Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
Chương 7: Chương 7

Ken vào vẫn là thái độ cao ngạo lạnh lùng với người khác, gật đầu ra hiệu chào hắn và mọi người, mặc kệ câu hỏi của hắn hỏi mình đến đây làm gì, Ken tiến đến bên nó, cúi người trước nó, làm nó ngây người
- Tiểu thư ! xin lỗi đã để cô một mình, tôi đến đón cô về
Câu nói của Ken làm hắn chấn kinh, quay lại nhìn hắn nín thở chờ mọi thứ diễn ra. Du Thanh và Hải Phong cũng im lặng chờ đợi, không gian bỗng nhiên rơi vào trạng thái đông cứng.
- Anh…anh là ai thế? Sao gọi tôi là tiểu thư? – nó đưa mắt nhìn Ken ngơ ngác lại quay qua nhìn mọi người
- Tiểu thư ? người…
- Cô ấy đã nói không quen anh, mời anh mau ra khỏi nhà tôi dùm - hắn cắt ngay cơ hội nói tiếp của Ken
- Tiểu thư cô bị mất trí nhớ mà, tôi là người nhà của cô, theo tôi về tôi sẽ giúp cô nhớ lại – Ken nhất thời xúc động nhào đến nắm tay nó
- Không …- nó sợ sệt nắp sau lưng Du Thanh, hắn và Hải Phong cũng lao đến giằng tay Ken ra,
Hắn kéo nó đang run sợ ôm chặt vào lòng mình che chở, không biết sao nước mắt nó chảy dài trên má làm hắn không khỏi đau lòng. Hải Phong vội lôi Ken ra nhưng bị Ken vung ra khiến cậu lảo đảo.
- Ken anh mau về đi tâm tình chị ấy đang hoảng loạn dừng làm chị ấy chấn kinh thêm, hãy để chị ấy ở đây chúng tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt – Du Thanh đứng ra giản hoà, hạ hoạ
- Cô ấy không thuộc về nơi đây, Nguyên tông anh hãy nhớ điều đó! – Ken nhìn hắn - tiểu thư , Jack đã biết chuyện rồi ngài ấy đang trên đường qua đây, cô nhất định sẽ nhớ lại.
Nói rồi, Ken bỏ ra về. Nó trong tay hắn ánh mắt thẫn thờ nhìn vô định, hắn bế xốc nó lên phòng. Du Thanh và Hải Phong hiểu ý cũng đi về, Đưa nó vào phòng hắn thật sự khôn biết nên nói với nó thế về sự việc hôm nay, diều hắn lo sợ nhất cũng xảy ra, họ đã tìm kiếm nó. Hắn có nên tiếp tục lừa dối nó?
- Anh muốn đưa em cho người đó ( Ken ý ) – nó cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Sao..sao em nói vậy.
- Ánh mắt anh nói lên điều đó – nó ngước lên nhìn hắn, hốc mắt đầy nước chỉ cần một cử động nhỏ sẽ lập tức trào ra hắn nhìn không khỏi đau lòng– em không biết họ, người đầu tiên trong kí ức em là anh, nên… em xin anh đừng để họ đưa em đi, em biết mình không phải vợ anh nhưng em đã khoẻ rồi em có thể làm việc, khi nào em nhớ lại em sẽ không làm phiền anh nữa em sẽ đ..
Câu nói chưa trọn của nó bị nuốt vào trong lại, môi nó bị hắn chiếm lấy mất rồi, không nhẹ nhàng mà là cuồng nhiệt thật sâu lại có ý bá đạo chiếm đoạt, không khí của nó bị hắn rút cạn, đến nỗi tưởng chừng nó chết ngạt hắn mới buông ra,hôn nhẹ những giọt nước mắt còn ngoan cố vướng lại, nhìn sâu vào mắt nó
- Em là vợ anh là người phụ nữ của anh, anh không để ai mang em đi cả biết không? Dù sau này em có muốn rời đi anh cũng không cho phép - giọng hắn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát
- Anh là nói thật
- Không hề nói đùa - hắn ôm nó chặt vào lòng như khẳng đinh lại câu nói của mình, nép người vào ngực hắn nó nở nụ cười mãn nguyện
- À mừng em cắt bột anh có qua tặng em này - hắn vừa nói vừa lôi cái hộp ở góc giường đem mở ra, là một chú chó phốc lông trắng muốt cái miệng nhỏ hồn hồng đang ngủ say

- Cho em sao? Đáng yêu quá, - nó đưa tay vuốt con chó
- Đáng yêu sao bằng em? Em đặt tên cho nó đi - hắn cười vui vẻ
- Anh so sánh em với chó con này sao? hừ đã vậy em gọi nó là tiểu Tùng
- Em….
- Tiểu tùng hihihi tiểu tùng
Hắn sẽ làm tất cả chỉ để giữ nó bên cạnh mình, giữ mãi nụ cười của nó cho riêng hắn, có là ai cũng đừng mong mang nó đi, dù kẻ tên Jack gì đó có đến thì hắn cũng sẽ không buông tay nó ra, dù người đó có là chồng nó đi nữa.
- Cậu định thế nào? - Hải Phong hỏi hắn khi đang nhìn nó tưới những chậu hoa ngoài vườn phía sau nó tiểu Tùng nhảy nhót với mấy chú bướm hắn lơ đễnh
- Định gì?
- Cậu… Jack đã tới Việt Nam rồi, Khánh Đồng thế nào?
- Cô ấy là của mình
“renggggggggggg”
- Chuyện gì?
-
- Được tôi tới ngay
- Chuyện gì thế? - Hải Phong lo lắng
- Người cậu nói tới rồi, nhanh thật nhưng chuyện gì tới sẽ tới, “con dâu xấu mấy cũng phải gặp mẹ chồng” - hắn lấy áo khoát đi thẳng ra vườn nói gì đó với nó rồi đi ngay.
- Này…. cậu so sánh kiểu gì thế - Hải Phong chạy theo
“Lại chuyện gì nữa đây, có đánh nhau không nhỉ? chắc không đâu hắn tuy nóng tính nhưng khả năng kiềm chế cao, Jack rất điềm đạm nhưng mà nổi giận thì cũng đáng sợ lắm chuyện liên quan nó càng đáng sợ hơn? Haizzz không biết đâu, ghét nhất là đánh đấm”
(Jack + hắn:* trừng mắt* ngươi bình luận đủ chưa?, cò: ôi! Đâu có hihi *cười duyên* 2 anh nói chuyện đi …*véooooo* )
Trong phòng làm việc của hắn chỉ duy nhất hai người đang ngồi hai đầu trực diện với nhau. Đơn giản là nhìn thôi sao có cảm giác có lửa lại có cả tuyết nữa.

Anh nhìn hắn, hắn nhìn anh nhìn hoài cũng chán cả hai bắt đầu nói chuyện công việc, theo như anh nói thì từ hôm nay anh sẽ thay nó làm đại diện ở Việt Nam. Jack trước giờ là người ôn nhu điềm tĩnh nhưng nếu chuyện dính tới nó thì anh không tài nào bình tĩnh được, cố ra vẻ bình thường nhưng suốt buổi nói chuyện về công việc anh không khỏi lo lắng về nó. Nhìn thấy hắn anh biết rằng mình gặp đối thủ không vừa. Hắn cũng đang chìm vào suy nghĩ của mình hắn không ngờ Jack mà Phong hay nhắc với hắn lại là người lịch lãm và có sức hút đến thế? ( cò:không lẽ anh là gay…?, hắn: gay cái đầu ngươi,hừ!) vậy có khi nào trước đây “ nó đã… yêu người này không”? “Không ..không có đâu” hắn lắc lắc cái đầu đuổi suy nghĩ đó đi.
- Cô ấy thế nào? – anh lên tiếng trước
- Cuối cùng anh cùng vào vấn đề chính! - hắn
- Tôi muốn gặp cô ấy
- Đồng đã quên hết mọi việc trước đây cũng không còn nhớ bất kì ai nữa,…
- Tôi chỉ muốn gặp cô ấy – anh nhấn mạnh giọng lần nữa khẳng định yêu cầu của mình
- Tôi đã nói…..
Có vẻ như anh hết kiên nhẫn với hắn anh lao tới đấm hắn một đấm , lại xấn tới nắm cổ áo hắn xốc lên hai mắt hằn tia giận dữ đỏ ngầu.
Hắn vẫn đứng yên không nhút nhích như chính hắn hiểu nỗi đau của anh. Hắn nhìn thấy trong mắt anh sự yêu thương nó không kém hắn nếu đổi ngược vị trí của cả hai lúc này có khi hắn giết người chứ không chỉ muốn đánh người như anh.
- Jack , anh buông tay đi
Hải Phong không biết từ đâu chạy vào can anh ra, Ken cũng vào trên tay anh còn có bé Bọ.
- Papa
Nghe tiếng Bọ gọi anh từ từ dịu lại thả hắn ra quay sang Bọ, hắn cũng chú ý thằng bé tự dưng trong hắn lại dâng một nỗi thân thiết kì lạ với bé và hắn thấy lạ sao thằng bé lại giống hắn lúc nhỏ đến lạ lùng chỉ khác đôi mắt, tuy rất tinh anh nhưng lại dịu dàng như dòng suối. Thêm một nghịch lí nữa là khi Bọ gọi Jack là papa hắn lại thấy ganh tị và rất ư là khó chịu
- Papa là chú này giấu mami của Bọ phải không? - Bọ ngây ngô hỏi đôi mắt như có nước khi nhắc tới nó
- Là mami đang ở nhà chú ấy, bây giờ chúng ta sẽ nhờ chú dẫn đi tìm mami, ok?
Bọ chớp đôi mắt to đen láy nhìn hắn, làm hắn yêu chết được chỉ muốn cắn Bọ một cái, bỗng Bọ tự nhiên từ tay anh chồm sang tay hắn,hắn vội đưa tay đón
- Chú, chú đưa Bọ đi gặp mami Bọ Bọ hức… Bọ nhớ mami lắm
Yêu cầu của bé có gì là quá đáng chứ? Bé muốn gặp mẹ mình hắn sao cả được? lại là đứa bé đáng yêu hiểu chuyện thế này làm hắn “yêu ngay lần đầu” gặp mặt, có nên từ chối không. Bọ thấy hắn suy tư cứ nghĩ hắn không cho Bọ gặp nó
- Huhu chú là người xấu sao chú không cho bé gặp mẹ…oa oa oa..- bọ khóc toang lên

Hắn bối rối loay hoay như gà mắc tóc, không thấy nụ cười nhẹ trên môi anh, hắn sặp bẫy rồi, ai có thể cưỡng lại sức dễ thương “siêu cấp” của Bọ, lại từng đứng trên sân khấu thời trang lớn của anh, diễn xuất đâu có tệ, mà tình cảm của Bọ đối với nó đâu có phải giả. Nói chung hắn đã lọt vô liên hoàn kế của anh, mềm mỏng không được thì doạ nạt, doạ nạt không xong thì tiểu bảo bối của anh ra tay, chính là cách nào hôm nay anh cũng phải gặp nó. kết quả đạt được chính là anh đang bước chân vô nhà hắn cùng Bọ.
Người ta thường thì trúng mỹ nhân kế hắn lại trúng “oa nhi kế” thiệt là uổng tên tuổi tổng tài trẻ tuổi tài ba của hắn mà.
Sau khi tất cả yên vị, hắn nói người lên phòng mời nó xuống, khi nó vừa xuống hết bật tam cấp. Bọ đã nhảy khỏi vòng tay anh chạy tới ôm chấm lấy nó
- Mami … Bọ nhớ mami huhuhu
Anh bật dậy nhìn nó bao nhiêu nhung nhớ lo lắng thể hiện cả lên mặt, lại có cả sự xót xa, chỉ là sao anh bất động không chạy đến bên nó, mà chỉ đứng nhìn nó đăm đăm?. hắn vẫn ng ồi y ên chổ của mình, hai tay đan chặt vào nhau, nó lần nữa im lặng nhìn tất cả, rồi nhìn đứa trẻ trong lòng có gì đó dâng trào xót xa.
Anh vẫn cứ nhìn nó như thể xung quanh chẳng còn ai nữa chỉ có nó và nó thế, ánh mắt đó không phải là oán trách gì nó mà chỉ là yêu thuơng dạt dào nhưng sao lại sâu thẳm muốn hút nó vào nỗi nhớ thuơng của anh. Chính hắn cũng không dám nhìn anh lúc này hắn sợ mình sẽ bị đánh bại bởi tình yêu trong đôi mắt ấy mà trao nó lại cho anh.
Nghe tin nó bị tai nạ tim anh cứ thắt lại mà đau nhưng lúc này thấy nó khoẻ mạnh đứng trước anh,
- Thật tốt là em vẫn bình an
Một câu nhẹ nhàn anh phát ra nhưng trong đ1o lại chứa đựng bao nhiêu tâm tư yêu chiều của anh. Nó sợ ánh mắt đó, sợ lời quan tâm anh dành cho nó vội ngồi thụp xuống tránh né.
- Bé con, con là ai thế? – nó gặng cười nhin Bọ vẫn đang thút thít ôm chân mình
- Mami, mami không nhớ Bọ sao? Có phải Bọ làm gì sai không? Mami đừng giận Bọ mà huhuhuhu
Tiếng Bọ khóc vang cả căn nhà,làm người nghe không khỏi xót xa nó bất giác rơi lệ bế Bọ lên thơm vào má Bọ
- Xin lỗi con, con đừng khóc – rồi nó bế Bọ đến ngồi bên hắn anh lúc này cũng ngồi xuống đối diện nó và hắn
- Nhà có khách hả anh? – nó nhìn sang hắn hỏi
- Uhm anh ấy là Jack, là đối tác của anh – hắn huớng mắt phía anh
- Chào anh! rất vui được gặp anh – nó nở nụ cười tươi nhất có thể với anh
Anh thật đau lòng quá, cùng nó trãi qua tuổi thơ dài như thế cùng nó nếm trải buồn vui hạnh phúc cả nổi đau tưởng như không chịu được vậy mà lúc này đây nó như người xa lạ chào hỏi anh như lần đầu quen biết. Có nỗi đau nào hơn khi người mình yêu thương nhất không hề quen biết mình.
- Chào em, anh cũng rất vui khi gặp em – anh giấu nỗi đau vào trong cười nụ cười đẹp nhất có thể - anh ở nước ngoài về đây em và Nguyên tổng là những người bạn … đầu tiên của anh, mong 2 người giúp đỡ
Câu nói của anh thật làm hắn bất ngờ, không phải là anh gặp nó để khơi lại kỉ niệm để nó nhớ lại để nó mau rời khỏi hắn nhưng sao bây giờ trông anh giống như một người lạ muốn làm quen với nó.
- Rất sẵn lòng – nó cười tươi bớt gượng gạo hơn
- Tôi cũng thế - hắn trả lời như cái máy được lập trình sẵn, sau khi được nó huých chỏ tay nhắc nhở
- Thôi tôi phải về rồi, Bọ chúng ta….
- Không papa Bọ muốn ở với mami papa đưa mami về cùng luôn - Bọ ôm nó cứng ngắt

- Cái này….
- Không biết sao em rất thích đứa bé này, hình như em và nó có sự liên kết gì đó, anh có thể để bé ở lại không – nó hết nhìn anh rồi nhìn hắn chờ đợi – em sẽ chăm sóc bé thật tốt
- nếu vợ tôi đã thích bé như thế tôi nghĩ anh cứ để nó ở lại đây, anh cũng bận mà đâu thể chăm sóc bé nhiều được - hắn cố ý nhấn mạnh từ vợ như khẳng đinh chủ quyền với anh, còn đưa tay ôm gọn nó vào lòng
Hắn không biết từ vợ hắn thốt ra nhẹ như vậy lại như mũi tên đâm xuyên tim ai đó, lại cả cách hắn ôm nó
- Mami mami có chồng rồi hả? vậy còn…
- Thôi được vậy em chăm sóc con nha – anh cười nhìn hắn
Người nói “vô tình” người nghe hữu ý hắn lại hiểu thành “ em hãy chăm sóc con chúng ta” hừ lạnh một tiếng hắn nhìn anh sao khi dặn dò Bọ mấy câu đang bước ra xe.
- Chúng ta vào nhà thôi
Hắn ôm nó đi vào, không để ý ánh mắt anh đang dõi theo phía sau “anh không muốn em phải khó xử và phải chọn lựa, nhưng anh tin em sẽ mau chóng nhớ lại thôi, em quên kí ức cũ anh sẽ cùng em tạo kí ức mới, chỉ cần em luôn cười đ1o là niềm hạnh phúc của anh. Anh yêu em!”
Tình yêu đôi lúc không cùng cảm giác yêu thương từ hai người
...dù cho hạnh phúc em chọn là ai...đâu phải anh!
chỉ cần em nói em buồn...anh sẽ đến bên em để nghe tâm sự của em.dù cho con tim này vỡ nát...
Rồi một lần đã cố nói với anh là tình yêu em đã chọn thật nhiều nỗi đau.
Rằng lòng mình chỉ biết nói với em lời quan tâm của 1 người bạn thân...
Vẫn cứ lắng nghe con tim em như thế nào?
Người mình yêu không vui phải làm sao?
Cứ thế trôi qua bao nhiêu tháng ngày...anh có hay!
Đối với anh khi đưa ra hai con đường...
Bỏ mặc em hay anh sẽ bên em?
Dẫu có thêm bao nhiêu nỗi buồn hay nỗi đau!
Anh sẽ bên em....anh sẽ bên em...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương