Tần Tri dựa vào xe cười run cả người. Quan Thục Di biết anh cười cái gì, đưa tay nhéo anh một cái: “Đó là tiền riêng của mẹ, không nhúc nhích tới khoản chung trong nhà đâu. Cả đời mẹ em, xuất huyết lần này là lớn nhất. Anh còn cười nữa em xuống xe đó! Nghe thấy không?”

Tần Tri gật gật đầu, đưa tay ôm choàng thắt lưng nàng: “Được, là anh sai, số tiền này em đừng động đến. Để cho ba mẹ mua sắm.”

Quan Thục Di dựa vào vai anh, ừ ừ vài tiếng: “Con bà nó mới muốn mua.”

Xe taxi xuyên qua cơn gió lạnh, đi vào một quán lẩu trong thành phố. Tần Tri đối với sự chọn lựa quán ăn của Quan Thục Di hết biết nói gì, đúng là ăn khớp với bản tính gia truyền của Quan Thục Di, có thể tiết kiệm một phần tuyệt đối không để thiệt nửa phần.

Quan Thục Di kéo va li, vừa đi, vừa dặn dò: “Ngụy Cầm có khả năng sẽ ăn nói rất “chợ búa”, anh cố chịu đựng. Đó là bạn tốt của em.”

Tần Tri gật đầu.

Hai người tìm được một bàn trong góc, giữa âm thanh huyên náo, ngồi vào chỗ của mình. Tần Tri nhìn bốn phía, anh ít khi phải trải qua hoàn cảnh như thế này. Thời điểm đại học rất hay đi chơi, đi ăn uống, tụ tập, bạn bè của anh rất nhiều, lúc ấy Chương Nam Chính thường kéo anh tham gia các loại hoạt động xã hội, đa số đều do Chương Nam Chính khởi xướng, Chương Nam Chính bỏ tiền. Anh ta cũng là chủ xị mời ăn, mời uống. Nhờ Chương Nam Chính, mới biết Lang Ngưng, chỉ chớp mắt đã qua mấy năm, bây giờ anh lại muốn sống những ngày yên ổn ở thành phố nhỏ, kết hôn với một cô gái bình thường. Trong lòng Tần Tri chợt giật mình, có lẽ…… Có lẽ sinh mệnh của con người đã được vẽ sẵn thành một vòng tròn khép kín, đi theo một đường vòng, vốn là như vậy. Sau cùng thì quay về chỗ cũ.

Chính là như vậy!

Quan Thục Di quay về phía Ngụy Cầm đang đứng ở đầu đường, vẫy tay. Ngụy Cầm mỉm cười, bước tới. Tần Tri vội vàng đứng lên kéo ghế, cô gái này hình như còn chanh chua hơn so với Quan mẹ, anh nghĩ thầm.

Sao màn chào hỏi khách sáo, mỗi người tự ngồi vào chỗ của mình, Ngụy Cầm cẩn thận nhìn Tần Tri từ trên xuống dưới. Tần Tri làm như không, cười với cô.

“Trước đây Quan Thục Di đã từng yêu vài người, ai cũng khoẻ mạnh hơn anh. Nhưng cậu ấy lại phải gả cho anh.” Ngụy Cầm há miệng sẽ không nói lời hay.

Quan Thục Di cùng quẫn cúi đầu.

“Chắc chắn tôi là tốt nhất, nếu không sao cô ấy lại chọn tôi?” Tần Tri vẫn cười.

Ngụy Cầm bĩu môi, nhận từ nhân viên phục vụ một đĩa thịt dê, ném thịt vào nồi, đảo loạn xạ: “Tôi chẳng thấy anh tốt chỗ nào, không nghề nghiệp, không cao to, còn giở trò kín đáo. Cũng chỉ mình con nhóc chết tiệt kia nhìn thấy anh tốt.”

Tần Tri gắp một miếng thịt dê đặt vào chén Quan Thục Di: “Chỉ cần cô ấy thấy tôi tốt là được.”

Quan Thục Di giống như con dâu nhỏ bị khinh khi, hai người kia nàng trêu vào một cũng không nổi. Đành lặng lẽ ăn, ít lời.

Ngụy Cầm móc xắc tay, cầm một phong bì đặt trên bàn: “Cho hai người, xem như quà tặng trước. Sắm sửa ở Bắc Kinh đắt đỏ, tiền của hai người dốc hết vào quán rồi, phải không?”

Tay Tần Tri ngừng một chốc, đẩy phong bì trở lại: “Không thiếu tiền, cũng sẽ không để cô ấy phải tủi thân. Có điều vẫn cám ơn cô, Tiểu Di nói cô tốt nhất, bây giờ tôi mới tin.”

Ngụy Cầm cố ấn cái phong bì về phía trước: “Tôi tốt hay không, không cần anh khen. Tôi chỉ hy vọng anh đối xử tốt với cô ấy. Trước kia chúng tôi chơi với nhau, luôn hình dung về người chồng sau này của mình. Tiểu Phương Phương không phải người hay bới móc, cô ấy chỉ có một ước nguyện nhỏ, có lẽ là mỗi tuần được đi thẩm mỹ viện một lần, nhìn thấy cái gì thích không phải để ý ví tiền dầy mỏng mới quyết định mua hay không. Tôi hy vọng anh cố gắng, làm cho cô ấy hạnh phúc. Mấy chuyện đó thật ra rất đơn giản, đúng không?”

Tần Tri lại đẩy phong bì lại: “Đương nhiên, sẽ cho cô ấy những thứ tốt nhất. Nếu những việc cô nói làm cô ấy hạnh phúc, thì đó là chuyện quá đơn giản, cứ yên tâm. Tôi cũng rất cảm ơn cô.”

Quan Thục Di thở dài một cái, đứng lên, giằng phong bì nhét vào xắc tay Ngụy Cầm: “Trời ạ! Hai người ở đây nôn tức mửa giận cái gì!”

“Không tức giận!” Hai người kia trăm miệng một lời, đồng thanh.

Một chút cơm ăn không có mùi vị gì cả, Ngụy Cầm vài lần mở miệng định hỏi về vài vấn đề thực tế, đều bị Quan Thục Di ngắt lời. Cuối cùng, Ngụy Cầm không hỏi được:

“Tiền bạc của anh nhiều được bao nhiêu? Cuối cùng anh có thể cho Quan Thục Di một cuộc sống thế nào? Anh yêu cô ấy được bao nhiêu?” Vân vân….

Trước kia, Quan Thục Di thật sự mong chờ Ngụy Cầm có thể góp ý cho nàng, nhưng bây giờ nhìn cô, có lẽ đã không cần nữa, nàng đã lựa chọn, tốt hay xấu, nàng chấp nhận. Đây là con đường nàng đã chọn, nàng sẽ không lùi bước.

Ba người từ biệt nhau ở cửa quán lẩu, Ngụy Cầm uống hơi nhiều, Quan Thục Di muốn đưa cô về, nhưng Ngụy Cầm xua tay cự tuyệt. Có lẽ bắt đầu từ thời khắc này, cả hai đã rõ, Quan Thục Di đã tìm thấy một nửa của nàng. còn Ngụy Cầm, cô sẽ đi một con đường khác thuộc về chính cô.

Ngụy Cầm lắc lư đi trên đường, lảo đảo không biết bao lâu, cô không trở lại phòng làm việc trong công ty mà tìm đến căn phòng nhỏ cô và Quan Thục Di hay nghỉ trưa, nghĩ ngợi một lúc, tìm được chìa khóa phòng họp, lặng lẽ mở cửa.

Trước đây, cô và Quan Thục Di đều thích đến gian phòng họp cũ này, nó đã bị công ty bỏ mặc từ lâu, trong phòng có một chiếc đèn thuỷ tinh ba tầng kiểu cũ. Hai cô gái lỡ thì thường tha mấy tấm nệm đã bị bỏ xó sau trận đấu điền kinh công ty tổ chức cho nhân viên, nằm lên trên mơ giấc mộng trở thành công chúa.

Tương lai, phải gả cho một người có tiền, mua một căn biệt thự gần biển. Mỗi buổi tối, sẽ mở tiệc, mời những nhân vật nổi tiếng đến nhà ăn cơm. Mọi người dưới ngọn đèn thủy tinh bắt đầu khiêu vũ. Đàn ông âu phục, giày da, phụ nữ thoảng hương thơm, che miệng ưu nhã nói cười. Khi khách khứa đã về, hai người và những người chồng tương lai giữa tiếng nhạc lãng mạn, ôm nhau cùng nhảy. Giấc mộng như vậy cũng là ước mơ của rất nhiều cô gái nhỏ, giấc mộng xa vời nhất trong ảo tưởng của đàn bà.

Bây giờ, Quan Thục Di đã đi, chỉ còn một mình Ngụy Cầm nhớ lại.

Ngụy Cầm nằm trong góc, nhìn chiếc đèn thuỷ tinh hỏng, bốn phía im lặng đến đáng sợ. Thế giới của cô chìn trong mê muội ……

Không biết bao lâu, cửa phòng họp chậm rãi bị đẩy ra, có tiếng nói đầy thăm dò vang lên: “Ai? Ai ở…… đây?”

Ngụy Cầm lặng lẽ trốn sau dãy bàn ghế chất chồng. Giọng nói này quá quen thuộc, đúng là đại oan gia của cô, Đậu Kiến Nghiệp.

Hôm nay Đậu Kiến Nghiệp cũng uống say. Trong nhà mở tiệc, mọi người vẫn nói những lời kịch nhàm chán cũ, khen anh trai anh ta, khen chị dâu anh ta, quên mất trong nhà còn có một người tên Đậu Kiến Nghiệp cũng cần mọi người chú ý tới một chút. Ôm nỗi mất mát, Đậu Kiến Nghiệp lảo đảo đi vào công ty ngủ, đi ngang qua phòng họp lại phát hiện có ánh đèn.

Ngụy Cầm nhìn Đậu Kiến Nghiệp lạc lõng đứng ở phòng họp tìm tòi một lúc, anh ta đi đến bục phát biểu. Người này đang muốn làm gì?

Cô nhìn anh ta lảo đảo đi, mở một cái máy hát, vào kho tìm ra hai cái micro, một cái đặt trong túi, một cái cầm trên tay. Anh ta mở máy hát, sau đó làm động tác giải phóng quân đang hát hành khúc. Coi như tặng không cho Ngụy Cầm một pha khó quên trong đời.

Trên bục phát biểu, Đậu Kiến Nghiệp bắt chước điệu bộ của bố anh ta, Chủ Tịch Đậu, vẫy tay, gật đầu, thăm hỏi, anh ta phối hợp với tiết tấu âm nhạc, biểu diễn không tiếng động, vẻ khiêm nhường được anh ta biểu diễn đầy phong phú, muốn kín đáo lập tức kín đáo, không thể phủ nhận, người này rất có năng khiếu biểu diễn, một người sắm vai toàn bộ hội trường. Từ chủ trì, đến chủ tịch, đến người sùng bái, đến người nhân viên chảy nước mắt vui mừng vỗ tay inh ỏi.

Một lúc rất lâu sau…… Đậu Kiến Nghiệp…… Đột nhiên giơ cái kia micro rống lớn một tiếng: “Xin chào mọi người, cha tôi là Lâm Tắc Từ*!”

Đây là tình huống gì?

*Lâm Tắc Từ: là một vị quan và là tướng nhà Thanh ở thế kỷ XIX trong lịch sử Trung Quốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương