Hạnh Phúc Quả Táo Chín
-
Chương 24
ng xóm nghiêm chỉnh ngồi xong, bọn họ nhìn nhau, không biết bắt đầu từ đâu. Em trai Quan Thục Di mượn cơ hội rót nước, nhìn Tần Tri từ trên xuống dưới, có vẻ cũng hơi không hài lòng, lại liếc mắt nhìn anh. Tần Tri cười khổ, sờ mũi nói: “Để bác trai, bác gái lo lắng, con xin lỗi.”
Quan mẹ một bụng đầy lửa giận lập tức phản công: “Đừng theo chân tôi túm trứng dê [thổ ngữ phổ thông (tiếng Quan Thoại) có ý châm chọc].”
Tần Tri ngậm miệng, anh không hiểu câu này.
Tần bà nội vội vàng mở hộp sắt, đặt trước mặt hai ông bà thông gia đang bứt rứt, cười theo: “Không phải con bé này sớm muộn gì cũng gả đến nhà chúng tôi hay sao? Cháu Quan, đừng dọa bọn nó. Yên tâm, chỉ cần Quả Quả gả vào, toàn bộ gia sản đều là của Quả Quả. Sẽ không để nó có nửa phần tủi thân.”
Quan mẹ cầm giấy vệ sinh, lau nước mũi, hơi nức nở: “Chúng tôi gả con gái, không phải là bán con gái.”
Nói là nói vậy, bà vẫn nghiêm túc mở hòm kiểm tra này nọ, đầu tiên là mở lớp vải đỏ bao ngoài.
Sau lớp bao đỏ, một bộ vòng tay long phượng bằng vàng mười, một đôi hoa tai vàng, hai cái nhẫn, một kiểu nam một kiểu nữ. Một cái còng cổ hơi thô vàng chói hiện lên trước mặt mọi người. Hiện giờ, cưới hỏi ở thành phố nhỏ rất quan trọng chuyện trang sức bằng vàng phải đủ ba món, tốt hơn là bốn món, rõ ràng Tần nãi nãi đã sớm chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa bà đã cẩn thận chuẩn bị bốn món, cả bốn đều nặng, ước chừng là những món trang sức bậc nhất, sắc mặt Quan mẹ lập tức hớn hở, cười tươi rói.
Chứng từ bất động sản, tiền tiết kiệm gởi ngân hàng, khi lần đầu tiên Tần Tri nhìn thấy chúng, lúc thấy cái tên của anh nằm trên những tờ giấy chứng nhận, hai hốc mắt Tần Tri đỏ bừng.
Quan mẹ mở sổ tiết kiệm, khoảng chừng tám chín mươi vạn, bà và Quan ba ba rất kinh ngạc, không ngờ đến, nhà họ Tần mở tiệm bán hoa quả lại có thể tích luỹ tài sản nhiều đến vậy. Với bằng đó tiền, con gái nhà họ không sợ phải khổ sở.
“Quả Quả nhà chúng tôi đã có nhà ở, chuyện sính lễ chúng tôi muốn nói rõ ràng. Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, là bảo bối nuôi dưỡng đến bây giờ, rất được nuông chiều. Một đầu ngón tay cũng không dám động [một đầu Tần Tri đầy mồ hôi lạnh chảy xuống], cho nên sính lễ chúng tôi muốn có năm mươi vạn. Số tiền này, các vị đừng cho là chúng tôi tham, chúng tôi sẽ đưa hồi môn lại, chẳng những thế còn đưa nhiều.”
Dường như, trận náo nhiệt vừa rồi đã biến mất không tăm tích, nhưng đề cập đến chuyện dựng vợ gả chồng, Tần Tri vẫn có cảm giác đang sống trong mơ, chẳng lẽ họ không hề lo lắng việc anh không nghề nghiệp? Không hề lo lắng việc anh không thể có con. Anh vừa muốn mở miệng muốn nói, Quan Thục Di mạnh mẽ ngắt vào nửa bên mông anh một cái, Tần Tri đau đến run rẩy, ngậm miệng.
Hai người đàn bà lúc này đã đến mức «một tấc chẳng từ»*, tài ăn nói so với Tần Tri – lúc trên bàn đàm phán – còn chuyên nghiệp hơn chuyên gia.
(nguyên văn: 寸土不让- thốn thổ bất nhượng – tấc đất không nhượng, thành ngữ Trung Quốc)
Tần bà nội: “Sính lễ của chúng tôi, xung quanh mấy con phố này không tìm ra đâu, ông lão nhà tôi nói, bây giờ con dâu đều lái xe, chúng tôi cho lại một chiếc xe. Chừng nào gả vào sẽ mua.”
Tần Tri buồn rầu nhìn Quan Thục Di, nhưng nàng vui vẻ nhếch lông mày.
Quan mẹ cười: “Đã có tình cảm lâu năm, dù sao cũng định mua, không bằng hai nhà chúng ta mỗi bên một nửa, cùng lắm có thể coi là tiền hồi môn, cứ tính vào tiền bồi thường trước đây cho chúng tôi.”
Tần bà nội cười: “Đó chỉ là số tiền lẻ, tôi có tiền, chúng tôi đưa năm mươi vạn, còn phải chỉnh trang nhà cửa, hai cháu muốn Quả Quả ở nhà nó, chỉ cách nhau lầu trên lầu dưới, chúng tôi không có ý kiến, nhưng tiền đồ đạc, tiền sửa sang nhà này tính ai? Đừng đợi đến lúc đó, một cây đinh cũng đòi chúng tôi, nói thế hơi quá nhưng cứ phải nói trước.”
Tần Tri há miệng, định nói cứ tính cho anh, dù sao anh cũng muốn cưới nàng bằng bất cứ giá nào, chút tiền ấy với anh mà nói thật sự không có gì. Chưa kịp nói, bà nội anh đã thò tay nhéo vào bên mông còn lại. Anh đành phải tiếp tục ngậm miệng.
Quan ba ba ngẩng đầu, lặng lẽ mở một túi mây mềm, rút ra một bàn tính đưa cho Tần gia gia: “Sửa sang là chuyện nhỏ, xem bọn nó muốn theo phong cách nào, kiểu Anh hay kiểu Mĩ đều được, chúng tôi chỉ có một đứa con gái. Tiền trang hoàng nhà cửa chúng tôi bỏ ra, đồ dùng trong nhà hai bác mua.”
Quan mẹ bồi thêm một câu: “Toàn bộ đồ đạc phải là của Đại Huy Hoàng [hàng của hãng sản xuất đồ dùng sinh hoạt lớn nhất thành phố – chú thích của tác giả]. Một thứ cũng không được mua ở hãng khác.”
“Được.” Tần gia gia vỗ đùi, đồng ý.
Tần Tri quay đầu nhìn Quan Thục Di, vẻ mặt nàng không chút e dè, đầy vẻ hớn hở. Nàng thật sự vui mừng.
Sẽ lấy người phụ nữ này? Hơn bảy tháng, mỗi ngày, mỗi ngày ở cùng với nàng, Tần Tri đã thích nàng, bây giờ, anh nợ nàng cả cuộc đời, nhưng nàng có thể nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại mà không cần đến con cái không? Tần Tri do dự.
“Năm năm trước tiền lương của con đã gửi ở nhà, chắc là không dưới sáu vạn. Cho con ba vạn, con muốn mua quần áo. Con cần đồ cưới! Số còn lại để em con cưới vợ.” Quan Thục Di nói rất khí khái.
Quan mẹ lại trừng mắt: “Cho mày cái rắm, món tiền đó là đào của ba mẹ, nuôi mày lớn như vậy, còn ghi chép ấy nhỉ, không cho mày. Đưa mày một vạn, trả lại cho Ngụy Cầm, quán cà phê sách đó là chúng mày mở, còn cộng thêm người khác là tính làm sao?”
Quan Thục Di ủ đột nắm chặt tay Tần Tri, xem ra hai người vẫn chưa nói chuyện quyền lợi. Lòng bàn tay Tần Tri toàn bộ là mồ hôi lạnh, nỗi bất an của anh từ trong lòng bàn tay toát ra cả bên ngoài, Quan Thục Di ghé vào tai anh, thì thầm: “Đừng sợ, có em đây!”
Tần Tri nở nụ cười, anh mới không sợ, anh chỉ kinh ngạc với tốc độ làm việc ở thành phố nhỏ, không nghĩ tới lại nhanh chóng đạt “tiêu chuẩn quốc tế”, đã đến mức bàn chuyện cưới xin.
“Của hồi môn, chúng tôi muốn tám chiếc áo lông dê, tám chiếc quần lông dê, toàn bộ đều phải là nhãn hiệu Than Dương!”
“Toàn bộ xe hoa phải là Camry [ Quan mẹ quan tâm đến loại xe H-X5, gọi là Camry – chú thích của tác giả, nhưng bạn nghĩ hình như bà ấy nhầm, H-X5 là tên một loại nhớt dùng cho xe ô tô của hãng Shell ] ít nhất mười lăm chiếc, không được treo bong bóng, toàn bộ phải kết hoa tươi!”
“Chăn bông, đệm giường đều phải là hàng mới, còn để nguyên trong thùng!”
“Còn thiếu hai chiếc quạt điện!”
……
Trong cuộc đời Tần Tri, kể từ lúc hiểu biết, anh từng nghĩ đến chuyện anh sẽ muốn kết hôn theo kiểu thế nào, đám cưới lãng mạn thế nào, vui vẻ thế nào, nhưng hôn lễ ở thành phố nhỏ này làm suy nghĩ của anh hơi rối loạn, lại có cảm giác “nên là như thế”. Trước lễ cưới, anh muốn lặng lẽ đền đáp cho hai người thân đã yêu thương anh hơn hơn hai mươi năm, không, gần ba mươi năm qua. Hình như ông bà vẫn nghĩ điều đó thật bình thường. Anh muốn hiếu thảo với ông bà, anh phải quý trọng hai người già không vụ lợi nhất trên thế gian. Tâm huyết cả đời, tất cả đều bày trên mặt bàn. Tình cảm lớn lao này, Tần Tri cuối cùng cũng hiểu được.
Cha mẹ yêu con gái.
Ông bà yêu cháu.
Tần Tri muốn khóc, tưởng đối với này thành nhỏ gào khóc khóc lớn, nỗi ủy khuất nghẹn ở trong lòng từ năm sáu bảy tuổi, anh muốn trút hết ra ngoài, niềm vui tràn đầy trở thành một tiếng khóc.
Quan mẹ một bụng đầy lửa giận lập tức phản công: “Đừng theo chân tôi túm trứng dê [thổ ngữ phổ thông (tiếng Quan Thoại) có ý châm chọc].”
Tần Tri ngậm miệng, anh không hiểu câu này.
Tần bà nội vội vàng mở hộp sắt, đặt trước mặt hai ông bà thông gia đang bứt rứt, cười theo: “Không phải con bé này sớm muộn gì cũng gả đến nhà chúng tôi hay sao? Cháu Quan, đừng dọa bọn nó. Yên tâm, chỉ cần Quả Quả gả vào, toàn bộ gia sản đều là của Quả Quả. Sẽ không để nó có nửa phần tủi thân.”
Quan mẹ cầm giấy vệ sinh, lau nước mũi, hơi nức nở: “Chúng tôi gả con gái, không phải là bán con gái.”
Nói là nói vậy, bà vẫn nghiêm túc mở hòm kiểm tra này nọ, đầu tiên là mở lớp vải đỏ bao ngoài.
Sau lớp bao đỏ, một bộ vòng tay long phượng bằng vàng mười, một đôi hoa tai vàng, hai cái nhẫn, một kiểu nam một kiểu nữ. Một cái còng cổ hơi thô vàng chói hiện lên trước mặt mọi người. Hiện giờ, cưới hỏi ở thành phố nhỏ rất quan trọng chuyện trang sức bằng vàng phải đủ ba món, tốt hơn là bốn món, rõ ràng Tần nãi nãi đã sớm chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa bà đã cẩn thận chuẩn bị bốn món, cả bốn đều nặng, ước chừng là những món trang sức bậc nhất, sắc mặt Quan mẹ lập tức hớn hở, cười tươi rói.
Chứng từ bất động sản, tiền tiết kiệm gởi ngân hàng, khi lần đầu tiên Tần Tri nhìn thấy chúng, lúc thấy cái tên của anh nằm trên những tờ giấy chứng nhận, hai hốc mắt Tần Tri đỏ bừng.
Quan mẹ mở sổ tiết kiệm, khoảng chừng tám chín mươi vạn, bà và Quan ba ba rất kinh ngạc, không ngờ đến, nhà họ Tần mở tiệm bán hoa quả lại có thể tích luỹ tài sản nhiều đến vậy. Với bằng đó tiền, con gái nhà họ không sợ phải khổ sở.
“Quả Quả nhà chúng tôi đã có nhà ở, chuyện sính lễ chúng tôi muốn nói rõ ràng. Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, là bảo bối nuôi dưỡng đến bây giờ, rất được nuông chiều. Một đầu ngón tay cũng không dám động [một đầu Tần Tri đầy mồ hôi lạnh chảy xuống], cho nên sính lễ chúng tôi muốn có năm mươi vạn. Số tiền này, các vị đừng cho là chúng tôi tham, chúng tôi sẽ đưa hồi môn lại, chẳng những thế còn đưa nhiều.”
Dường như, trận náo nhiệt vừa rồi đã biến mất không tăm tích, nhưng đề cập đến chuyện dựng vợ gả chồng, Tần Tri vẫn có cảm giác đang sống trong mơ, chẳng lẽ họ không hề lo lắng việc anh không nghề nghiệp? Không hề lo lắng việc anh không thể có con. Anh vừa muốn mở miệng muốn nói, Quan Thục Di mạnh mẽ ngắt vào nửa bên mông anh một cái, Tần Tri đau đến run rẩy, ngậm miệng.
Hai người đàn bà lúc này đã đến mức «một tấc chẳng từ»*, tài ăn nói so với Tần Tri – lúc trên bàn đàm phán – còn chuyên nghiệp hơn chuyên gia.
(nguyên văn: 寸土不让- thốn thổ bất nhượng – tấc đất không nhượng, thành ngữ Trung Quốc)
Tần bà nội: “Sính lễ của chúng tôi, xung quanh mấy con phố này không tìm ra đâu, ông lão nhà tôi nói, bây giờ con dâu đều lái xe, chúng tôi cho lại một chiếc xe. Chừng nào gả vào sẽ mua.”
Tần Tri buồn rầu nhìn Quan Thục Di, nhưng nàng vui vẻ nhếch lông mày.
Quan mẹ cười: “Đã có tình cảm lâu năm, dù sao cũng định mua, không bằng hai nhà chúng ta mỗi bên một nửa, cùng lắm có thể coi là tiền hồi môn, cứ tính vào tiền bồi thường trước đây cho chúng tôi.”
Tần bà nội cười: “Đó chỉ là số tiền lẻ, tôi có tiền, chúng tôi đưa năm mươi vạn, còn phải chỉnh trang nhà cửa, hai cháu muốn Quả Quả ở nhà nó, chỉ cách nhau lầu trên lầu dưới, chúng tôi không có ý kiến, nhưng tiền đồ đạc, tiền sửa sang nhà này tính ai? Đừng đợi đến lúc đó, một cây đinh cũng đòi chúng tôi, nói thế hơi quá nhưng cứ phải nói trước.”
Tần Tri há miệng, định nói cứ tính cho anh, dù sao anh cũng muốn cưới nàng bằng bất cứ giá nào, chút tiền ấy với anh mà nói thật sự không có gì. Chưa kịp nói, bà nội anh đã thò tay nhéo vào bên mông còn lại. Anh đành phải tiếp tục ngậm miệng.
Quan ba ba ngẩng đầu, lặng lẽ mở một túi mây mềm, rút ra một bàn tính đưa cho Tần gia gia: “Sửa sang là chuyện nhỏ, xem bọn nó muốn theo phong cách nào, kiểu Anh hay kiểu Mĩ đều được, chúng tôi chỉ có một đứa con gái. Tiền trang hoàng nhà cửa chúng tôi bỏ ra, đồ dùng trong nhà hai bác mua.”
Quan mẹ bồi thêm một câu: “Toàn bộ đồ đạc phải là của Đại Huy Hoàng [hàng của hãng sản xuất đồ dùng sinh hoạt lớn nhất thành phố – chú thích của tác giả]. Một thứ cũng không được mua ở hãng khác.”
“Được.” Tần gia gia vỗ đùi, đồng ý.
Tần Tri quay đầu nhìn Quan Thục Di, vẻ mặt nàng không chút e dè, đầy vẻ hớn hở. Nàng thật sự vui mừng.
Sẽ lấy người phụ nữ này? Hơn bảy tháng, mỗi ngày, mỗi ngày ở cùng với nàng, Tần Tri đã thích nàng, bây giờ, anh nợ nàng cả cuộc đời, nhưng nàng có thể nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại mà không cần đến con cái không? Tần Tri do dự.
“Năm năm trước tiền lương của con đã gửi ở nhà, chắc là không dưới sáu vạn. Cho con ba vạn, con muốn mua quần áo. Con cần đồ cưới! Số còn lại để em con cưới vợ.” Quan Thục Di nói rất khí khái.
Quan mẹ lại trừng mắt: “Cho mày cái rắm, món tiền đó là đào của ba mẹ, nuôi mày lớn như vậy, còn ghi chép ấy nhỉ, không cho mày. Đưa mày một vạn, trả lại cho Ngụy Cầm, quán cà phê sách đó là chúng mày mở, còn cộng thêm người khác là tính làm sao?”
Quan Thục Di ủ đột nắm chặt tay Tần Tri, xem ra hai người vẫn chưa nói chuyện quyền lợi. Lòng bàn tay Tần Tri toàn bộ là mồ hôi lạnh, nỗi bất an của anh từ trong lòng bàn tay toát ra cả bên ngoài, Quan Thục Di ghé vào tai anh, thì thầm: “Đừng sợ, có em đây!”
Tần Tri nở nụ cười, anh mới không sợ, anh chỉ kinh ngạc với tốc độ làm việc ở thành phố nhỏ, không nghĩ tới lại nhanh chóng đạt “tiêu chuẩn quốc tế”, đã đến mức bàn chuyện cưới xin.
“Của hồi môn, chúng tôi muốn tám chiếc áo lông dê, tám chiếc quần lông dê, toàn bộ đều phải là nhãn hiệu Than Dương!”
“Toàn bộ xe hoa phải là Camry [ Quan mẹ quan tâm đến loại xe H-X5, gọi là Camry – chú thích của tác giả, nhưng bạn nghĩ hình như bà ấy nhầm, H-X5 là tên một loại nhớt dùng cho xe ô tô của hãng Shell ] ít nhất mười lăm chiếc, không được treo bong bóng, toàn bộ phải kết hoa tươi!”
“Chăn bông, đệm giường đều phải là hàng mới, còn để nguyên trong thùng!”
“Còn thiếu hai chiếc quạt điện!”
……
Trong cuộc đời Tần Tri, kể từ lúc hiểu biết, anh từng nghĩ đến chuyện anh sẽ muốn kết hôn theo kiểu thế nào, đám cưới lãng mạn thế nào, vui vẻ thế nào, nhưng hôn lễ ở thành phố nhỏ này làm suy nghĩ của anh hơi rối loạn, lại có cảm giác “nên là như thế”. Trước lễ cưới, anh muốn lặng lẽ đền đáp cho hai người thân đã yêu thương anh hơn hơn hai mươi năm, không, gần ba mươi năm qua. Hình như ông bà vẫn nghĩ điều đó thật bình thường. Anh muốn hiếu thảo với ông bà, anh phải quý trọng hai người già không vụ lợi nhất trên thế gian. Tâm huyết cả đời, tất cả đều bày trên mặt bàn. Tình cảm lớn lao này, Tần Tri cuối cùng cũng hiểu được.
Cha mẹ yêu con gái.
Ông bà yêu cháu.
Tần Tri muốn khóc, tưởng đối với này thành nhỏ gào khóc khóc lớn, nỗi ủy khuất nghẹn ở trong lòng từ năm sáu bảy tuổi, anh muốn trút hết ra ngoài, niềm vui tràn đầy trở thành một tiếng khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook