Hạnh Phúc Vô Hình
-
28: Chap 28:
Chap 28: Hạnh Phúc Vô Hình
Tác giả: Quỳnh Lê
Không khí trở nên vô cùng căng thẳng, chuyện này bị xé ra to hơn vì đã không còn là chuyện của cá nhân My và sen nữa mà là chuyện của cả hai bộ phận bảo trì và bộ phận may. Nếu xử lý không thỏa đáng thì thật sự khó mà ăn nói với bộ phận may, ông chủ quản Long thở dài quay qua My.
My biết ý tỏ ra ăn năn hối lỗi năn nỉ ông Long nhưng ông Long chỉ lắc đầu vì ông không biết ăn nói thế nào với bên may với lại ông không thể để mọi người nói ông cố ý bao che cho nhân viên của mình làm bậy bởi bộ phận bảo trì từ trước tới nay luôn bị soi mói rất nhiều vì tính chất công việc thường ngày của bảo trì nhàn hạ hơn những bộ phận khác. Ông không thể dễ dàng bỏ qua tội của My.
My quay qua Minh Anh, My tỏ ra đáng thương và biết lỗi, My xin anh hãy nói với ông Long cho My cơ hội. My hứa với anh là mình sẽ không xen vào tình cảm của anh và sen nữa, cũng không làm khó sen, My chỉ cần anh xin chủ quản tha cho My.
Anh nhìn dáng vẻ của My, anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói đỡ cho My với ông chủ quản, ông Long nghe vậy, ông niệm tình anh và cũng thấy tội nghiệp My đang khóc lóc rất đáng thương nên ông nói với My nếu chủ quản bên may, A Lin không truy cứu thì ông sẽ tha cho My lần này, chỉ cho My viết tường trình cảnh cáo và phạt chậm tăng lương ba tháng. Đây đã là hình phạt nhẹ nhất đối với tội mà My gây ra.
Lát sau tất cả lần lượt rời khỏi văn phòng, chị Yến đang tháo hàng bị chuột cắn ra cho sen, chị nói chị đã nghi ngờ My vụ hôm qua rồi, biết My sẽ không để cho sen yên, My nhất định sẽ ra tay nhưng không ngờ My lại dám làm ra chuyện ảnh hưởng tới cả chuyền của chị thêm lần nữa.
_Chưa bao giờ chị thấy ai như nó, vừa ăn cướp vừa la làng, chỉ mới vào công ty không bao lâu mà dám làm ra chuyện như vậy, lòng dạ đúng là ác độc.
Sen không nói gì, sen chờ đợi kết quả giải quyết của cấp trên, trong lòng sen dù đang rất khó chịu vẫn cố gắng may để hạn chế bị dí hàng. Mọi người bây giờ đã biết sen vô tội, cũng biết được bộ mặt của My nên họ không còn ác cảm với sen nữa mà thay vào đó là những lời thăm dò.
_Sen, sao em dễ dàng bỏ qua cho nó quá vậy, một câu chửi em cũng không nói, nó làm như vậy với em mà em không tức hả?
Sen ngước lên nhìn chị ngồi đối diện mà chỉ mỉm cười rồi lại cúi xuống tiếp tục may. Sen tức chứ, sen nổi điên lận đó nhưng sen lại không có thói quen hơn thua với người khác. Dù sen rất muốn chửi My một trận cho đã cái miệng, đánh My thêm mấy tát, trước mặt mọi người bắt My phải xin lỗi nhưng sen rụt rè lại chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, sen nhát lắm trời ạ!
Ngay cả chị Yến cũng ngạc nhiên về sen, chị hỏi.
_Em bình thản vậy sen, em bỏ qua cho nó thật hả?
Sen ngước lên nhìn chị Yến, sen không trả lời nhưng sen lắc đầu mặt biểu hiện không vui, chị Yến phì cười.
_Có là thiên thần cũng không nên bỏ qua cho nó, để chị đi vô đó hỏi thử nó bị xử lý sao rồi!
Nói xong chị Yến đi liền, Diễm vờ đi vệ sinh, khi đi tới chỗ sen, Diễm cúi xuống nói với sen.
_Nếu chủ quản có kêu sen vào hỏi ý kiến về việc xử lý bà My thì sen nhất định phải nói bà ấy đuổi việc bà My nghe không?
_Đuổi việc luôn sao? Nhưng mà….
_Không có nhưng nhị gì hết, nếu ông bảo vệ không vạch mặt được bả thì sen chắc chắn bị bả hại mất việc rồi, còn mang tiếng dụ dỗ trai nữa, sen chấp nhận tha cho bả sao? Tui nghỉ chơi sen luôn.
Xem ra Diễm còn ghét My hơn là sen nữa, Diễm vừa đi thì chị Yến đã trở ra, miệng cười cười đi tới vỗ vai sen.
_Bà Lin ép ông chủ Long phải sa thải nó, em yên tâm nhé, nó phải gánh hậu quả mà nó đã gây ra cho em.
Sen mỉm cười nhẹ gật đầu, dù rằng kết quả này không thật sự khiến sen vui. My bị như vậy cũng là đáng tội của My nhưng phải bị đuổi việc thì có vẻ bà chủ quản đã hơi nặng tay, tự dưng nghĩ đến sen thấy có chút không vui và không nỡ.
Sau khi ông chủ quản và Minh Anh rời khỏi văn phòng My đã đi tìm bà chủ quản. Vừa nhìn thấy My bà Lin đã quay mặt hướng khác nhưng dù biết rõ thái độ đầy chán ghét bà Lin dành cho My, My vẫn xuống nước năn nỉ bà ấy.
My nói vì sen đã cướp bạn trai của My nên My ghen, My không chịu nổi cơn giận này mới nghĩ không thông mà làm như vậy để trả thù sen.
_A Lin, My xin lỗi, cũng vì My quá yêu anh Minh Anh. Xin A Lin hãy tha cho My lần này, My hứa sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến chuyền may nữa.
A Lin liền nhớ về quá khứ của mình, A Lin đã từng mất người yêu bởi một người phụ nữ khác chen chân vào cuộc tình của mình nên dù A Lin đang rất ghét hành động của My nhưng lại mềm lòng bởi nước mắt và câu chuyện mà My kể. Để chứng minh rằng mình nói thật, My còn mở điện thoại lên cho A Lin xem những hình ảnh hạnh phúc của My và Minh Anh lúc trước.
_A Lin xem, My không nói dối, con bé đó đã cướp anh Minh Anh của My, nếu bây giờ My bị đuổi việc, My thật sự không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
A Lin nhìn vẻ mặt đáng thương tưởng chừng như sắp sụp đổ cả tinh thần lẫn thể xác của My thì cơn tức giận dường như đã biến thành đồng cảm. A Lin nhìn My thở dài rồi lắc đầu sau đó My cứ lẽo đẽo đi theo A Lin.
Có đôi khi sen ngước đầu lên đều thấy My liên tục đi tới đi lui từ văn phòng qua bên cắt rồi vào phòng linh kiện còn đi qua bên kho vài bận. Sen có đưa mắt tìm anh nhưng chẳng thấy anh đâu, chỉ có những công nhân của anh đang tất bật sửa máy, sen không biết anh đang làm gì, liệu anh có đang tìm cách giúp My không?
Sen thấy không vui, dù thật tâm sen không muốn My bị đuổi việc nhưng cũng không muốn anh gần gũi và giúp đỡ My, sen ghen và sen biết mình đang suy nghĩ lung tung nhưng thật lòng sen chưa bao giờ yên tâm về My.
My cuối cùng cũng đã xin được liệu, toàn bộ số liệu xin được này bên cắt đã cho My mà không cần phải bù bằng giấy tờ rắc rối và phải chờ đợi lâu nhưng đổi lại My đã tốn hai thẻ cào điện thoại. My đem sắp liệu đưa cho Minh Anh nhờ anh đưa dùm cho chị Yến vì.
_Em sợ ra đó lắm, bọn họ thấy em nhất định không để em yên đâu, anh đưa dùm em đi. Anh cứ nói bảo trì mình bù liệu, anh đại diện đưa cho chuyền may là được mà.
_Được, để anh nói chị Yến rồi đưa cho bé sen.
My mỉm cười cảm ơn anh, nụ cười hiền lành cùng ánh mắt đáng thương khác hẳn My của mọi ngày nhưng anh vừa quay đi ánh mắt My liền thay đổi, nụ cười biến mất thay vào đó là cái nhếch miệng, My lại là My của trước đây.
Minh Anh đem sắp liệu đến nói với chị Yến rồi đưa tận tay sen, sen nhìn anh có chút nghĩ ngợi, chị Yến đang đứng gần đó hỏi anh.
_Sao con My không đem ra mà bắt em đem dùm vậy Minh Anh?
Thấy sen ngước lên nhìn anh, mặt không vui cứ như đang nghĩ ngợi nên anh nhanh chóng giải thích.
_À ông Long kêu em đem ra, ổng nói lỗi của bảo trì nên em đại diện đem ra thể hiện chút thành ý.
Anh còn kèm theo một nụ cười thể hiện sự vô tư của mình và không có bất kỳ ý gì khác ngoài công việc. Chị Yến không tin hoàn toàn, sen cũng vậy nhưng cả hai lại không thể chất vấn anh mà chỉ mỉm cười đáp lại nụ cười của anh.
Từ trong văn phòng, hai vị chủ quản chuyền may và bảo trì vừa cùng đi ra, không biết họ đã nói những gì nhưng khi ông Long đi khỏi xưởng thì A Lin đi tới chuyền sen. Sen biết đã có kết quả xử lý My nhưng những gì mà thông dịch viên nói lại khiến sen đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bà ấy đã không đuổi việc My mà chỉ kêu My viết tường trình cảnh cáo.
_Tại sao vậy? Khi A Lin hiểu lầm công nhân của Yến làm chuyện đó thì A Lin đòi đuổi việc, bây giờ rõ ràng là con bé đó làm, A Lin chỉ đơn giản là cảnh cáo thôi sao?
A Lin trao cho sen ánh nhìn khinh ghét cùng lời lẽ không thể nào thậm tệ hơn qua miệng nhân viên thông dịch.
_Nếu nó không cướp người yêu của người khác thì cũng không có chuyện người khác trả thù nó, nó cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, nhưng A Lin không truy cứu nó. Vậy thôi, chuyện đến đây là xong, không được nói thêm gì nữa. Hôm nay chị Yến vẫn phải cố gắng chạy hàng cho đủ chỉ tiêu, nếu không A Lin sẽ cho chị viết tường trình.
Chị Yến tức đến nỗi muốn phát điên lên, nào giờ làm gì có cái đạo lý như vậy chứ, thủ phạm thì được tha, người bị vu oan còn mang thêm tiếng giành giật người yêu của người khác nữa, còn cố tình làm khó chị, đúng là không thể nào hiểu nổi bà A Lin này. Không biết bà ấy có phải chủ quản chuyền may không hay chủ quản bảo trì mà bà ấy bênh vực My dữ vậy.
Sen nghe xong chỉ biết thừ người ra, nước mắt bỗng trào ra khỏi khoé mi và lăn dài trên má sen, nó xuất hiện nhanh đến độ sen đã không kịp giữ lại và làm khô đi.
A Lin thấy nhưng chỉ lườm sen rồi bỏ đi, sen đưa tay lên nhanh lau nước mắt của mình rồi cúi xuống tiếp tục may hàng, Minh Anh lúc này đã nhận ra sai lầm của mình. Anh nhìn sen mà đau lòng thầm trách bản thân anh vì đã giúp My.
_Tốt đẹp gì đâu, giật bồ nó thì nó hại như vậy cũng đáng, đâu phải khi không mà nghiệp tìm đến mình.
_Bởi, giờ ngồi đó khóc cho ai coi.
Những người của chuyền kế bên còn cố tình nói để sen nghe, đến khi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn họ, họ mới có chút dè chừng và im lặng. Anh để tay lên vai sen an ủi và với tay lấy bình nước của sen, anh nói sẽ đi lấy nước dùm sen, anh bên cạnh sen lúc này khiến tâm trạng sen được an ủi và không có cảm giác một mình nhưng cũng khiến người khác thừa cơ nói xấu sen. Sen đột nhiên đứng dậy và quay lại xin phép chị Yến.
_Em đi vệ sinh một chút nha chị?
Chị gật đầu và nói sẽ may dùm sen.
_Em từ từ vào cũng được.
Sen đi và ngồi khá lâu trong nhà vệ sinh, may mắn là cô tạp vụ vừa lau dọn sạch sẽ nếu không chắc sen xỉu ở trong đó luôn rồi. Bây giờ tâm trạng sen đã đỡ hơn hẳn, sen bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vào cửa sau của xưởng thì thấy My đi vào phòng riêng của bộ phận bảo trì. Sen quay đầu định bước đi tiếp về chuyền mình nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đứng bất động một chỗ, vài giây sau đã nghe giọng anh cất lên.
_Anh thật hối hận vì đã giúp em.
Tim sen vừa rồi như nghẹn ngào trong giây lát, sen quay đầu đưa đôi mắt buồn với ánh nhìn thẫn thờ nhìn về căn phòng đó, anh vừa nói gì? Anh đã giúp My sao? Sen không nghe lầm chứ? Nước mắt vừa mới khô đi đã lại lăn dài trên má sen nóng hổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook