Hạnh Phúc Tái Sinh
-
Chương 106: Nghi vấn
Nhữ Dương vương phi vì cứu trượng phu mà táng thân trong biển lửa.
Chuyện nàng đến Kim Loan điện cầu đi giải cứu cùng sinh cùng tử với trượng phu đã truyền khắp thiên hạ.
Còn chuyện phương thuốc bị hoàng đế áp chế, đem chuyện này liệt vào đế quốc cơ mật.
Không cho phép bất luận kẻ nào nói đến phương thuốc này, hoàng đế biết chuyện này sẽ hủy diệt Man Di.
Nhưng lợi hại trong lòng đều suy tính, hoàng đế đối với Man Di không có gì phải đồng tình.
Chỉ dựa vào chuyện Nhữ Dương vương phi liều mình cứu phu quân đã đủ khiến mọi người khen ngợi.
Đám sĩ phu xướng ca tụng Nhữ Dương vương phi, viết thi từ chỗ nào cũng có, ai dám nói Nhàn Nương xa hoa cao ngạo, sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ.
Hoàng thượng tự mình hạ lệnh khen ngợi Nhàn Nương là tiết phụ, liệt phụ, nâng cao địa vị của Nhữ Dương vương phi lên tới vị trí khó ai có được.
Chủng Đậu Cung.
Sau khi Trinh Nương nghe tin, ngồi yên lặng tu bổ hoa cỏ, thì thào tự nói:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Cửu tiểu thư, người đừng lo lắng, Nhữ Dương vương phi đã chết.
- Nàng đã chết, nhưng nàng vĩnh viễn ở trong lòng thế nhân trong thiên hạ, dù tương lai sau này ta có làm nhiều hơn nữa, thì bọn họ cũng sẽ nói ta kém hơn đại tỷ.
Trinh Nương bi thương, cười khổ nói:
- Hôm nay ta rốt cuộc cũng rõ ràng, luận về hung ác nham hiểm không ai có thể so với Nhàn Nương, vẫn là câu nói kia, người muốn chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng tựa thái sơn.
Trinh Nương còn chưa vào cửa, trong lòng đã sâu khắc cảm nhận được tương lai sau này của kế thất rất bi ai.
Không phải không sở hữu được phu phân của nguyên phối, cũng không phải quan hệ phu thê không hòa hợp.
Mà nàng cũng không phải là đồ ngốc, nhưng đột nhiên Nhàn Nương thay đổi thủ đoạn.
Khiến cho mọi sách lượt của Trinh Nương đều thất bại, trừ thanh xuân, thì nàng còn có cái gì?
Cho dù Nhữ Dương vương vô tình hơn nữa, thì hắn vĩnh viễn cũng không quên Nhàn Nương vì hắn mà chết.
Chỉ cần hắn dám quên Nhàn Nương, bạc đãi nhi tử của Nhàn Nương, hắn sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ đến chết.
Xấu danh vong ân phụ nghĩa sẽ theo Triệu Dật Thanh đến suốt đời, vì sĩ diện vì tước vị, Nhữ Dương vương sẽ không dám đối xử thật tốt với nàng.
Huống chi Nhữ Dương vương vì đến tìm nàng mà bị bắt giữ, chỉ cần nghĩ đến đây, Trinh Nương cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Tuy người khác không biết, nhưng Nhữ Dương vương biết, hoàng đế hoàng hậu cũng biết, Trinh Nương ôm ngực, thần sắc hoảng hốt tự hỏi:
- Ta thật sự phải gả cho hắn sao?
Thần sắc Vân Nhi ảm đạm:
- Ngoài việc gả cho Nhữ Dương vương điện hạ, thì tiểu thư không còn lựa chọn nào khác.
Trinh Nương cười khổ:
- Đại tỷ khiến ta không còn sự lựa chọn.
Lau sạch nước mắt, Trinh Nương phấn chấn trở lại:
- Nữ tử quá chói mắt sẽ khiến nam nhân cảm thấy bị áp lực rất lớn, đại tỷ sẽ là ác mộng cả đời của Nhữ Dương vương, ta...Chỉ có thể xuống tay ở chổ khác.
- Người định viết thư cho vương gia?
Thấy Trinh Nương phô bày trang giấy tay cầm bút, Vân Nhi nhắc nhở:
- Nghe nói vương gia tự nhốt mình ở trong phòng, ai cũng không gặp, tang sự của Nhữ Dương vương phi là thế tử điện hạ cùng thế tử phi tương lai cùng nhau xử lý, thái phi điện hạ cũng bị bệnh.
Dù Trinh Nương viết thư, Nhữ Dương vương cũng không xem, tay Trinh Nương dừng một chút:
- Không xem không có ý nghĩa là ta không thể viết, thư này...Ta tính để sau này mới để cho hắn nhìn thấy, không phải lúc này.
Trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, Nhàn Nương suy tính cũng coi như thành công.
Nhưng đối với Nhữ Dương vương mà nói là đè nặng gông xiềng.
Cả đời này Trinh Nương không thể thay thế Nhàn Nương, nàng chỉ có cách tìm đường vòng lối tắt cho chính mình.
Trinh Nương viết chữ lên trang giấy, Vân Nhi cũng không dám quấy rầy nàng nữa.
Trinh nương đột nhiên ngừng bút, hỏi Vân Nhi:
- Vân Nhi, ngươi nói chuyện này có phải có chút kỳ quái? Là trùng hợp sao?
Trinh Nương không tin Nhàn Nương có thể vì Nhữ Dương vương mà ngay cả tính mạng cũng không thèm để ý.
Nghĩ đến cùng nàng cũng vì nhi tử, dựa theo hành động hung ác quyết tuyệt của Nhàn Nương, trong lòng Trinh Nương run rẩy, có mấy phần ấn tượng mơ hồ....
Có phải nàng đã rơi vào vòng bẫy của Nhàn Nương? Tính mạng cũng không quan tâm, có chuyện gì mà không dám làm?
Trước mặt nàng giống như xuất hiện hình ảnh cao ngạo của Nhàn Nương.
Giống như Nhàn Nương nhìn nàng khinh miệt cười lạnh, Trinh Nương ở trước mặt nàng bé nhỏ giống như một con kiến.
Sau lưng Trinh Nương đầy mồ hôi lạnh...Bụng đột nhiên trướng đau, bút lông nhỏ từng giọt mực trên giấy.
Nhàn Nương làm cái gì cũng ngoan độc hung ác, có phải nàng đã quá sơ suất?
Trinh Nương ôm bụng, Vân Nhi rót một ly trà nóng:
- Chủ tử, người đi lên kháng sàng nghỉ ngơi một chút đi, để ngày mai rồi hãy viết thư gữi đi.
Trinh Nương nắm chặt tay Vân Nhi, trong đầu trong mắt hiện ra cảnh tượng tình tiết cung đấu.
- Người đang đến tiểu nhật tử, trăm ngàn lần đừng để bị lạnh.
Vân Nhi đắp chăn lên người Trinh Nương, lại đốt thêm mấy ấm lò, Trinh Nương đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng:
- Nhàn Nương có thể hay không....Có thể hay không phá...
Trinh Nương cắn môi, thống khổ nhắm mắt, Nhàn Nương, đừng khiến ta hận ngươi.
Ở cổ đại mỗi lần đến tiểu nhật tử đều rất phiền toái, Trinh Nương biết rất khó giữ nên phải dưỡng thật tốt, nếu bị cung hàn rất khó sinh hạ nhi tử.
- Hãy chuẩn bị nước đường đỏ, canh gừng, ta nghỉ một lát là được.
Vân Nhi đáp ứng rời đi chuẩn bị, Trinh Nương nửa mê nửa tỉnh trong giấc mộng tất cả đều là bóng dáng của Nhàn Nương.
Nàng đang ngủ vẫn nhíu chặt mày, ta chưa từng nghĩ sẽ tranh đấu với ngươi, là ngươi bức ta.
Nhữ Dương vương phủ.
Ở trong linh đường là Yên Nhiên mặc một thân bạch y đang thắp nhang cho Nhàn Nương.
Đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nhìn biểu ca mặc đồ tang đang quỳ gối trước linh cữu, trong lòng Yên Nhiên đau xót vô cùng.
Đã ba ngày rồi một giọt nước hắn cũng không uống, Yên Nhiên đi đến bên người hắn:
- Biểu ca nghỉ một lát đi, ta sẽ canh giữ đại di.
Triệu Duệ Kỳ giống như đầu gỗ, vẫn quỳ thẳng tắp, ngay cả biểu muội người hắn thích nhất cũng không thể lay chuyển hắn.
- Ta nhìn thấy nương ngã vào trong biển lửa...Nương nhìn ta mỉm cười...
Nhàn Nương không chỉ tạo áp lực cho Nhữ Dương vương, mà nàng cũng lưu lại khắc sâu sự tự trách cho nhi tử.
Nếu hắn không chịu thua kém hiểu chuyện, Nhàn Nương có thể không cần dùng biện pháp quyết tuyệt như thế?
Yên Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua linh bài, vì đêm khuya, trừ Lạt Ma hòa thượng đang đọc kinh thư, thì phần lớn khách viếng đã rời đi.
Trong linh đường trừ quan tài thì chỉ còn mấy ánh nến u ám chiếu sáng.
- Biểu ca.
Yên Nhiên nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại di không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở như vậy, biểu ca giữ gìn thân mình.
- Là ta sai.
Triệu Duệ Kỳ lẩm bẩm, Yên Nhiên há miệng, không thể để biểu ca tiếp tục yên lặng, nàng kéo y phục của Triệu Duệ Kỳ:
- Ngươi rõ ràng không hiểu, đại di thấy ngươi như vậy sẽ càng khó chịu, có phải ngươi muốn theo nàng phá hư thân mình, ngươi không sợ đại di chết không nhắm mắt sao? Nàng làm này nọ là vì...Vì...
Yên Nhiên cúi người thấp giọng nói bên tai Triệu Duệ Kỳ:
- Là vì ngươi, đại di thà chết, cũng muốn biểu ca bình an kế thừa tước vị.
- Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng? Đại di thà ra đi oanh oanh liệt liệt, cũng không muốn lặng yên không một tiếng động khẩn cầu chết đi.
- Biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ vùi đầu vào người Yên Nhiên, thấp giọng nức nở:
- Biểu muội.
Yên Nhiên ôm chặt bờ vai của hắn, Triệu Duệ Kỳ vùi đầu trong y phục của nàng, hắn khóc...
Phát tiết ra so với chuyện chôn giấu trong lòng thì tốt hơn rất nhiều.
- Biểu ca muốn hiếu thuận đại di, muốn khiến thế nhân nhớ kỹ nàng, biểu ca phải trở thành người xuất sắc nhất.
Chuyện nàng đến Kim Loan điện cầu đi giải cứu cùng sinh cùng tử với trượng phu đã truyền khắp thiên hạ.
Còn chuyện phương thuốc bị hoàng đế áp chế, đem chuyện này liệt vào đế quốc cơ mật.
Không cho phép bất luận kẻ nào nói đến phương thuốc này, hoàng đế biết chuyện này sẽ hủy diệt Man Di.
Nhưng lợi hại trong lòng đều suy tính, hoàng đế đối với Man Di không có gì phải đồng tình.
Chỉ dựa vào chuyện Nhữ Dương vương phi liều mình cứu phu quân đã đủ khiến mọi người khen ngợi.
Đám sĩ phu xướng ca tụng Nhữ Dương vương phi, viết thi từ chỗ nào cũng có, ai dám nói Nhàn Nương xa hoa cao ngạo, sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ.
Hoàng thượng tự mình hạ lệnh khen ngợi Nhàn Nương là tiết phụ, liệt phụ, nâng cao địa vị của Nhữ Dương vương phi lên tới vị trí khó ai có được.
Chủng Đậu Cung.
Sau khi Trinh Nương nghe tin, ngồi yên lặng tu bổ hoa cỏ, thì thào tự nói:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Cửu tiểu thư, người đừng lo lắng, Nhữ Dương vương phi đã chết.
- Nàng đã chết, nhưng nàng vĩnh viễn ở trong lòng thế nhân trong thiên hạ, dù tương lai sau này ta có làm nhiều hơn nữa, thì bọn họ cũng sẽ nói ta kém hơn đại tỷ.
Trinh Nương bi thương, cười khổ nói:
- Hôm nay ta rốt cuộc cũng rõ ràng, luận về hung ác nham hiểm không ai có thể so với Nhàn Nương, vẫn là câu nói kia, người muốn chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng tựa thái sơn.
Trinh Nương còn chưa vào cửa, trong lòng đã sâu khắc cảm nhận được tương lai sau này của kế thất rất bi ai.
Không phải không sở hữu được phu phân của nguyên phối, cũng không phải quan hệ phu thê không hòa hợp.
Mà nàng cũng không phải là đồ ngốc, nhưng đột nhiên Nhàn Nương thay đổi thủ đoạn.
Khiến cho mọi sách lượt của Trinh Nương đều thất bại, trừ thanh xuân, thì nàng còn có cái gì?
Cho dù Nhữ Dương vương vô tình hơn nữa, thì hắn vĩnh viễn cũng không quên Nhàn Nương vì hắn mà chết.
Chỉ cần hắn dám quên Nhàn Nương, bạc đãi nhi tử của Nhàn Nương, hắn sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ đến chết.
Xấu danh vong ân phụ nghĩa sẽ theo Triệu Dật Thanh đến suốt đời, vì sĩ diện vì tước vị, Nhữ Dương vương sẽ không dám đối xử thật tốt với nàng.
Huống chi Nhữ Dương vương vì đến tìm nàng mà bị bắt giữ, chỉ cần nghĩ đến đây, Trinh Nương cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Tuy người khác không biết, nhưng Nhữ Dương vương biết, hoàng đế hoàng hậu cũng biết, Trinh Nương ôm ngực, thần sắc hoảng hốt tự hỏi:
- Ta thật sự phải gả cho hắn sao?
Thần sắc Vân Nhi ảm đạm:
- Ngoài việc gả cho Nhữ Dương vương điện hạ, thì tiểu thư không còn lựa chọn nào khác.
Trinh Nương cười khổ:
- Đại tỷ khiến ta không còn sự lựa chọn.
Lau sạch nước mắt, Trinh Nương phấn chấn trở lại:
- Nữ tử quá chói mắt sẽ khiến nam nhân cảm thấy bị áp lực rất lớn, đại tỷ sẽ là ác mộng cả đời của Nhữ Dương vương, ta...Chỉ có thể xuống tay ở chổ khác.
- Người định viết thư cho vương gia?
Thấy Trinh Nương phô bày trang giấy tay cầm bút, Vân Nhi nhắc nhở:
- Nghe nói vương gia tự nhốt mình ở trong phòng, ai cũng không gặp, tang sự của Nhữ Dương vương phi là thế tử điện hạ cùng thế tử phi tương lai cùng nhau xử lý, thái phi điện hạ cũng bị bệnh.
Dù Trinh Nương viết thư, Nhữ Dương vương cũng không xem, tay Trinh Nương dừng một chút:
- Không xem không có ý nghĩa là ta không thể viết, thư này...Ta tính để sau này mới để cho hắn nhìn thấy, không phải lúc này.
Trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, Nhàn Nương suy tính cũng coi như thành công.
Nhưng đối với Nhữ Dương vương mà nói là đè nặng gông xiềng.
Cả đời này Trinh Nương không thể thay thế Nhàn Nương, nàng chỉ có cách tìm đường vòng lối tắt cho chính mình.
Trinh Nương viết chữ lên trang giấy, Vân Nhi cũng không dám quấy rầy nàng nữa.
Trinh nương đột nhiên ngừng bút, hỏi Vân Nhi:
- Vân Nhi, ngươi nói chuyện này có phải có chút kỳ quái? Là trùng hợp sao?
Trinh Nương không tin Nhàn Nương có thể vì Nhữ Dương vương mà ngay cả tính mạng cũng không thèm để ý.
Nghĩ đến cùng nàng cũng vì nhi tử, dựa theo hành động hung ác quyết tuyệt của Nhàn Nương, trong lòng Trinh Nương run rẩy, có mấy phần ấn tượng mơ hồ....
Có phải nàng đã rơi vào vòng bẫy của Nhàn Nương? Tính mạng cũng không quan tâm, có chuyện gì mà không dám làm?
Trước mặt nàng giống như xuất hiện hình ảnh cao ngạo của Nhàn Nương.
Giống như Nhàn Nương nhìn nàng khinh miệt cười lạnh, Trinh Nương ở trước mặt nàng bé nhỏ giống như một con kiến.
Sau lưng Trinh Nương đầy mồ hôi lạnh...Bụng đột nhiên trướng đau, bút lông nhỏ từng giọt mực trên giấy.
Nhàn Nương làm cái gì cũng ngoan độc hung ác, có phải nàng đã quá sơ suất?
Trinh Nương ôm bụng, Vân Nhi rót một ly trà nóng:
- Chủ tử, người đi lên kháng sàng nghỉ ngơi một chút đi, để ngày mai rồi hãy viết thư gữi đi.
Trinh Nương nắm chặt tay Vân Nhi, trong đầu trong mắt hiện ra cảnh tượng tình tiết cung đấu.
- Người đang đến tiểu nhật tử, trăm ngàn lần đừng để bị lạnh.
Vân Nhi đắp chăn lên người Trinh Nương, lại đốt thêm mấy ấm lò, Trinh Nương đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng:
- Nhàn Nương có thể hay không....Có thể hay không phá...
Trinh Nương cắn môi, thống khổ nhắm mắt, Nhàn Nương, đừng khiến ta hận ngươi.
Ở cổ đại mỗi lần đến tiểu nhật tử đều rất phiền toái, Trinh Nương biết rất khó giữ nên phải dưỡng thật tốt, nếu bị cung hàn rất khó sinh hạ nhi tử.
- Hãy chuẩn bị nước đường đỏ, canh gừng, ta nghỉ một lát là được.
Vân Nhi đáp ứng rời đi chuẩn bị, Trinh Nương nửa mê nửa tỉnh trong giấc mộng tất cả đều là bóng dáng của Nhàn Nương.
Nàng đang ngủ vẫn nhíu chặt mày, ta chưa từng nghĩ sẽ tranh đấu với ngươi, là ngươi bức ta.
Nhữ Dương vương phủ.
Ở trong linh đường là Yên Nhiên mặc một thân bạch y đang thắp nhang cho Nhàn Nương.
Đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nhìn biểu ca mặc đồ tang đang quỳ gối trước linh cữu, trong lòng Yên Nhiên đau xót vô cùng.
Đã ba ngày rồi một giọt nước hắn cũng không uống, Yên Nhiên đi đến bên người hắn:
- Biểu ca nghỉ một lát đi, ta sẽ canh giữ đại di.
Triệu Duệ Kỳ giống như đầu gỗ, vẫn quỳ thẳng tắp, ngay cả biểu muội người hắn thích nhất cũng không thể lay chuyển hắn.
- Ta nhìn thấy nương ngã vào trong biển lửa...Nương nhìn ta mỉm cười...
Nhàn Nương không chỉ tạo áp lực cho Nhữ Dương vương, mà nàng cũng lưu lại khắc sâu sự tự trách cho nhi tử.
Nếu hắn không chịu thua kém hiểu chuyện, Nhàn Nương có thể không cần dùng biện pháp quyết tuyệt như thế?
Yên Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua linh bài, vì đêm khuya, trừ Lạt Ma hòa thượng đang đọc kinh thư, thì phần lớn khách viếng đã rời đi.
Trong linh đường trừ quan tài thì chỉ còn mấy ánh nến u ám chiếu sáng.
- Biểu ca.
Yên Nhiên nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại di không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở như vậy, biểu ca giữ gìn thân mình.
- Là ta sai.
Triệu Duệ Kỳ lẩm bẩm, Yên Nhiên há miệng, không thể để biểu ca tiếp tục yên lặng, nàng kéo y phục của Triệu Duệ Kỳ:
- Ngươi rõ ràng không hiểu, đại di thấy ngươi như vậy sẽ càng khó chịu, có phải ngươi muốn theo nàng phá hư thân mình, ngươi không sợ đại di chết không nhắm mắt sao? Nàng làm này nọ là vì...Vì...
Yên Nhiên cúi người thấp giọng nói bên tai Triệu Duệ Kỳ:
- Là vì ngươi, đại di thà chết, cũng muốn biểu ca bình an kế thừa tước vị.
- Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng? Đại di thà ra đi oanh oanh liệt liệt, cũng không muốn lặng yên không một tiếng động khẩn cầu chết đi.
- Biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ vùi đầu vào người Yên Nhiên, thấp giọng nức nở:
- Biểu muội.
Yên Nhiên ôm chặt bờ vai của hắn, Triệu Duệ Kỳ vùi đầu trong y phục của nàng, hắn khóc...
Phát tiết ra so với chuyện chôn giấu trong lòng thì tốt hơn rất nhiều.
- Biểu ca muốn hiếu thuận đại di, muốn khiến thế nhân nhớ kỹ nàng, biểu ca phải trở thành người xuất sắc nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook