Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
-
Chương 3: Chương 3
Nhiều ngày trôi qua Du Thanh luôn tìm cách gặp nó nhưng đều không được.Nó không phải là giận cô mà chỉ là không biết dùng tâm trạng cảm xúc gì mà nói chuyện với cô, nên tìm cách tránh né và dồn tâm tư của mình vào công việc, và còn tìm cách tốt nhất lấy lại khu đất của mẹ nó.
Bây giờ thì Du Thanh đang trên đường tới gặp hắn cô muốn nhờ hắn tìm nó giúp cô vì vô tình nghe ba mẹ nói chuyện nó biết được
“ – mình sao lại buồn bực trong người như vậy? – bà Vương
- nó về rồi – ông Vương chậm rãi – anh cứ nghĩ nó sẽ không quay lại nữa có lẽ là vì khu đất
- mình nói gì mà em không hiểu gì vậy?ai về?
- Khánh Đồng con gái của anh và Ngọc Mai cũng chính là Moon
- hèn gì em thấy con bé giống cô ấy như đúc
- đúng vậy nó rất giống mẹ nhưng nó lại khác cô ấy ở đôi mắt, nếu cô ấy như dòng suối hiền hoà làm mát lòng người,thì đôi mắt nó lại…
- có băng bao phủ, đúng không anh haizzz
- đúng nhưng nó là núi lửa trong băng càng đáng sợ hơn chính anh tạo ra điều đó hức…nó đã tưng có ánh mắt như mẹ nó đã từng có sự vô ưu như Du Thanh là anh….
- mình đừng như vậy, không phải tại mình đâu là số mệnh trêu đùa chúng ta – bà Vương ôm chồng vào lòng an ủi,người đàn ông của bà lúc này thật yếu đuối ”
Cô đứng bên ngoài nghe mà tay chân rụng rời không cón sức. Ngay lúc này đây cô còn không dám tin vào sự thật nó là chị cô, cô đã luôn mong muốn có chị hay em gái bây giờ thì mong muốn đó thật sự thành sự thật ,tự nhiên cô không biết phải đối mặt với nó thế nào, nhưng không quan trọng cô phải gặp nó trước đã. Cố nhấn mạnh ga chiếc xe lao đi vun vút.
- Cô Vương cô mới tới
- Phải tôi muốn gặp anh Gia Tùng – cô nhanh chóng tiến vào bên trong gạt cô thư kí ra 1 bên
- Trời ! sao bạn của tổng giám đốc không ai bình thường vậy nè cứ đến mà như bão vậy – cô thư kí tội nghiệp lẩm nhẩm phí sau
*phòng làm việc của hắn*
- Như anh thấy….
“xoạch” Du Thanh thô bạo xô cửa vào, 1 hành động cô chưa bao giờ làm
- Anh à em……. - cố đứng hình khi thấy nó và anh ở cùng chổ bỏ công sứt tìm không gặpbây giờ lại gặp nơi này
- Du Thanh có chuyện gì mà em xông vào như vậy? - hắn khó chịu
- ……. – 1 dấu hỏi to đùng cũng hình thành trên mặt nó khi thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm
- Khánh Đồng … là chị mà chị biết em là em chị sao không nhận em? Sao chị làm mặt lạ với ba? Sao chị không về nhà? – cô cứ xổ 1 tràng mặc kệ hắn cứ nghệch mặt ra
- Khoan stop stop đã Du Thanh em đang nói gì thế? Ai là Khánh Đồng ở đây?
- Chị ..
- Xin lỗi cô hình như có gì hiểu lầm…
- Không cần giấu em, em biết hết rồi chị là chị em cùng cha khác mẹ với em, mà cho dù vậy chúng ta vẫn là chị em mà…
- Vương tiểu thư cô họ Vương tôi họ Lâm là Lâm Khánh Đồng chúng ta hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì cả họ Vương trước giờ chỉ có mình cô là con gái không đúng sao?có ai biết tới ai là Vương Khánh Đồng không? Chúng ta có cần đi hỏi thử không? Hay hỏi ngay người kế bên chúng ta? – nó thật sự muốn làm cho ai xem đây?muốn ai đau lòng đây ?giọng điệu lạnh băng này …
- Cái này …..
- Sao hả không dám sao? hừ lần sau đừng tuỳ tiện nhận người thân như vậy ,Nguyên tổng anh cứ xem rồi mail cho tôi, xin phép – nó vẫn như vô cảm nhanh chân bước đi
- Moon..
- Chị chị à! đừng như vậy mà chị huhu chị à – cô đau lòng quỳ sụp xuống, nó cũng không đoái hoài quay đầu nhìn cô 1 giọt nước mắt của nó lăn nhanh xuống
Hắn chạy ra thấy cô như vậy cũng đau lòng thay vậy mà sao nó không chút cảm xúc gì với tình cảm của cô.Hắn biết Du Thanh từ nhỏ cô là cô gái lương thiện
- Em mau đứng dậy - hắn đỡ cô dậy “em thậtsự là người nhẫn tâm sao?”
- Gia Tùng chị ấy là chị gái em đó là chị em huhuhuuu… - cố khóc như mưa trong lòng hắn
- Không sao đừng khóc
Nó bảo Ken đi làm việc đã 2 hôm nay,nên nó 1 mình chạy xe đến nơi này, vừa xuống xe nó đã chạy 1 mạch tới “cây phong linh” là tên nó đặt cho cây to bên mộ mẹ mình,chạy vội vã không ít lần nó vấp té té ngã nó lại đứng lên đôi giày cũng bị nó vứt đi, chân nó bị xướt không ít
- Mẹ, mẹ à sao làm người khác đau mà con lại đau như vậy huhuhu – bao kìm nén trong lòng nó không tiếc xổ ra trước mộ của mẹ
- Chị sao?cô ta kêu con là chị sao???cô ta không biết vì ai mà mẹ đau buồn sinh bệnh vì ai mà me ra đi không nhắm mắt vì ai con thành trẻ mồ côi…là vì mẹ con họ,bây giờ lại muốn nhận con là chị 1 tiếng chị muốn con bỏ hết sao? – nó đau khổ hét lớn
Trời lại mưa, ông trời cũng tốt với nó đó chứ, mỗi lần nó đau khổ nhất ông đều khóc cùng nó.
Hắn lúc này cũng đang trên đường tìm nó, sau khi nghe Du Thanh kể hết đầu đuôi, hắn đưa cô về nhà họ Vương rồi nhanh chóng đến nhà tìm nó được biết nó chưa về nhà,bên ngoài trời lại đang mưa hắn càng lo lắng. Không biết tại sao linh cảm nói cho hắn biết nên đi đến nơi đầu tiên hắn gặp nó,cũng chính là mộ mẹ nó.
- Đồng, Đồng… em sao thế ? – nhìn thấy nó bất tĩnh trước mộ mẹ mình làm hắn quá ư xót xa,chắc nó đau khổ nhiều lắm “cô gái ngốc sao em cứ chịu khổ 1 mình”
Bế nó lên tiến về phía xe đưa nó về lòng vô cùng lo lắng vì người nó đang nóng dần lên.
Có biết bao con đường mà sao ta vẫn đi con đường ấy.
Có biết bao nhiêu người mà sao anh vẫn yêu em.
Có biết bao cuộc tình rời bỏ tôi nhưng chỉ buồn thoáng qua.
Nhưng với em không vậy càng bên em anh càng thấy yêu em.
Và anh xin…xin lỗi em có những lần anh đã vội vã.
Mà vô tâm quên mất đi có một người luôn ngóng trông từng đêm.
Và khi anh đau em ở bên luôn cho anh một vòng tay ấm áp
Mà khi em đau anh ở đâu để cho em phải khóc thật nhiều.
Người yêu ơi anh đã sai hãy thứ tha cho anh người nhé.
Vì anh biết chỉ có em sẽ cho anh hạnh phúc trọn đời.
Thấy hắn bế nó lên phòng trong tình trạng không còn gì tệ hơn,tóc tai rũ rượi quần áo xộc xệch uớt nhẹp,mặt nhợt nhạt, dì Tư vội vã theo lên
- Tôi thay quần áo cho cô ấy rồi cậu ở lại chăm cổ dùm, tôi đi nấu chút cháo cho cổ ăn là khoẻ liền à! – dì tư hiền từ nhìn hắn
- ………. – hắn im lặng gật đầu
Dì tư ra ngoài hắn ngồi xuống bên nó khẽ vuốt mái tóc con loà xoà trước trên mặt,gương mặt mệt mỏi đôi mắt nhắm nghiền ,2 chân màythì cứ châu lại
- Nhóc con sao kể cả lúc ngủ em cũng nhíu mày vậy như thế mau già lắm – nói rồi hắn mỉm cười lấy tay xoa nhẹ 2 đầu chân mày của nó làm chúng từ từ giản ra
- Như vậy thoải mái hơn nhìn em xinh hơn lúc nhă nhó làm mặt lạnh đó – vẫn 1 mình độc diễn – mà hình như mỗi lần anh gặp em thì em đều ngủ nhỉ? Không lẽ em là công chúa ngủ trong rừng? Nếu thấ anh sẽ là hoàng tử, để anh hôn em thử xem em tỉnh không nhé? Im lặng là đồng ý!
Hắn an tâm với câu trả lời của chính mình cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm có phần lạnh giá của nó, thật nhẹ nhàng và nâng niu như đang chạm vào báo vật ( VD: hôn lén không nhẹ nhàng để nó tỉnh dậy nó quánh ha chi, hắn: ồn ào biến đi cho ta )
- Để anh làm cho nó ấm nhé? Em im lặng tức là không phản đối hihi - hắn cười nham nhỡ
Màn 2 cảnh 1 hắn tiếp tục sự nghiệp cuỡng hôn trong sự tự nguyện bất tỉnh nhân sự của nó, với lí do vô cùng chính đáng “làm ấm môi của nó”
Ở 1 nơi khác 1 chàng trai cũng đang chăm sóc 1 cô gái nhưng anh ta không được may mắn có lợi nhuận như hắn
- Thanh em ăn uống tí gì đi hà cớ gì hành xác mình như thế, mà em đinh làm gấu trúc sao? Hai mắt sưng húp – Hải Phong dỗ dành (VD: hình như gấu trúc mắt đen chứ đâu có sưng? Hp: mặc kệ gấu gì,mà sao ở đâu cũng có ngươi vậy? VD:Hôhô ta mà )
- Em không muốn ăn, anh có hỏi giúp em tin tức của chị không? – Du Thanh mệt mỏi
- Có, Moon đang ở nhà cô ấy bị cảm…
- Chị bệnh sao?vậy em phải tới thăm mới được – cô vội vã xuống giường
- Khoan đã,em xem em dứng không vững mà đòi đi đâu?cô ấy cảm nhẹ thôi,lúc qua đây anh có ghé cô ấy đang nghỉ ngơi,em cũng mau ăn đi – Hải Phong né nhanh ánh mắt cô chuyển chủ đề
- Vậy em sẽ mau khoẻ rồi anh đưa em đến thăm chị? – cô nhìn Hải Phong
- Ừ
Hải Phong chỉ nói cô nghe 1 nửa, đúng là cậu có đến thăm nó theo yêu cầu của cô, biết nó bệnh nên vội vã lên thăm,nhưng qua cánh cửa khép hờ cậu thấy hắn đang ôm nó ngủ ngon lành,nó thì vùi đầu vào ngực hắn ngủ, thở dài cậu khép cửa quay ra.Hải Phong, hắn và Du Thanh chơi với nhau từ nhỏ nhưng ánh mắt cô luc nào cũng dõi theo hắn, đôi chân cô cứ chạy theo hắn mặc cho hắn có lúc bỏ cô 1 mình, Thanh chưa bao giờ quay lại nhìn cậu, cậu luôn ở phía sau ngắm nhìn cô bảo vệ cô, đỡ cô đứng dậy mỗi khi té ngã vì chạy theo hắn, vậy mà chỉ cần hắn vây gọi là cô bỏ mặc tất cả chạy đến.Vậy nên lần này làm sao cậu có thể cho cô biết những gì mình thấy, cô làm sau chịu được? Cậu có thể làm chổ dựa cho cô không nếu lần này hắn lại bỏ rơi cô? Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu làm cậu khó chịu
- A a a a aaaaaaaaaaaa – tiếng hét kinh hoàng làm khung động cả khu nhà
- Em điên sao?làm gì vậy, ui đau quá – hắn ngồi dưới sàn xuýt xoa
- Anh …anh …sao lại…. – nó hoảng loạn khi vừa tỉnh dậy thấy hắn ôm nó ngủ ngon lành khoan biết là chuyện gì nó cho hắn 1 cước lăn xuống giường cái đã ( VD:cứ tưởng tây hoá rồi chứ may mà vẫn giữ thuần phong mỹ tục của dân mình, nó:ta đang bốc hoả có tin ta thiêu ngươi luôn không ?)
- Cô chủ …cô có chuyện gì? - dì tư nghe tiếng nó hớt hãi từ ngoài vườn chạy vào
- Dì tư sao anh ta lại ở đây?
- Là cậu ấy đưa cô về còn thức trông cô cả đêm đó, sao cô lại… - dì tư vừa nói vừa đến đỡ kẻ nằm vạ không chịu ngồi dậy kia ( cái vụ cưỡng hôn may là dì ấy không biết chứ không dì ấy “trảm ”hắn rồi, dì coi nó như con gái mình mà )
- Mà đâu cần phải… - mặt nó đỏ rần bỏ vô phòng tắm
- Cô ấy còn sốt thì phải? mặt còn đỏ quá - hắn tỉnh bơ ( VD:xỉu, hắn: sao thế?VD: ông làm tông giám đốc kiủ gì zạ? đầu to óc trái nho, hắn: ngươi ngứa mình..?)
- Phải đó, phải cho cô ấy uống thuốc thêm – dì tư đồng tình ( xỉu tập 2)
2 người bên ngoài tự tin với kết luận của bản thân, chia nhau đi nấu thức ăn và lấy thuốc cho nó. Nó chạy vào trong nhìn trong gương thấy mặt mình có phần đỏ, môi lại có vẻ hơi sưng ,lấy tay rờ rờ trên môi
- Mình vẫn còn sốt nhỉ? – nó hùng hồ kết luận (xỉu toàn tập với mấy người này)
Xuống bàn ăn ánh mắt nó vẫn gầm gừ nhìn hắn
- Sao anh còn ở đây?
- Anh đang ăn
- Nhà anh không có gì ăn à? Mà anh không đi làm sao?
- Quan tâm anh à?
- Anh …..
Ken từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy hắn khẽ nhíu mày rồi tiến về phía nó
- Tiểu thư – Ken cung kính
- Anh về rồi! dì tư tiễn khách giúp con – nói xong nó quay bước lên lầu,mặc kệ hắn .Ken bước vội theo không quen gật đầu chào hắn
- Sao cứ có hắn là em không để tôi trong mắt vậy? - hắn lầm bầm đứng dậy đi về
Trong phòng nó lúc này Ken đang đưa cái gì đó cho nó xem
- Anh đã nhờ người phục hồi lại đó, bị hư hại nhiều quá – Ken
- Là anh ta? – Nó đưa tấm hình len xem
- Phải lúc nhìn thấy anh cũng hơi bất ngờ với lại người trong ảnh không nhìn thẳng ống kính, hình như là chụp lén
- Chụp lén ? chị chụp sao? chị chỉ giữ duy nhất tấm hình này, vậy có nghĩa người này rất quan trọng với chị
- Đoán hay lắm, e xem cái này
Ken đưa nó 1 hồ sơ khác ,trong khi nó chăm chú xem Ken vẫn đều đều nói
- Lúc đầu không chắc lắm nên anh không nói gì với em nhân cơ hội về thăm July, anh ghé qua nhà em thăm mọi người luôn…..
- Xác nhận 99,99% cha con? – nó rít nhẹ
- Ừ có nghĩa người đàn ông năm đó của Nhã Phương là anh ta,thế nào anh làm việc hiệu quả chứ?
- Anh đúng là giỏi thật – ánh mắt nó loé tia hận ý
- Em định làm gì tiếp đây
- Nhã Phương bị bỏ rơi, đau khổ thế nào thì kẻ đó cũng phải như vậy không phải nhiều hơn – nó nắm chặt tờ xét nghiệm – anh phải giúp em
- Được, mạng anh cho em toàn quyền sử dụng – Ken ra vẻ nghiêm túc
- Em có phải mafia hay là buôn người đâu? Em giải quyết việc nhà họ Vương trước đã, để hắn thảnh thơi vài ngày đi
- Haiz…. Anh đã gửi 1 số hình ảnh cho ông ta rồi nhanh gọi cho anh thôi hihi
- Anh là con sâu trong bụng em hả? đoán được em muốn gì
- Nếu không như vậy em có bám riết anh không buông không hả? làm Jack với July ăn giấm chua miết, thiệt là tài giỏi quá cũng khổ
để mặc Ken tự sướng, nó lại gần cửa sổ tựa đầu trầm ngâm trong đâu nó 1 mớ hỗn độn “ tối nay chắc phải nhờ Jack mới ngủ được quá haizzzzzzzz”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook