Hạnh Phúc Quả Táo Chín
-
Chương 10: Thành cây dong (đa) tiểu thư Đũa
Dịch: Hoài Phạm
Người ta có câu: Họa vô đơn chí, chuyện không hay thường xảy ra liên tiếp. Sau khi thất nghiệp, tiếp theo sẽ là…… Thất tình?
Thật ra còn chưa kịp yêu, đã mất. Nếu lúc đầu, Quan Thục Di còn giữ lại vài đoạn cảm tình lưu luyến với chỗ làm, bây giờ đã hóa thành tro bụi, một lần bước đi ngàn lần không quay lại!
“Vậy đó…… Mẹ Sơn Ny Ny nói cậu ấy không đi làm sẽ chết cho cô ấy xem. Tổng giám đốc cũng cho lối thoát, bảo cô ấy trở về. Tôi thì ngay cả họ hàng xa cũng không phải, không thể quay về…… Vả lại, nói tôi về tôi cũng chẳng còn mặt mũi……”
Quan Thục Di ngồi trên tấm thảm nhà họ Tần, thực ra không thể coi là thảm, nguyên là một cái thảm cũ, Tần bà nội mua phải tấm thảm giả đặt ở phòng ngủ Tần Tri, dù bà không biết đó là hàng giả, sản xuất ở Zim-ba-bue, nhưng ngồi lên cảm thấy khá thoải mái. Nhất là phía trên lại có thêm cái bàn nhỏ, muốn học tập rất…… Hữu dụng.
Lúc này……
Quan Thục Di đang ngồi chỗ này cắt giấy, Tần Tri ngồi chỗ kia vẽ tranh. Không khí rất tốt……
Nhà họ Quan không biết chuyện Quan Thục Di thất nghiệp, mỗi buổi sáng nàng thay đồ bí mật lẻn vào phòng ngủ của Tần Tri. Cứ như vậy, Tần Tri bất đắc dĩ bị bắt dậy sớm, đi làm, về nhà…
Cắt xong mười tờ giấy, Quan Thục Di lấy bút lông, viết vào mấy chữ: Cơm, trang phục, đồ dùng sinh hoạt, đồ trang điểm, hoa quả…… rút thăm xem vận may. Nàng gấp mấy tờ giấy, tung lên, cầu nguyện, sau đó chọn một tờ.
“Nè, Nút chai, xem ra…… Tôi phải mở quán cơm rồi!” Nàng nhìn dòng chữ, thở dài.
Tần Tri ngẩng đầu, mặt vẫn đen thùi lùi như trước, giọng nói đều đều như trăm năm không thay đổi: “Cô gửi ngân hàng bao nhiêu?”
Quan Thục Di nhíu mày: “Làm sao? Muốn đi cướp hả?”
Tần Tri vẫn thờ ơ như cũ: “Không muốn tôi tính cho thì thôi.”
Quan Thục Di: “…… Ba vạn. Tiền lương của tôi đều phải nộp về nhà, chỉ còn cỡ đó!”
Tần Tri: “Quán cơm cần nhất là tay nghề nấu nướng, cô biết làm gì?”
Quan Thục Di suy nghĩ, sau đó vỗ tay một cái: “Cái gì cũng không biết.”
Tần Tri gật đầu, anh nhớ tới bát canh củ cải nàng nấu, sau khi uống xong, đêm đó anh thức dậy không dưới 5 lần tìm nước uống. Nàng không nên bán quán cơm, bán muối có lẽ hay hơn.
Nhưng ngay cả như vậy, đồng chí Tần Tri được tu dưỡng tốt cũng không muốn đả kích cô gái thất nghiệp đáng thương kia, anh kiên nhẫn giải thích:
“Hiện tại tiền thuê mặt bằng làm cửa hàng muốn rẻ thì phải thuê cả năm. Thấp nhất khoảng tám ngàn, quán cơm cần hai phòng một lớn một nhỏ, chỗ tạm được khoảng hai vạn.
Tiền thủ tục ước chừng năm ngàn, thuê một đầu bếp tiền lương khoảng ba ngàn là giá thấp nhất, cô muốn làm liên tục mà chỉ cho người ta ba ngàn, nhiều nhất là hai tháng người ta bỏ chạy ngay.
Thuê phục vụ hàng tháng tiền lương khoảng một ngàn, tăng ca phải trả thêm. Mỗi sáng, năm giờ cô phải dậy đi bán đồ ăn, nếu bán sỉ ……”
Anh chưa nói hết, vẻ mặt Quan Thục Di đầy phẫn nộ ném quả bóng nhỏ, xua tay: “Được rồi…… Thôi, tôi bốc thăm lần nữa.”
……….
“Bán quần áo! Tôi phải mở một cửa hàng thời trang!”
“Thời trang? Vậy thì chỉ cần một phòng mặt tiền, nhưng cô phải chọn một nơi đông đúc, xung quanh là những cửa hàng thời trang mới có thể bán được hàng.
Mở đại lý, tiền của cô không đủ, bán lẻ, mỗi tuần cô phải ra ngoài nhập hàng hai lần, một cô gái ra ngoài một mình, rất nguy hiểm!
Hơn nữa cô không biết giá thị trường, đầu tiên cô phải đến cửa hàng người ta làm chân bán hàng để tìm hiểu thị trường một năm, tiền lương vào cỡ trên dưới tám trăm, cho dù cô không sợ chết, nhưng Quan mẹ cũng sẽ không đồng ý.
Cô đã biết, bà ấy lấy chuyện cô làm việc ở công ty lớn làm vinh dự. Một cái áo sơmi lấy vào ba mươi, thêm tiền điện nước, tiền thuế, tiền thuê người làm, tiền đi đường, tiền thuê mặt bằng phải bán một trăm, với người biết trả giá phải tám mươi mới vừa đủ chi phí bỏ ra, nếu là cô chắc người ta chỉ ra giá năm mươi một vài lần đã bán.
Bán xong, lại cần tiền nhập hàng, không phải không kiếm được tiền, mà là lợi nhuận còn lại của cô chả được bao nhiêu……”
“Được rồi…… Tôi mở tiệm Spa!”
“Tiền không đủ, đừng nghĩ đến nữa.”
“Tiệm hoa quả?”
“Không đủ cho cô ăn!”
Quan Thục Di cả người phát run, vươn đầu ngón tay giận dữ chỉ vào Tần Tri: “Anh cố ý.“
Tần Tri lắc đầu: “Là chân thành góp ý!”
Bị đả kích nặng nề, Quan Thục Di xụi lơ, úp mặt xuống bàn: “Ở công ty bây giờ điều tiếng của tôi nhiều lắm, sợ không xin được chỗ nào khác. Ông trời ơi ……Đúng là không thể sống mà!”
Tần Tri buông bút, nhìn nàng, hơn hai tháng qua, bọn họ gần như ở chung với nhau. Bôn ba bên ngoài lâu như vậy, anh biết Quan Thục Di bản tính là không tệ, nghĩ gì nói nấy, đơn thuần, nói trắng ra, anh không ghét?
Nhưng, việc nàng làm, cả đời này anh sẽ không làm. Chịu tiếng xấu thay cho người khác là chuyện anh không thể chấp nhận. Vì bạn mà chịu bị cắm dao anh càng không thể, anh sợ đau.
Ra vẻ lơ đãng, anh hỏi nàng: “Bị bạn bè bán đứng, không tức giận sao?”
Quan Thục Di ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Bán đứng? Ai? Sơn Ny Ny?”
Tần Tri gật đầu, Sơn Ny Ny, tên này anh đã quen thuộc, bởi vì Quan Thục Di cứ mười câu nói ra thì năm câu đã dẫn: “Sơn Ny Ny nói……”
Vẻ mặt Quan Thục Di thản nhiên: “Nói đùa hoài, cái này gọi là bán đứng? Không đời nào. Nếu nói tôi khó chịu, ừ thì có, nhưng chuyện này ban đầu là do tôi tự tìm. Nếu tôi không bắt cô ấy đi, không phải chuyện gì cũng sẽ không xảy ra? Đây là do tôi tự cầm đá đập vào chân mình.”
Tần Tri không thể lý giải được suy nghĩ của nàng. Nếu theo như nàng nói, cũng có nghĩa là, anh nếu biết tính cách Lang Ngưng như vậy, thì không nên yêu thương cô, vì yêu cô mà bị cô bỏ, bị bán đứng, đó là do anh tự cầm đá đập vào chân mình?
“Được rồi, tôi biết anh muốn nói gì, tôi rất ngu ngốc, đúng không? Kỳ thật không phải như thế. Đầu tiên anh phải rõ, Sơn Ny Ny mới là người khổ nhất, ba cô ấy thân thể không tốt, nhà lại ở vùng heo hút, nếu cô ấy còn không về, mẹ cô ấy dọa sẽ tự tử……”
Tần Tri ngồi trên sàn, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt cổ quái. Anh động đậy vài cái, càng ngày càng thiếu tự nhiên.
“Sao vậy?” Quan Thục Di hỏi.
“Không…… Không có việc gì.” Tần Tri lấy tay đỡ cằm, nhìn lên trời, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Xì…… Ha ha…… Ha ha, ha ha.” Quan Thục Di che miệng bắt đầu cười, nàng ụ cười một hồi, nhìn vẻ cam chịu trên mặt Tần Tri: “Ngứa là chuyện tốt, chứng tỏ chân anh sắp lành. Nhưng…… Khuôn mặt anh như vậy nhìn thú vị hơn.”
Nàng nắm bút, nhích lại gần anh, nhẹ nhàng đưa bút vào chân anh trong lớp thạch cao, vừa khua vừa hỏi: “Ở đâu? Đây sao? Gãi thì không được rồi, chỉ có thể gõ mấy cái…… chỗ này?…… Thấy đỡ chưa?”
Mặt Tần Tri từ từ đỏ lên…… Không chỉ có chân ngứa ngáy…… Lòng anh cũng ngứa……
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Quan Thục Di náo loạn một hồi, cầm một chiếc điện thoại, ra ban công ngồi xổm ở đó, không biết nói chuyện với ai.
Tần bà nội bước vào đặt cơm trưa trên bàn cho anh, miệng cười tủm tỉm, hạ giọng: “Quả Quả là người tốt, tuổi cũng gần cháu.”
Tần Tri ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn bà nội: “Chỉ là hàng xóm.”
Tần bà nội cơ bản là không tin. Cháu bà từ nhỏ đã khép kín, lạnh lùng muốn đông chết người, nhiều năm rồi, nó chưa bao giờ thân thiết với người nào khác như Quả Quả, còn dễ dàng để con bé vào phòng ngủ, cho phép con bé vò rối tóc mình, không chấp nhất chuyện con bé giành giật đồ đạc với nó.
Tần bà nội mang theo vẻ mặt “Biết mà!”, ra ngoài.
Bên ngoài ban công, tiếng thì thầm mơ hồ truyền vào tai anh. Quan Thục Di vẫn mải nói chuyện. Tần Tri bưng bát cơm, cầm đũa rồi lại buông xuống. Anh chờ nàng.
Người ta có câu: Họa vô đơn chí, chuyện không hay thường xảy ra liên tiếp. Sau khi thất nghiệp, tiếp theo sẽ là…… Thất tình?
Thật ra còn chưa kịp yêu, đã mất. Nếu lúc đầu, Quan Thục Di còn giữ lại vài đoạn cảm tình lưu luyến với chỗ làm, bây giờ đã hóa thành tro bụi, một lần bước đi ngàn lần không quay lại!
“Vậy đó…… Mẹ Sơn Ny Ny nói cậu ấy không đi làm sẽ chết cho cô ấy xem. Tổng giám đốc cũng cho lối thoát, bảo cô ấy trở về. Tôi thì ngay cả họ hàng xa cũng không phải, không thể quay về…… Vả lại, nói tôi về tôi cũng chẳng còn mặt mũi……”
Quan Thục Di ngồi trên tấm thảm nhà họ Tần, thực ra không thể coi là thảm, nguyên là một cái thảm cũ, Tần bà nội mua phải tấm thảm giả đặt ở phòng ngủ Tần Tri, dù bà không biết đó là hàng giả, sản xuất ở Zim-ba-bue, nhưng ngồi lên cảm thấy khá thoải mái. Nhất là phía trên lại có thêm cái bàn nhỏ, muốn học tập rất…… Hữu dụng.
Lúc này……
Quan Thục Di đang ngồi chỗ này cắt giấy, Tần Tri ngồi chỗ kia vẽ tranh. Không khí rất tốt……
Nhà họ Quan không biết chuyện Quan Thục Di thất nghiệp, mỗi buổi sáng nàng thay đồ bí mật lẻn vào phòng ngủ của Tần Tri. Cứ như vậy, Tần Tri bất đắc dĩ bị bắt dậy sớm, đi làm, về nhà…
Cắt xong mười tờ giấy, Quan Thục Di lấy bút lông, viết vào mấy chữ: Cơm, trang phục, đồ dùng sinh hoạt, đồ trang điểm, hoa quả…… rút thăm xem vận may. Nàng gấp mấy tờ giấy, tung lên, cầu nguyện, sau đó chọn một tờ.
“Nè, Nút chai, xem ra…… Tôi phải mở quán cơm rồi!” Nàng nhìn dòng chữ, thở dài.
Tần Tri ngẩng đầu, mặt vẫn đen thùi lùi như trước, giọng nói đều đều như trăm năm không thay đổi: “Cô gửi ngân hàng bao nhiêu?”
Quan Thục Di nhíu mày: “Làm sao? Muốn đi cướp hả?”
Tần Tri vẫn thờ ơ như cũ: “Không muốn tôi tính cho thì thôi.”
Quan Thục Di: “…… Ba vạn. Tiền lương của tôi đều phải nộp về nhà, chỉ còn cỡ đó!”
Tần Tri: “Quán cơm cần nhất là tay nghề nấu nướng, cô biết làm gì?”
Quan Thục Di suy nghĩ, sau đó vỗ tay một cái: “Cái gì cũng không biết.”
Tần Tri gật đầu, anh nhớ tới bát canh củ cải nàng nấu, sau khi uống xong, đêm đó anh thức dậy không dưới 5 lần tìm nước uống. Nàng không nên bán quán cơm, bán muối có lẽ hay hơn.
Nhưng ngay cả như vậy, đồng chí Tần Tri được tu dưỡng tốt cũng không muốn đả kích cô gái thất nghiệp đáng thương kia, anh kiên nhẫn giải thích:
“Hiện tại tiền thuê mặt bằng làm cửa hàng muốn rẻ thì phải thuê cả năm. Thấp nhất khoảng tám ngàn, quán cơm cần hai phòng một lớn một nhỏ, chỗ tạm được khoảng hai vạn.
Tiền thủ tục ước chừng năm ngàn, thuê một đầu bếp tiền lương khoảng ba ngàn là giá thấp nhất, cô muốn làm liên tục mà chỉ cho người ta ba ngàn, nhiều nhất là hai tháng người ta bỏ chạy ngay.
Thuê phục vụ hàng tháng tiền lương khoảng một ngàn, tăng ca phải trả thêm. Mỗi sáng, năm giờ cô phải dậy đi bán đồ ăn, nếu bán sỉ ……”
Anh chưa nói hết, vẻ mặt Quan Thục Di đầy phẫn nộ ném quả bóng nhỏ, xua tay: “Được rồi…… Thôi, tôi bốc thăm lần nữa.”
……….
“Bán quần áo! Tôi phải mở một cửa hàng thời trang!”
“Thời trang? Vậy thì chỉ cần một phòng mặt tiền, nhưng cô phải chọn một nơi đông đúc, xung quanh là những cửa hàng thời trang mới có thể bán được hàng.
Mở đại lý, tiền của cô không đủ, bán lẻ, mỗi tuần cô phải ra ngoài nhập hàng hai lần, một cô gái ra ngoài một mình, rất nguy hiểm!
Hơn nữa cô không biết giá thị trường, đầu tiên cô phải đến cửa hàng người ta làm chân bán hàng để tìm hiểu thị trường một năm, tiền lương vào cỡ trên dưới tám trăm, cho dù cô không sợ chết, nhưng Quan mẹ cũng sẽ không đồng ý.
Cô đã biết, bà ấy lấy chuyện cô làm việc ở công ty lớn làm vinh dự. Một cái áo sơmi lấy vào ba mươi, thêm tiền điện nước, tiền thuế, tiền thuê người làm, tiền đi đường, tiền thuê mặt bằng phải bán một trăm, với người biết trả giá phải tám mươi mới vừa đủ chi phí bỏ ra, nếu là cô chắc người ta chỉ ra giá năm mươi một vài lần đã bán.
Bán xong, lại cần tiền nhập hàng, không phải không kiếm được tiền, mà là lợi nhuận còn lại của cô chả được bao nhiêu……”
“Được rồi…… Tôi mở tiệm Spa!”
“Tiền không đủ, đừng nghĩ đến nữa.”
“Tiệm hoa quả?”
“Không đủ cho cô ăn!”
Quan Thục Di cả người phát run, vươn đầu ngón tay giận dữ chỉ vào Tần Tri: “Anh cố ý.“
Tần Tri lắc đầu: “Là chân thành góp ý!”
Bị đả kích nặng nề, Quan Thục Di xụi lơ, úp mặt xuống bàn: “Ở công ty bây giờ điều tiếng của tôi nhiều lắm, sợ không xin được chỗ nào khác. Ông trời ơi ……Đúng là không thể sống mà!”
Tần Tri buông bút, nhìn nàng, hơn hai tháng qua, bọn họ gần như ở chung với nhau. Bôn ba bên ngoài lâu như vậy, anh biết Quan Thục Di bản tính là không tệ, nghĩ gì nói nấy, đơn thuần, nói trắng ra, anh không ghét?
Nhưng, việc nàng làm, cả đời này anh sẽ không làm. Chịu tiếng xấu thay cho người khác là chuyện anh không thể chấp nhận. Vì bạn mà chịu bị cắm dao anh càng không thể, anh sợ đau.
Ra vẻ lơ đãng, anh hỏi nàng: “Bị bạn bè bán đứng, không tức giận sao?”
Quan Thục Di ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Bán đứng? Ai? Sơn Ny Ny?”
Tần Tri gật đầu, Sơn Ny Ny, tên này anh đã quen thuộc, bởi vì Quan Thục Di cứ mười câu nói ra thì năm câu đã dẫn: “Sơn Ny Ny nói……”
Vẻ mặt Quan Thục Di thản nhiên: “Nói đùa hoài, cái này gọi là bán đứng? Không đời nào. Nếu nói tôi khó chịu, ừ thì có, nhưng chuyện này ban đầu là do tôi tự tìm. Nếu tôi không bắt cô ấy đi, không phải chuyện gì cũng sẽ không xảy ra? Đây là do tôi tự cầm đá đập vào chân mình.”
Tần Tri không thể lý giải được suy nghĩ của nàng. Nếu theo như nàng nói, cũng có nghĩa là, anh nếu biết tính cách Lang Ngưng như vậy, thì không nên yêu thương cô, vì yêu cô mà bị cô bỏ, bị bán đứng, đó là do anh tự cầm đá đập vào chân mình?
“Được rồi, tôi biết anh muốn nói gì, tôi rất ngu ngốc, đúng không? Kỳ thật không phải như thế. Đầu tiên anh phải rõ, Sơn Ny Ny mới là người khổ nhất, ba cô ấy thân thể không tốt, nhà lại ở vùng heo hút, nếu cô ấy còn không về, mẹ cô ấy dọa sẽ tự tử……”
Tần Tri ngồi trên sàn, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt cổ quái. Anh động đậy vài cái, càng ngày càng thiếu tự nhiên.
“Sao vậy?” Quan Thục Di hỏi.
“Không…… Không có việc gì.” Tần Tri lấy tay đỡ cằm, nhìn lên trời, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Xì…… Ha ha…… Ha ha, ha ha.” Quan Thục Di che miệng bắt đầu cười, nàng ụ cười một hồi, nhìn vẻ cam chịu trên mặt Tần Tri: “Ngứa là chuyện tốt, chứng tỏ chân anh sắp lành. Nhưng…… Khuôn mặt anh như vậy nhìn thú vị hơn.”
Nàng nắm bút, nhích lại gần anh, nhẹ nhàng đưa bút vào chân anh trong lớp thạch cao, vừa khua vừa hỏi: “Ở đâu? Đây sao? Gãi thì không được rồi, chỉ có thể gõ mấy cái…… chỗ này?…… Thấy đỡ chưa?”
Mặt Tần Tri từ từ đỏ lên…… Không chỉ có chân ngứa ngáy…… Lòng anh cũng ngứa……
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Quan Thục Di náo loạn một hồi, cầm một chiếc điện thoại, ra ban công ngồi xổm ở đó, không biết nói chuyện với ai.
Tần bà nội bước vào đặt cơm trưa trên bàn cho anh, miệng cười tủm tỉm, hạ giọng: “Quả Quả là người tốt, tuổi cũng gần cháu.”
Tần Tri ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn bà nội: “Chỉ là hàng xóm.”
Tần bà nội cơ bản là không tin. Cháu bà từ nhỏ đã khép kín, lạnh lùng muốn đông chết người, nhiều năm rồi, nó chưa bao giờ thân thiết với người nào khác như Quả Quả, còn dễ dàng để con bé vào phòng ngủ, cho phép con bé vò rối tóc mình, không chấp nhất chuyện con bé giành giật đồ đạc với nó.
Tần bà nội mang theo vẻ mặt “Biết mà!”, ra ngoài.
Bên ngoài ban công, tiếng thì thầm mơ hồ truyền vào tai anh. Quan Thục Di vẫn mải nói chuyện. Tần Tri bưng bát cơm, cầm đũa rồi lại buông xuống. Anh chờ nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook