Hành Thiên Đại Đế
-
Chương 1: Thanh Niên Số Nhọ Ver.2
Mình là tác giả của bộ truyện Thanh Niên Óc Chó ( Hiện đang drop do copy nhiều của 12 Nữ Thần quá giờ bí luôn không nghĩ tiếp được nữa.). Mình ra truyện mới này mong mọi người ủng hộ nhiều. Mình chỉ mới bắt đầu viết nên mong mọi người bỏ qua những sai sót cho mình, hãy nhận xét truyện của mình khi đọc xong. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Yên Bái, ngày xx tháng xx năm 2018, 11h đêm, trời mưa to.
Đoàng
Tiếng sấm, chớp vang vọng trên trời xé toang âm thanh yên tĩnh trong màn đêmTrên tòa nhà cao tầng của một khách sạn cao cấp có một bóng người ẩn ẩn hiện hiện, đó là một người thanh niên trẻ khoảng 20 tuổi, chính xác hơn thì hắn 19 tuổi, tên hắn là Sơn, Nguyễn Tuấn Sơn và ảnh lại may mắn được chọn là nhân vật chính của chúng ta. Trời mưa như trút nước xuống đầu Sơn khiến Sơn khó chịu, đưa tay lên mũi và....
Hắt xì
"Đời đéo như là mơ." Hắn nói với giọng cay đắng nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười trông như thằng thần kinh ấy.
"Mịa, đi tự tử mà ông trời cũng đéo tha, thật là bất công. Tao nguyền rủa hai bọn mày H và D, đến cả gái tao còn chưa được chịch vậy mà hai bọn mày lại phản bội tao." Sơn vừa nói một mình vừa giơ ngón tay giữa lên bầu trời và.....
Xẹt, Đoàng.
.......Sấm đánh ngay vào chỗ Sơn đang đứng tự kỷ, trước khi ngã xuống Sơn chỉ kịp hét lên " Dm tao còn chưa được chịch gái. "
( Chúng ta hãy cùng quay lại mấy chục tiếng trước để xem có chuyện l*ng gì xảy ra.)
Yên Bái, 7h sáng, tại nhà của Thánh Sơn.
"Anh Sơn đập chai ơi, dậy nhanh để còn đưa em đến trường."
"Uỳnh...Bốp....Oạch..."
Giọng của một đứa con gái vang lên khiến thằng nhân vật chính đang ngái ngủ của ta lăn từ trên giường xuống đất, đập đầu vào chân của cái bàn nằm giữa nhà.
"Đuỵt mẹ, đứa mặt l*n nào gọi tao thế." Anh Sơn nhà ta tức tốc chạy ra ngoai cửa xem đứa nào gọi mặc cho trên người chỉ mặc mỗi cái qần sịp đen. Cánh cửa vừa được mở thì đập vào mắt Sơn là một đứa con gái bằng tuổi hắn với khuôn mặt không thể gọi là xinh mà cũng không thể gọi là xấu, nói chung là bình thường. Sơn nhìn mặt nó mà đơ cmnr, đứa con gái trước mặt nó là Hạnh, bạn từ thời Trung Học đến ttaajn cấp 3 và bây giờ là khi chuẩn bị vào cùng trường Đại Học với nhau.
"Eo ơi!" Hạnh lấy tay che mắt mình và nhanh chóng quay mặt đi khi nhìn thấy anh Sơn nhà ta bo đỳ 6 múi mặc có cái sịp chạy ra đón chị ấy. Sơn éo hiểu chuyện gì, vẫn đứng nhìn con bạn thân của mình như thế với vẻ mặt ngáo đá như vừa hít cần xong.
"Mày tìm tao có việc gì không? Mịa kiếp, hỏng cả giấc ngủ ngon lành của tao." Sơn càu nhàu với cái giọng ngái ngủ khiến Hạnh càng buồn cười.
"Ha...ha... Mày đi vào mặc quần áo vào đi không người ta tưởng mày là thằng biến thái muốn hiếp dâm tao đấy." Hạnh ôm bụng cười khi quay mặt lại vẫn hấy Sơn đang đứng đứng đấy ngoáy mũi hỏi mình. Câu nói của Hạnh khiến Sơn giật mình nhìn lại xuống dưới thân chỉ thấy có mỗi cái quần sịp lỏng lẻo. Nhanh chóng chạy vào mặc quần áo chỉnh tề xong đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao trông chú nghiêm trọng thế. Mày làm tao sợ đấy." Hạnh cười cười nói.
"Mày lúc nãy không thấy nó chứ?" Sơn hỏi.
"Hả? Thấy cái gì cơ? Ngoài cái quần sịp bị lồi một cục to tướng nào đó thì chả nhìn thấy cái gì cả." Hạnh giả bộ ngây thơ đáp lại.
"Đ- mịa, vậy là mày thấy rồi. Xong hết đi cưới vợ được rồi." Sơn ôm mặt khóc không ra nước mắt.
Sơn lủi thủi đi đến nhà kho lấy con lambor ghe đạp điện trong đấy ra để đưa chị Hạnh đến trường.
Sơn và Hạnh đứng trước phòng nhận giấy báo, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy được đưa cho cả hay đứa cùng đọc nội dung bên ngoài, tim cả hai đập như muốn bung ra khỏi l-ng ngực, đôi tay từ từ xé phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, hai đứa đọc từng chữ và quay ra nhìn nhau
Thời gian như đọng lại trong chốc lát rồi hét toáng lên làm người thầy giật cả mình: “YEAH! Đậu đại học rồi!”
Điều này thật là tuyệt nếu như chuyện tiếp theo không xảy ra khi mà Sơn sướng quá hóa dồ đứng bật dậy nói thẳng vô mặt Hạnh.
"Hạnh, tao thích mày may làm người yêu tao nhé." Sơn nói câu này khiến Hạnh đơ mình tong phút chốc, ngay sau đó Hạnh đứng dậy mỉm cười và nói.
"Mày cứ nói đùa, tao không thích thế đâu." Hạnh quay lưng đang định bỏ đi thì Sơn cầm tay Hạnh lại và hai đứa nhìn thẳng vô mắt nhau.
"Tao không đùa, mày làm người yêu tao nhé." Sơn vẫn kiên quyết không chịu thôi. Hạnh cúi thấp đầu xuống suy nghĩ và nói.
"Lâu nay tao cứ tưởng hai đứa có thể làm bạn với nhau mãi nhưng mày đã nói thế thì tao cũng đành chấp nhận vậy..." Nghe Hạnh nói thế Sơn như mở cờ trong bụng liền nói.
"Vậy là Hạnh đồng ý hả?" Sơn vui mừng nói.
".....Xin lỗi mày, Tao với anh Dũng đập chai hẹn hò với nhau được hơn 2 tháng rồi nên không làm bạn gái mày đâu." Hạnh ngẩng mặt lên cười tạt thẳng vào mặt Sơn một gáo nước lạnh. Khuôn mặt Sơn đang cười bỗng dưng cứng đờ lại, nước mắt tuôn trào, lần đầu tiên trong đời Sơn biết thế nào là cười ra nước mắt.
Ngay sau đó thì mọi chuyện như phần mở đầu mọi người đã biết, à quên ghi Dũng là thằng bạn thân của anh Sơn nhà ta nhá ( Tác giả thấy đau khổ cho thằng nhân vật chính. Câu trước chém gió tý, số phận thằng này thì tao cười ỉa vào.)
"Ê tỉnh dậy đi thằng chủ nhân vô dụng kia." Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong khoảng không tĩnh lặng.
Yên Bái, ngày xx tháng xx năm 2018, 11h đêm, trời mưa to.
Đoàng
Tiếng sấm, chớp vang vọng trên trời xé toang âm thanh yên tĩnh trong màn đêmTrên tòa nhà cao tầng của một khách sạn cao cấp có một bóng người ẩn ẩn hiện hiện, đó là một người thanh niên trẻ khoảng 20 tuổi, chính xác hơn thì hắn 19 tuổi, tên hắn là Sơn, Nguyễn Tuấn Sơn và ảnh lại may mắn được chọn là nhân vật chính của chúng ta. Trời mưa như trút nước xuống đầu Sơn khiến Sơn khó chịu, đưa tay lên mũi và....
Hắt xì
"Đời đéo như là mơ." Hắn nói với giọng cay đắng nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười trông như thằng thần kinh ấy.
"Mịa, đi tự tử mà ông trời cũng đéo tha, thật là bất công. Tao nguyền rủa hai bọn mày H và D, đến cả gái tao còn chưa được chịch vậy mà hai bọn mày lại phản bội tao." Sơn vừa nói một mình vừa giơ ngón tay giữa lên bầu trời và.....
Xẹt, Đoàng.
.......Sấm đánh ngay vào chỗ Sơn đang đứng tự kỷ, trước khi ngã xuống Sơn chỉ kịp hét lên " Dm tao còn chưa được chịch gái. "
( Chúng ta hãy cùng quay lại mấy chục tiếng trước để xem có chuyện l*ng gì xảy ra.)
Yên Bái, 7h sáng, tại nhà của Thánh Sơn.
"Anh Sơn đập chai ơi, dậy nhanh để còn đưa em đến trường."
"Uỳnh...Bốp....Oạch..."
Giọng của một đứa con gái vang lên khiến thằng nhân vật chính đang ngái ngủ của ta lăn từ trên giường xuống đất, đập đầu vào chân của cái bàn nằm giữa nhà.
"Đuỵt mẹ, đứa mặt l*n nào gọi tao thế." Anh Sơn nhà ta tức tốc chạy ra ngoai cửa xem đứa nào gọi mặc cho trên người chỉ mặc mỗi cái qần sịp đen. Cánh cửa vừa được mở thì đập vào mắt Sơn là một đứa con gái bằng tuổi hắn với khuôn mặt không thể gọi là xinh mà cũng không thể gọi là xấu, nói chung là bình thường. Sơn nhìn mặt nó mà đơ cmnr, đứa con gái trước mặt nó là Hạnh, bạn từ thời Trung Học đến ttaajn cấp 3 và bây giờ là khi chuẩn bị vào cùng trường Đại Học với nhau.
"Eo ơi!" Hạnh lấy tay che mắt mình và nhanh chóng quay mặt đi khi nhìn thấy anh Sơn nhà ta bo đỳ 6 múi mặc có cái sịp chạy ra đón chị ấy. Sơn éo hiểu chuyện gì, vẫn đứng nhìn con bạn thân của mình như thế với vẻ mặt ngáo đá như vừa hít cần xong.
"Mày tìm tao có việc gì không? Mịa kiếp, hỏng cả giấc ngủ ngon lành của tao." Sơn càu nhàu với cái giọng ngái ngủ khiến Hạnh càng buồn cười.
"Ha...ha... Mày đi vào mặc quần áo vào đi không người ta tưởng mày là thằng biến thái muốn hiếp dâm tao đấy." Hạnh ôm bụng cười khi quay mặt lại vẫn hấy Sơn đang đứng đứng đấy ngoáy mũi hỏi mình. Câu nói của Hạnh khiến Sơn giật mình nhìn lại xuống dưới thân chỉ thấy có mỗi cái quần sịp lỏng lẻo. Nhanh chóng chạy vào mặc quần áo chỉnh tề xong đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao trông chú nghiêm trọng thế. Mày làm tao sợ đấy." Hạnh cười cười nói.
"Mày lúc nãy không thấy nó chứ?" Sơn hỏi.
"Hả? Thấy cái gì cơ? Ngoài cái quần sịp bị lồi một cục to tướng nào đó thì chả nhìn thấy cái gì cả." Hạnh giả bộ ngây thơ đáp lại.
"Đ- mịa, vậy là mày thấy rồi. Xong hết đi cưới vợ được rồi." Sơn ôm mặt khóc không ra nước mắt.
Sơn lủi thủi đi đến nhà kho lấy con lambor ghe đạp điện trong đấy ra để đưa chị Hạnh đến trường.
Sơn và Hạnh đứng trước phòng nhận giấy báo, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy được đưa cho cả hay đứa cùng đọc nội dung bên ngoài, tim cả hai đập như muốn bung ra khỏi l-ng ngực, đôi tay từ từ xé phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, hai đứa đọc từng chữ và quay ra nhìn nhau
Thời gian như đọng lại trong chốc lát rồi hét toáng lên làm người thầy giật cả mình: “YEAH! Đậu đại học rồi!”
Điều này thật là tuyệt nếu như chuyện tiếp theo không xảy ra khi mà Sơn sướng quá hóa dồ đứng bật dậy nói thẳng vô mặt Hạnh.
"Hạnh, tao thích mày may làm người yêu tao nhé." Sơn nói câu này khiến Hạnh đơ mình tong phút chốc, ngay sau đó Hạnh đứng dậy mỉm cười và nói.
"Mày cứ nói đùa, tao không thích thế đâu." Hạnh quay lưng đang định bỏ đi thì Sơn cầm tay Hạnh lại và hai đứa nhìn thẳng vô mắt nhau.
"Tao không đùa, mày làm người yêu tao nhé." Sơn vẫn kiên quyết không chịu thôi. Hạnh cúi thấp đầu xuống suy nghĩ và nói.
"Lâu nay tao cứ tưởng hai đứa có thể làm bạn với nhau mãi nhưng mày đã nói thế thì tao cũng đành chấp nhận vậy..." Nghe Hạnh nói thế Sơn như mở cờ trong bụng liền nói.
"Vậy là Hạnh đồng ý hả?" Sơn vui mừng nói.
".....Xin lỗi mày, Tao với anh Dũng đập chai hẹn hò với nhau được hơn 2 tháng rồi nên không làm bạn gái mày đâu." Hạnh ngẩng mặt lên cười tạt thẳng vào mặt Sơn một gáo nước lạnh. Khuôn mặt Sơn đang cười bỗng dưng cứng đờ lại, nước mắt tuôn trào, lần đầu tiên trong đời Sơn biết thế nào là cười ra nước mắt.
Ngay sau đó thì mọi chuyện như phần mở đầu mọi người đã biết, à quên ghi Dũng là thằng bạn thân của anh Sơn nhà ta nhá ( Tác giả thấy đau khổ cho thằng nhân vật chính. Câu trước chém gió tý, số phận thằng này thì tao cười ỉa vào.)
"Ê tỉnh dậy đi thằng chủ nhân vô dụng kia." Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong khoảng không tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook