Hạnh Phúc Vô Hình
-
21: Chap 21:
Chap 21: Hạnh Phúc Vô Hình
Tác giả: Quỳnh Lê
Mẹ anh đứng dậy, bà chẳng màng anh đang nổi giận mà lớn tiếng với anh.
_Mẹ kêu con về sớm mà đến giờ này con mới về, còn nổi điên với ai, hả? Con đưa My về đi rồi về nhanh, mẹ có chuyện muốn nói với con.
_Anh, anh sao vậy?
My có chút sợ sệt nên nói với giọng lí nhí, còn anh thì đang nắm chặt hai bàn tay để khống chế cơn giận của mình, anh không muốn mình mất bình tĩnh, anh không muốn ồn ào.
_Em về đi!
Rồi anh quay người đi về phòng nhưng cả mẹ anh và My đều nắm tay anh kéo lại.
_Anh, anh đừng giận em cũng đừng vì ai mà tức giận như thế với em, em sẽ tự về một mình!
_Con coi, mấy giờ rồi, con đưa con bé về đi, nổi giận gì chứ? Vì con bé kia sao? Mẹ cấm nhé!
_Bác đừng mắng anh ấy, con sẽ tự về, con sẽ không giận ảnh đâu, bác cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, bác đừng vì con bé đó mà cãi nhau với anh ấy, con sẽ đau lòng lắm ạ!
_Con xem, bé My hiểu chuyện ghê chưa, còn không thèm hơn thua với con bé đó, con….
Mẹ anh chưa nói xong thì bà liền bị giật mình vì anh vụt tay My ra thật mạnh rồi lấy tay mẹ anh ra khỏi cánh tay anh, có lẽ sự chịu đựng của anh chỉ càng khiến sen gánh chịu thêm nhiều điều bịa đặt từ My.
_Cô, nếu còn nói những lời khó nghe về bé sen nữa thì đừng trách tôi, chúng ta chia tay là vì ai? Vì tôi, vì bé sen hay vì gã đại gia của cô?
_Min, con nói gì vậy? Hai đứa miễn cưỡng chia tay không phải vì để con bé tập trung học hành và thi cử hay sao? Đại gia gì ở đây?
Mẹ anh chất vấn anh, My rối bời muốn ngăn anh lại, My không muốn mẹ anh biết chuyện đó.
_Anh, anh Min, anh nghe em nói, em…bác, bác ơi, bác đừng nghe anh ấy nói, anh ấy hiểu lầm cháu thôi!
_Tôi không muốn nghe cô nói, cô về đi và đừng tiếp tục nói xằng bậy với mẹ tôi về bé sen, tôi im lặng để giữ chút thể diện cuối cùng cho cô mà cô thì cứ muốn tôi phải nói ra tất cả sao?
Ba anh mở cửa phòng đi ra, ông lớn tiếng quát.
_Này, không để tôi ngủ được à? ba người sao lại nói chuyện to tiếng thế hả? Muốn nói gì thì mai nói, để tôi còn ngủ!
Rồi ông đóng sầm cửa lại, anh đi ra sân dắt xe vào nhà, mẹ anh cũng kêu My về.
_Con về trước đi, ba thằng Min, ổng bực mình rồi, về đi con!
_Vậy con về, bác ơi, bác tin con bác nhé!
Mẹ anh gật gật đầu dù trong lòng bà đã bắt đầu thay đổi, My buồn và lo lắng nhưng vẫn dắt xe về, My nói sẽ đến thăm mẹ anh rồi hứa sẽ tặng quà cho bà. Anh đi ra để khoá cổng vẫn bị My níu tay đòi giải thích.
_ Đừng giải thích, cũng đừng níu kéo, tôi không phải là sự lựa chọn sau cùng khi cô đã bị người ta bỏ rơi, hãy giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho mình!
_Anh nói vậy là vẫn còn quan tâm em mà, hãy cho em thêm một cơ hội đi anh!
My nài nỉ mà gương mặt như muốn khóc nhưng những giọt nước mắt đó chỉ khiến anh thấy mệt mỏi, anh bây giờ chỉ dành trái tim mình cho sen, chỉ muốn hiểu sen chứ không muốn hiểu My.
_Em về đi!
Anh lạnh lùng nói, lạnh lùng khoá cổng rồi quay đi cũng lạnh lùng như cái không khí lạnh phả vào mặt My khi trời về khuya thế này. My buồn bã và lo lắng lái xe quay về, cô lau nước mắt và toan tính, cô sẽ không từ bỏ anh, ai đối với cô cũng không tốt bằng những gì anh dành cho cô khi hai người yêu nhau trước đây. My tin anh còn quan tâm cô, cô nhất định sẽ làm sống lại tình yêu đó, nhất định anh sẽ là anh của trước đây, anh sẽ lại yêu cô và đối xử tốt với cô, cô sẽ làm được, cô nhất định.
Anh về phòng, mẹ anh, bà đang ngồi trên giường, bà là đang chờ anh vào.
_Mẹ, sao mẹ không về phòng ngủ?
_Con nói cho mẹ nghe, lúc trước con bé lên Sài Gòn học đã cặp kè với đại gia sao? Con bé chê gia đình mình nghèo nên bỏ con hả? Cái lần con lên Sài Gòn thăm con bé ba năm trước cũng là lúc hai đứa chia tay?
_Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, hôm khác mình sẽ nói chuyện!
Anh vẫn muốn tránh né nhưng mẹ anh thì nhất mực muốn biết sự thật.
_Con lãng tránh như vậy là do con bé mồ côi kia sao?
Anh ngạc nhiên nhìn mẹ anh.
_Sao mẹ nói em ấy như vậy? Có ai muốn mình không có ba mẹ đâu chứ!
_Vậy thì con hãy nói hết cho mẹ nghe!
Anh thở dài rồi bước đến ngồi xuống giường, mẹ anh phải biết, anh không muốn mẹ anh cứ nghe lời My nói nữa.
_Đúng là cái lần đó cách đây ba năm con lên Sài Gòn thăm My, con đã đợi đến nửa đêm My mới về phòng trọ, khi về lại là bước xuống từ chiếc xe hơi của người đàn ông khác!
Anh nhìn qua mẹ, một chút xấu hổ là cảm giác hiện tại của anh, anh không giữ chân được My lúc đó, anh nghèo nên đã bị My cắm sừng và anh không biết việc đó đã xảy ra là từ bao giờ, chỉ biết là My đã rất tuyệt tình.
_Hai đứa là mối tình đầu của nhau, quen nhau cũng bốn năm năm rồi, còn định đợi con bé học xong sẽ làm đám cưới, con bé vì tiền mà chia tay con? Hay là có hiểu lầm gì không con?
Anh nhếch miệng cười mỉa mai, lúc đó anh cũng hi vọng như vậy, nhưng trước mắt anh, lúc đó vừa bước xuống xe, My đã hôn gã đàn ông đó, ông ta còn có hành động thân mật quá mức với My, anh như bị sét đánh trúng, anh đứng bất động trước hành động phản bội của My.
Mẹ anh nhìn anh, con trai của bà, bà đang nhìn rõ anh hiện tại rồi bà nhớ về anh của trước đây đã tiều tụy và sốc như thế nào nên bà tin anh không nói dối mình, My có học thức và xinh đẹp nhưng lại tham phú phụ bần, bây giờ chắc bị người ta chán chê rồi mới quay về tìm anh. Bà lắc đầu, thở dài một hơi rồi đi về phòng.
Anh đứng dậy thay đồ ra, mặc vào chiếc quần short và áo thun, sau khi đánh răng anh nhìn mình trong gương, anh bây giờ không là anh của trước đây, anh bây giờ đang tỉnh táo vô cùng, tỉnh táo hơn cả lúc trước, lúc bị nghe những lời phản bội.
Anh thở một hơi đầy dứt khoát rồi uay trở về giường nằm, anh để hai hai tay dưới đầu và bắt đầu suy nghĩ. Anh đã từng không muốn nhớ lại chuyện này vì anh nghĩ sẽ khiến anh đau lòng nhưng không ngờ hôm nay khi nhắc lại vừa khiến anh thấy dễ chịu vì cũng xem như anh đã đặt xuống cục gạch đè nặng lòng tự tôn của anh mấy năm nay vừa khiến anh thêm trân trọng sen. Nếu không có chuyện đó xảy ra, anh làm sao trưởng thành hơn, làm sao gặp được sen, người con gái trong sáng và đơn thuần? Anh thấy hình ảnh anh tràn đầy trong đôi mắt sen, anh mỉm cười hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ.
“My đã vô cùng bối rối khi nhìn thấy anh, anh đã thấy, vừa rồi, My và người đàn ông đó.
_Sao anh lại ở đây, em.. ờ thì em, em như anh thấy đó, anh chấp nhận được thì chúng ta sẽ vẫn như trước đây, em sẽ không bỏ anh đâu!
_Bỏ anh? Anh mới phải là người nói câu này chứ? Em phản bội tình yêu của anh còn nói những lời này với anh sao?
Anh ngưng lại vài giây, anh ráng giữ bình tĩnh nói nhỏ giọng với My.
_ Nếu em chỉ là lầm lỡ thì anh sẽ không trách em, em hãy chia tay ông ta đi, ngay lập tức!
Anh giận muốn run hết cả người nhưng vẫn cố níu kéo My, vẫn chọn sẽ bao dung cho sai lầm của My nhưng My thì chẳng quan tâm đến anh hay cơn giận của anh.
_Sao anh ích kỷ như vậy, anh không chăm lo được cho em sao lại không để người khác làm việc đó? Em cũng đâu có nói sẽ yêu hay cưới ông ta, học xong, em không cần ông ta chu cấp tiền nữa thì em sẽ bỏ ông ta liền, chúng ta lại vui vẻ như trước đây, chuyện đơn giản thôi mà, anh cứ làm ầm ầm lên.
_Sao em có thể nói ra được điều đó? Em thay đổi rồi My à, em xem tiền quan trọng hơn tình cảm bốn năm nay của anh và em vậy anh chọn từ bỏ tình yêu này để em sống cuộc sống mà em muốn!
Anh đứng dậy định bỏ đi thì My nắm tay anh lại, nói với anh bằng giọng nói nũng nịu.
_Thôi nào, đừng giận em nữa, em biết anh yêu em mà, chúng ta không chỉ yêu nhau bốn năm, em và anh còn là mối tình đầu của nhau, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được? Nè, vào phòng em đi, em đền cho anh!
My vừa nói vừa đưa tay vuốt ve ngực của anh và làm nhiều động tác khiêu khích, anh nắm tay My lại, nhìn vào mắt My.
_Đừng chạm vào anh, em không còn là em của trước đây nữa!
_Anh vẫn tức giận sao? Anh vẫn trách em? Em hứa là sau khi bỏ ông ta sẽ quay lại với anh, em đã hứa sẽ cho anh cơ hội, sao anh còn thái độ thế này với em? Được rồi, nếu anh không chấp nhận được chuyện em quen ông ta thì chúng ta chia tay, anh đừng có giận hờn như con nít nữa!
Anh, dù trái tim anh đau đến rụng rời và hai mắt đỏ hoe như muốn bật khóc vẫn cố kềm chế mình, anh đưa mắt nhìn My bằng ánh mắt như muốn lên bao nhiêu là căm hờn vì sự phản bội của My, sự trơ trẽn trong từng lời My vừa nói, anh rơi xuống hố sâu thất vọng đối với người con gái anh từng yêu suốt mấy năm trời.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, trong từng lời anh nói sao nghe lạnh lùng và xa lạ.
_Anh đồng ý, chúng ta từ giờ xem như không quen biết nhau, chia tay để kết thúc.
Rồi anh quay người bước đi, không buồn nhìn lại phía sau dù chỉ một lần.
_Anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận vì dám bỏ em!
Nực cười là My vẫn cố nói theo để anh nghe những lời đó. Anh hối hận, đúng là anh hối hận vì đã luôn tin vào tình yêu của My, tin vào những lời My hứa về mái ấm sau này. My chọn sung sướng thay vì thực hiện lời hứa sẽ cùng phấn đấu với anh, anh buông tay My để có thêm một người một người được sống giàu sang sung sướng nhưng trái tim anh, tin yêu mấy năm nay của anh, anh tự thừa nhận mình đau đớn lắm và anh là thằng đàn ông thất bại.”
Nhưng khoảng thời gian tăm tối đó đã qua rồi, anh đã không còn muốn trách My, không còn đau lòng nữa cũng chẳng còn những suy nghĩ tiêu cực, chỉ là anh chưa mở lòng được với ai đến khi gặp sen.
“Anh Min, anh Min!”
Tiếng sen gọi anh, gương mặt sen tươi tắn đang mỉm cười gần sát trước mặt anh, anh bừng tỉnh giấc, vừa rồi là mơ sao, chỉ là mơ mà tim anh rộn ràng thế này, anh mỉm cười nhanh chóng ngồi dậy, anh muốn mau mau vệ sinh cá nhân cho xong để gặp sen, gặp người con gái đang khiến trái tim này rộn ràng hơn bao giờ hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook