Hạnh Phúc Trong Tay
Chương 1: Buổi sáng tươi đẹp

“Tích Triều, Tích Triều, tỉnh tỉnh, ngồi dậy nào!”

Thích Thiếu Thương làm xong điểm tâm, đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng thúc giục người nào đó.

Nhưng mà cái người trên giường đang cùng đống chăn bọc thành một đoàn kia, mí mắt cũng không nâng một chút, buồn bực nói: “Đừng làm phiền em!”

Thích Thiếu Thương nhìn mái tóc quăn lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc Cố Tích Triều, nên nhanh chóng bổ nhào lên trên người cậu, gắt gao ôm ôm đè đè.

Bàn tay cũng tiến vào bên trong chăn, gãi gãi nách người nọ, cười xấu xa, “Vẫn không dậy hả?”

Cố Tích Triều sợ ngứa, nhất thời thanh tỉnh, trong lòng phẫn uất: người này sao có thể vĩnh viễn tinh thần mười phần như vậy chứ, không giống cậu, hiện tại vẫn hệt như đêm qua, cả người mệt mỏi, bủn rủn vô lực…

Ban đầu còn cố nén không muốn khuất phục, nhưng chỉ chốc lát sau đã thật sự chịu không nổi, căm giận nói, “Em đứng lên còn không được sao! Anh trước cút ngay, nặng đã chết!”

Thích Thiếu Thương thấy mặt cậu đỏ bừng, trong mắt vẫn còn chút mơ màng khi vừa tỉnh dậy, lại càng không muốn buông ra, “Tích Triều, em hôn anh một chút, anh liền cút!”

Cố Tích Triều lui người, lấy tay đẩy cái vuốt heo đang tới tới lui lui trên cơ thể mình ra, muốn xuống giường, chính là bị người nọ cố sống cố chết đè nặng đến không động đậy nổi.

Bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh ngẩng đầu hôn lên mặt Thích Thiếu Thương một cái.

“Tích Triều, không đúng, phải hôn ở chỗ này mới được!”

Ngón tay Thích Thiếu Thương xẹt qua đôi môi của người dưới thân, còn cố ý đưa đến bên miệng mình liếm liếm.

Cố Tích Triều nhìn người phía trên cười đến vẻ mặt gian tà, đôi má lúm đồng tiền thật sâu như ẩn như hiện… Như thế nào trước kia lại không biết anh vô lại đến thế này…

“Là ai nói hôm nay phải quay lại thăm trường cũ nhỉ? Dù sao em cũng không có hứng thú, anh không cho em đứng lên, em lại càng vui mừng!”

Thích Thiếu Thương vừa nghe đã nhụt chí. Hôm nay là ngày hội trường, từ sau khi hai người tốt nghiệp, cũng chưa một lần trở lại, tính toán nhân dịp này tới ôn lại một chút năm tháng sinh viên tươi đẹp đã qua đi.

Thật vất vả mới thuyết phục được Tích Triều cùng nhau trở lại, tuyệt đối không thể giờ phút chót này lại để cậu thay đổi được.

Nghĩ nghĩ, lập tức ngoan ngoãn leo xuống đứng ở bên giường.

Cố Tích Triều cũng từ bên kia giường đứng dậy mặc áo ngủ, dây thắt lưng lơi lỏng căn bản không thể đem phong cảnh trước ngực che khuất, nên dấu vết đêm qua vẫn như cũ phi thường bắt mắt.

Thích Thiếu Thương nhịn không được nuốt nước miếng, khung cảnh xinh đẹp mê người như vậy, bình thường mình đã bổ nhào tới rồi.

Nhưng hôm nay nhất định phải nhịn xuống. Đã hẹn thời gian cụ thể với lão hiệu trưởng, cũng không thể muộn a.

Ta nhẫn ta nhẫn…

Cố Tích Triều vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt tham lam của con lang nào đó đang nhìn mình chằm chằm, nước miếng cũng thiếu điều rớt ra. Khóe miệng cậu nhất thời gợi lên một nụ cười thật sâu, tao nhã đi vòng qua giường, tới đứng trước mặt Thích Thiếu Thương, thân thủ ôm lấy cổ anh.

Tích Triều, anh thật vất vả mới nhịn được xuống, em không cần dán vào gần như vậy a…

Tích Triều, em không cần tiếp tục cọ cọ, chúng ta phải nhanh chóng xuất môn mới kịp…

Tích Triều, em sao có thể chủ động câu dẫn anh như vậy, đừng sờ soạng nữa…

Tích Triều a…





Cố Tích Triều làm như không biết Thích Thiếu Thương nhẫn đến vô cùng vất vả, vẫn như cũ ra sức thân thiết, còn ghé sát vào tai anh, dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn nói, “Thiếu Thương, chúng ta có phải hay không nên làm chuyện gì đó… có phải hay không nên…”

“Ông” một tiếng, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều xông lên đỉnh đầu.

Lão hiệu trưởng a, ta muốn thất ước…

Đưa tay định đem người trong lòng ngực ôm chặt lấy, hảo hảo hưởng thụ một phen.

Nào biết người nọ đột nhiên đẩy anh ra, lùi về phía sau hai bước, sửa sang lại áo ngủ, phi thường nghiêm túc và đứng đắn nói, “Có phải hay không nên nhanh nhanh ăn cơm luôn, không thì sẽ muộn giờ!”

Nói xong, lại vô cùng tao nhã xoay người bước vào phòng tắm.

Lưu lại Thích Thiếu Thương một người đứng ở đó khóc không ra nước mắt…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương