Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
-
Chương 21: Chương 21
Ngồi làm việc mà trong lòng anh không yên, cảm giác hồi hợp bất an liên tục xuất hiện. Lại thêm việc bà Chi vừa gọi điện thoại hỏi thăm nó, bà bảo với anh bà cảm giác rất lo lắng như có gì đó xảy ra với nó. Anh cố trấn an bà dù bản thân không khá hơn chút nào, gọi điện thoại cho Bọ cũng không bắt máy,mãi lo lắng mà bản thân anh quên một điều quan trọng, điện thoại của nó, anh và Bọ điều có thiết bị định vị. lặp tức mở chức năng định vị lên, không mất nhiều thời gian anh xác định được điện thoại của Bọ đang ở vị trí Bệnh viện thành phố. Sự lo lắng càng nhân lên anh vội lao đi.
Vừa tới cửa bệnh viện anh đã gặp ngay Du Thanh và Hải Phong cũng tới, sự lo lắng của anh càng lớn anh nhìn hai người họ như hiểu được mình và họ cùng một mục đích tới đây, không chần chừ tất cả chạy vội vào trong.
Khi cả ba tới thì thấy hắn đang ngồi gục đầu trên băng ghế chờ
-Chị ..em thế nào? Có chuyện gì hả? – Du Thanh căng thẳng lao đến bên hắn, lay lấy hắn
-Em tới rồi,.. Cô ấy…. - lời nói hắn có phần vui mừng khi nhìn thấy cô
Lúc nhận được điện thoại của hắn bảo nó đang nguy cấp, mất máu quá nhiều.. mà ở bệnh viện vừa hết nhóm máu đó nên phải nhờ tới người thân. Cô đã sợ tới mức đi không nổi may mà có Hải Phong bên cạnh giúp. Cô cũng không dám nói cho ba mình biết vì sức khoẻ hiện tại của ông rất yếu chỉ sợ nếu nghe tin của nó ông không chịu được mà đột quỵ.
Câu hỏi vừa thoát ra cửa miệng của cô thì anh đã xác định được người nằm trong kia là nó, là người con gái anh yêu hơn hết thảy. Cơn tức giận của anh bốc lên tận não muốn lao tới bóp chết hắn, lần nào nó có chuyện cũng dính dáng tới hắn không kể tới lần này có thể hắn là nguyên nhân nữa (chính xác đấy anh ạ!).. Và anh cũng tự giận chính mình đã không kiên quyết không đồng ý khi nó đòi đi một mình, nếu như… bao nhiêu nếu như xuất hiện trong anh..
-Người nhà của bệnh nhân tới chưa? Cô ấy mất máu nhiều quá rất nguy hiểm cần truyền máu gấp - một cô y tá chạy ra cửa phòng cấp cứu lo lắng hỏi, cũng mai cô xuất hiện đúng lúc cản kịp thời cơn giận của anh
-Tôi …, tôi là em gái của bệnh nhân, mau đưa tôi đi lấy máu – Du Thanh không ngần ngại chạy đến bên y tá. Hải Phong nét mặt lo lắng nhìn cô
-Nhóm máu của cô..?
-RH âm tính
-Mời cô theo tôi
Cô nhanh chân theo vào phòng cấp cứu, bên ngoài ba người đàn ông hai mối lo, hắn và anh lo cho tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của nó. Hải Phong cũng lo cho nó nhưng cậu càng lo cho cô hơn vì cô đang mang thai, cậu không thể nhẫn tâm ngăn cô cứu nó, cũng biết rõ không thể ngăn chỉ thầm cầu trời phù hộ mẹ con cô bình an.
-Nói ! anh làm gì cô ấy hả? – anh không kìm chế được xộc tới nắm cổ áo hắn đôi mắt giận dữ xoáy sâu vào hắn.
Hắn xụi lơ mặc anh muốn làm gì thì làm, Hải Phong vội can anh ra,
-Jack đây là bệnh viện, đừng như vậy…
Anh nghe Hải Phong từ từ bỏ tay ra lại dán mắt vào cửa phòng phẫu thuật
Nhìn hắn và anh bây giờ Hải Phong thấy thật đau lòng và xót thay, hai người đàn ông tốt như thế giỏi như thế sao cứ lại vì một cô gái “[I]không ra gì[/Iì” như nó ( từ ngày nó chối bỏ hôn ước với hắn làm hắn đau khổ Hải Phong luôn ác cảm với nó) mà đấu đá tranh giành mà đau khổ khiến bản thân thê thảm . Và cậu cũng đang lo lắng cho Hải Đăng nhỏ ngốc em cậu cũng đã vướng vào lưới tình rắc rối này. Cậu có thể đọc được từ mắt nhỏ điều đó và hôm nhỏ gặng hỏi về nó và hắn, cậu càng khẳng định tình cảm của nhỏ đã đặt ở hắn không chỉ đặt mà cậu nghĩ nh ỏ đã cho cắm rễ tình luôn rồi, còn hắn ? hắn có thể đáp lại tình cảm đó hay không ? cậu không dám nghĩ tới câu trả lời.
“cạch” cửa phòng cấp cứu mở ra ba người nhanh chóng chạy đến, nhưng người được đưa ra là Du Thanh, họ đưa cô qua phòng hồi sức nghĩ ngơi, cậu vội chạy theo vợ mình. Hắn và anh tiếp tục rơi vào trạng thái lo lắng cả không gian vốn dĩ đã căng thẳng bức bách nay càng ngột ngạt hơn, cả hai cứ như bị nhốt trong một chiếc bình không có ôxi, hô hấp vô cùng khó khăn.
-Papa ..- bọ được một cô y tá đưa đến,cũng may lúc đó Bọ nhìn thấy nó như vậy khóc thét lên hắn mới thoát khỏi bi thương mà đưa nó tới bệnh viện, do quá hoảng sợ mà bé bị ngất đi.
Nghe tiếng con trẻ gọi anh mới giật mình quay lại thầm trách mình vô tâm mãi lo cho nó mà quên mất Bọ, anh bước đến bên Bọ. Nhưng hắn ở gần bé nên nhanh hơn đưa tay định kéo bé vào lòng,chính hắn cũng không biết sao bản thân lại có hành động này; chỉ là khi thấy Bọ lập tức muốn ôm vào lòng . Ánh mắt Bọ quét nhanh đến hắn vội lùi lại chạy đến bên anh tránh cái ôm của hắn như tránh bệnh truyền nhiễm, hắn bất giác đau đớn nhận ra bản thân hình như vừa mất đi cái gì đó rất quý giá, ánh mắt Bọ sao giống ánh mắt nó lúc đó.
Tất cả những biểu cảm của hắn và Bọ đều thu vào tầm mắt anh, Bọ trước giờ tuy không thân với hắn nhưng trước giờ rất kính hắn không hề tỏ thái độ bài xích gay gắt như thế này; nhìn hắn như vậy anh tự nhiên thương cảm, bị chính con đẻ của mình ghẻ lạnh thì còn gì đau đớn hơn mặc dù hắn không biết điều đó, nhưng linh tính người cha trong hắn lại cảm giác được nếu không đã không có sự chua xót đau khổ như thế trên gương mặt hắn.
-Con đến an ủi chú ấy đi – anh cúi xuống nói nhỏ với Bọ
Nhưng đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu khó chịu của Bọ, anh hiểu tính Bọ tuy là con của Nhã Phương nhưng nó lại thừa hưởng cái tính cứng đầu cố chấp của nó (và có thể của hắn nữa) đã không muốn thì đừng hòng ai ép.
Thời gian nặng nề tiếp tục trôi đi cho đến khi cửa phòng lần nữa mở ra
-Cô ấy tạm thời qua cơn nguy hiểm vì được cấp cứu tạm thời, nhưng … - vị bác sĩ mệt mỏi sau ca cấp cứu nhiều giờ
-Nhưng thế nào …?– anh/ hắn lo lắng
-.. vấn đề tỉnh lại thì phải nhờ ý chí muốn sống của cô ấy, cô ấy có dấu hiệu chết não và rất có thể sẽ sống đời sống thực vật, nếu bệnh nhân tự đóng cửa lòng nhất quyết muốn chết thì chúng tôi cũng bất lực
Nói rồi, vị bác sĩ nhanh chóng bước đi bỏ lại phía sau sự thẫn thờ của hai kẻ si ngốc, nhưng có lẽ chỉ mình hắn biết lí do vì sao nó lại như thế, hoặc chính anh cũng phần nào đoán được nguyên nhân.
Anh cùng Bọ về phòng nó, cũng nhanh chóng gọi điện báo tình hình với bà Chi.
….
Hắn đứng lặng nhìn nó qua lớp cửa kính phòng bệnh, hắn không đủ can đảm bước vào,người con gái hắn yêu nằm đó bất động. Là do hắn gây nên, hắn đã từng hứa với nó dù nó có làm gì thì cả đời này vẫn yêu và trân trọng nó vậy mà hắn đã như một tên côn đồ muốn cưỡng bức nó, dùng lời lẽ cay nghiệt thoá mạ nó. Nó nằm im không một lời trách móc nhưng đó lại chính như sự dày vò không giới hạn với hắn, thà rằng nó đánh mắng hắn tì có lẽ hắn không day dứt đau khổ như lúc này. “chết não sao? đời sống thực sao? Em dùng cách đó để trốn chạy anh để hành hạ anh sao?” hắn thất thểu quay bước ; rõ ràng cả hai chỉ cách nhau một lớp cửa kính, chỉ cần đẩy nhẹ là nắm được tay nhau, nhưng tại sao không thể bước qua?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook