Chu Anh Anh không có ký ức của Tam nãi nãi, vì vậy cô nói với mọi người là mình có thể bị sốt đến hỏng đầu óc, chuyện trước kia đều đã quên hết.

Thời cổ đại không có cách nào cộng hưởng từ, vị lang trung có ria mép lúc trước đã cho cô uống thuốc, nghe xong liền bắt mạch cho Chu Anh Anh, cuối cùng chỉ thở dài "bất lực" rồi lắc đầu rời đi.Kết quả là việc lừa trên gạt dưới này còn suôn sẻ hơn Chu Anh Anh nghĩ, bốn cô gái xung quanh đều tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của cô.

Hóa ra mấy cô gái này là thị tì Chu Anh Anh mang theo từ nhà mẹ đẻ đến đây, theo thứ tự là Xuân Nồng, Xuân Thâm, Vãn Xuân và Lưu Xuân.


Nghe nói tên của bọn họ là do mẹ của Chu Anh Anh chọn, sở dĩ tên mỗi người đều có mùa xuân là vì hoa anh đào nở đẹp nhất vào mùa xuân.Trong viện mà Chu Anh Anh sống, ngoài bốn cô hầu gái xinh đẹp còn có bốn nhị đẳng nha hoàn khác và tám nha hoàn làm việc nặng.

Những tổng số nha hoàn hợp lại là mười sáu người, có thể coi là một doanh nghiệp nhỏ ở thời hiện đại.

Thế nhưng ở chỗ này, mục tiêu duy nhất cùa các nàng ấy chính là ngoan ngoãn hầu hạ chủ tử Chu Anh Anh.Tuy nhiên, dù sao Chu Anh Anh cũng là một người hiện đại, suy nghĩ, lời nói và hành động của cô dường như không hợp với bốn cô nàng Xuân này.


May mắn bốn cô nàng Xuân chỉ cho là Chu Anh Anh bị bệnh nên mơ hồ, không hề cảm thấy kỳ quái, vẫn cẩn thận săn sóc cô.

Mà Chu Anh Anh cũng lặng yên bắt chước lời nói và hành vi của bốn cô nàng Xuân.

Sau một hai ngày, bốn cô nàng Xuân cảm thấy Chu Anh Anh đã bình thường hơn nhiều nên không còn trói cô vào giường nữa.Ngày hôm đó Chu Anh Anh ngủ trưa thức dậy, đang ăn bánh hạnh nhân do Xuân Nồng dọn ra, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện - bốn cô nàng Xuân vẫn luôn gọi cô là "Tam nãi nãi", vậy hẳn là cô đã kết hôn rồi.

Nhưng đã ba ngày kể từ khi cô tỉnh dậy, mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa gặp được chồng mình.Vì thế Chu Anh Anh lau vụn bánh trên miệng nói: "Đúng rồi, có một chuyện muốn hỏi mấy em.""Tam nãi nãi mời nói.""Các em biết..." Chu Anh Anh muốn hỏi, nhưng một lúc lâu cô lại không biết nên gọi chồng như thế nào cho thỏa đáng, cuối cùng do dự một lúc rồi nói: "Biết Tam gia đi đâu không?"Mấy ngày qua, bốn cô nàng Xuân đã quen với đủ loại vấn đề của cô, cho nên nghe xong cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.Xuân Nồng bình tĩnh đáp: "Tam gia bị thánh nhân phái đi diệt hải tặc, vẫn chưa được xác định ngày trở về."Hoá ra là đang có chiến tranh.Chu Anh Anh thở dài rồi lại hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi rồi?"Xuân Nồng đáp: "Gia lớn hơn nãi nãi hai tuổi, năm nay mười chín tuổi.""Ưm hừm." mới mười chín tuổi đã đi đánh giặc? Đây là sinh viên đại học ở thời hiện đại mà, xem ra con cháu này hầu môn cũng không dễ làm."Vậy Tam thiếu gia đi bao lâu?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương