phần của nhau trong suốt quãng đời còn lại.

Còn bây giờ thì....San sẽ không phiền em nữa.


Lời vừa dứt, Hạnh San liền buông Thiên Di ra, trao cho nàng một ánh mắt thập phần ưu thương rồi nhanh chóng quay gót rời khỏi phòng, trước khi ra ngoài cô còn ngoảnh lại nhìn nàng một lần cuối rồi mang khuôn mặt ảo não đó biến mất đằng sau cánh cửa.

Hạnh San rời đi, bỏ lại Thiên Di một mình đứng ngây người ra đó.

Ngay lúc cô rời khỏi, trái tim của nàng gào thét kêu gọi nàng bằng mọi giá phải giữ cô lại nhưng lí trí nàng lại không cho phép điều ấy xảy ra, chúng giữ chân nàng lại.

Nàng chẳng biết làm gì ngoài việc mắt dán chặt lên cánh cửa gỗ đang khép lại, mang theo người con gái nàng yêu đi mất.

Nàng ngồi thụp xuống nền nhà, nước mắt mà nàng cố kiềm nén từ nãy đến giờ đều đã được dịp mà tuôn trào ra ngoài.

Vừa khóc nàng vừa dùng tay chống đỡ lấy thân người đang muốn đổ sập xuống của mình, tay còn lại đấm thùm thụp vào lồng ngực bên trái.

Nước mắt giàn giụa.

Đột nhiên, nàng thấy trời đất tối sầm, mọi vật xung quanh đều bị nhấn chìm vào một màu đen.

Nàng ngã xuống đất, đôi mắt nhắm lại.

Bà quản gia già sau khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Hạnh San thì bà không khỏi lo lắng cho Thiên Di, đại tiểu thư mà bà tận tay chăm sóc từ lúc lọt lòng đến giờ.

Bà liền hiểu chuyện, vội vàng đi lên phòng Thiên Di, sau khi gõ cửa một hồi lâu mà không thấy có bất kì động tĩnh gì thì trong lòng bà lập tức dâng lên một cỗ lo lắng, nhanh chóng lấy chìa khoá dự phòng khác tra vào ổ khoá, bà vặn nắm cửa bước vào trong.

Đập vào mắt bà là hình ảnh Thiên Di nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, bà kinh hô một tiếng vội vàng đi đến đỡ Thiên Di dậy.

Ra sức lay người cô gái nhỏ nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

Bà dùng hết sức già đỡ Thiên Di nằm lên giường sau đó bấm gọi cho vị bác sĩ riêng của Triệu gia đến.

????
.End chap 31.
1579 từ.

Author: ????NẤM????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương