Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường
-
Chương 27
Nó nhớ Đăng hay ngồi dựa lưng vào tường, một tay kẹp cổ nó, còn tay kia làm rối bung mớ tóc ngắn cũn mười năm mới chải một lần.
-Hay giờ tôi dắt cậu đi cắt tóc nhé.
-Tóc tôi ngắn vậy còn cắt gì nữa chứ.
-Nói thiệt mà, mặt cậu mà cắt tóc đinh 3 phân là đẹp lồng lộn luôn đó.
-Giờ tôi mới biết trình độ thẩm mỹ của cậu, thảo nào nhìn cái đầu tóc cậu không khác gì tổ chim.
-…
Bây giờ Đăng không còn nữa, những ký ức ấy theo nỗi nhớ tràn về khiến nó hòa mình vào đó. Đôi khi nhớ về những lần cãi nhau của hai đứa nó cũng khúc khích cười một mình để rồi bất chợt nhận ra đó chỉ là ký ức.
Nó nhìn thấy Đăng ở trần đứng nơi cửa, tay đang vắt cho khô chiếc áo ướt nhẹp của mình, mắt liếc qua liếc lại đầy gian tà.
-Cậu thấy tôi có quyến rũ không? Chưa hết đâu nha, mai mốt tôi đi tập gym về là cậu sẽ chết mê chết mệt luôn cho xem.
Đăng lúc nào cũng hài hước, bên cạnh cậu chẳng bao giờ thiếu tiếng cười, điều mà mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nó.
Cứ thế, mỗi giờ mỗi phút, nỗi nhớ trong nó lại càng đong đầy.
Bất cứ ở đâu hay bất cứ lúc nào nó cũng đều nghĩ đến cậu.
Không có cậu, thế giới này dường như không còn điều gì đáng sống nữa.
…
Nó đi học trở lại nhưng lúc nào cũng nhìn ra hướng cửa sổ, đôi mắt chất chứa u buồn đến thương tâm. Cái lớp bình thường lúc nào cũng rộn rã nghịch ngợm nhưng hôm nay yên ắng lạ thường.
Đám thằng Tuấn cũng không còn nhoi nhoi nữa, hình như ai cũng nhìn nó bằng con mắt thương hại.
Chỗ ngồi của cậu vẫn để trống, không còn ai che cho nó ngủ, không còn ai quay xuống chọc phá nó như xưa nữa.
Nó thèm cái cảm giác được nhìn thấy cái mặt nham nhở của cậu, thèm được nghe giọng nói của cậu, thèm được bàn tay cậu chạm vào mặt như khi còn ngồi đó.
Nhớ mỗi khi làm bài kiểm tra, cậu copy được bài của đứa nào là ngay lập tức chuyền xuống cho nó chép, cậu có lật tài liệu thì nó cũng là người được xem đầu tiên.
Bây giờ mọi thứ đã lui về quá khứ, nơi cất giữ tất cả những kỷ niệm của hai người, nơi vĩnh viễn không thể nào thay đổi được.
-Linh nè, Đăng đã đóng xong học phí và tiền nhà cho cậu rồi nên tháng này cậu đừng lo gì nữa nhé.
Nó nhìn Tuấn hơi bất ngờ nhưng rồi chỉ gật đầu không nói.
Cậu quá chu đáo, quá quan tâm nó đến mức ngay cả bản thân còn không nhận ra, cậu làm bao nhiêu việc ấy để rồi nhận lại được điều gì cơ chứ.
-Tuấn, tại sao Đăng lại bị tai nạn thế?
Phải đến bây giờ, nó mới có đủ bình tĩnh để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Tuấn nghe xong mặt hơi biến sắc nhưng rồi tìm một lý do khác thay vào.
-Hôm ấy đám tụi tôi tụ tập vui chơi rồi tổ chức đua xe bữa cuối, giã từ sự nghiệp nhưng nào ngờ, trời mưa đường trơn trượt nên….
-Chắc cậu ấy đau lắm.
Câu nói của nó làm Tuấn nhói lòng. Sự ra đi của Đăng đối với cậu đã là một sự đả kích quá lớn, huống gì là nó cơ chứ.
Nhớ lúc mới bước chân vào cấp 2, cậu khá nhút nhát nên thường bị bạn bè ăn hiếp bắt nạt. Hàng ngày đi học phải cống nạp tiền cho bọn chúng thì mới mong thoát nạn. Rồi một ngày kia, sự xuất hiện của Đăng đã thay đổi mọi thứ, Đăng xử lý sạch sẽ đám kia rồi đứng ra bảo kê cho cậu, và kể từ đó, cậu nghiễm nhiên được trở thành đàn em của Đăng.
Đăng tốt lắm, cho nên trong đám ai cũng quý mến. Không biết từ bao giờ Tuấn xem Đăng là một người bạn, người anh không thể thiếu của mình.
Nhưng rồi đến một ngày tất cả mọi chuyện đã bị đảo lộn…
…
Mấy ngày sau mọi chuyện cũng trở về với quỹ đạo, chỉ có nỗi đau trong lòng nó là vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn cũng không đành lòng bỏ mặc nên quyết định giúp đỡ nó.
-Linh, từ bây giờ Linh phải có kế hoạch học tập cho riêng mình. Sáng hai đứa mình đi học, chiều Khang sẽ tranh thủ thời gian kèm Linh học, rồi từ 5h chiều Linh đi làm chung với Khang đến tối, chỗ làm của Khang đang tuyển người.
-Không thích.
Nó trả lời cụt ngủn rồi chăm chú nhìn xuống tờ giấy vẽ dang dở đang cầm nơi tay. Hắn bực bội giựt lại rồi giọng vô cùng cương quyết đến bản thân còn cảm thấy bất ngờ về mình.
-Đừng có cứng đầu nữa, từ giờ trở đi phải nghe lời Khang mới tiến bộ được. Dù gì Khang cũng là đàn anh mà biết không hả? Học, ăn, ngủ phải có thời gian biểu rõ ràng chứ như Linh thì có ngày cũng chết sớm. Đầu tuần sau bắt đầu kế hoạch, không nói nhiều.
Nghe xong nó trợn tròn hai con mắt nhìn hắn, cái người này bình thường thùy mỵ thấy ớn sao hôm nay lại ghê gớm vậy chứ.
-Cậu tên Nguyễn Bảo Khang hay Nguyễn Bảo ông nội vậy hả? Đừng có mơ.
Hai người đang tranh cãi quyết liệt thì tên Tuấn ở đâu xuất hiện xen vô.
-Tôi cũng muốn học nữa, dạo này ông bà già ở nhà làm căng quá đòi gửi tôi về quê nên phải ráng học hành thôi.
-Đó, có học trò rồi đó, hai người học đi.
Nó liếc mắt về phía hắn lên tiếng, mặc dù biết rằng phải học hành chăm chỉ như Đăng mong muốn nhưng học với hai tên này thì làm sao có tinh thần để học chứ.
-Chị Kiến ơi, em ham học mà chị đành lòng dập tắt ước mơ được trở thành bác sĩ của em sao. Làm ơn đồng ý đi mà.
Mặc cho Tuấn dụ dỗ nó vẫn rất dứt khoát.
-Không.
-Làm ơn đi mà, không có cậu, cậu ta dễ gì dạy cho tôi chứ.
Tuấn nhay nhúa nắm lấy tay nó nài nỉ đến nỗi không đồng ý cũng không được với tên này. Mà nghĩ sao có người dạy miễn phí cho tội gì không học chứ, nói chung cũng vì nghĩ cho thằng Tuấn đã vì mình vất vả mấy ngày nay nên kiếm việc tốt để giúp đỡ lại cũng tốt.
-Được rồi.
Nghe câu nói của nó, Tuấn khoái chí cười lớn làm nó cũng cảm thấy buồn cười. Đúng là bạn của cậu ấy, ai cũng giống nhau ở cái gương mặt dở dở ương ương hết.
Đang được đà, thằng Tuấn tiếp luôn.
-Vậy ba đứa mình góp gạo thổi cơm chung đi, ba mẹ tôi đi làm cả ngày nên buổi trưa toàn phải ăn tiệm. Mà mấy cậu biết rồi, ăn cơm ngoài vừa không ngon lại không tốt nên tụi mình chia nhau đi chợ nấu ăn, mỗi đứa một tuần. Như vậy vừa tiết kiệm rất nhiều tiền vừa vui nữa phải không?
-Quá hợp lý luôn.
Hắn đồng ý ngay lập tức, gì chứ mấy cái vụ này hắn khoái ghê gớm lắm.
Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ chỉ đi làm buổi tối không có nhiều tiền nên tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó, với lại bây giờ chị gái bặt vô âm tín, biết đâu sau này sẽ trở về cần đến tiền thì sao.
Thế là từ tuần sau, nó sẽ thay đổi công việc mới, thay đổi tất cả mọi thứ…
Nó chẳng biết làm như vậy đúng hay sai nữa nhưng mong rằng Đăng đang ở một nơi xa sẽ ủng hộ cho những kế hoạch của nó.
Nó nhớ cậu nhiều lắm…
…
-Hay giờ tôi dắt cậu đi cắt tóc nhé.
-Tóc tôi ngắn vậy còn cắt gì nữa chứ.
-Nói thiệt mà, mặt cậu mà cắt tóc đinh 3 phân là đẹp lồng lộn luôn đó.
-Giờ tôi mới biết trình độ thẩm mỹ của cậu, thảo nào nhìn cái đầu tóc cậu không khác gì tổ chim.
-…
Bây giờ Đăng không còn nữa, những ký ức ấy theo nỗi nhớ tràn về khiến nó hòa mình vào đó. Đôi khi nhớ về những lần cãi nhau của hai đứa nó cũng khúc khích cười một mình để rồi bất chợt nhận ra đó chỉ là ký ức.
Nó nhìn thấy Đăng ở trần đứng nơi cửa, tay đang vắt cho khô chiếc áo ướt nhẹp của mình, mắt liếc qua liếc lại đầy gian tà.
-Cậu thấy tôi có quyến rũ không? Chưa hết đâu nha, mai mốt tôi đi tập gym về là cậu sẽ chết mê chết mệt luôn cho xem.
Đăng lúc nào cũng hài hước, bên cạnh cậu chẳng bao giờ thiếu tiếng cười, điều mà mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nó.
Cứ thế, mỗi giờ mỗi phút, nỗi nhớ trong nó lại càng đong đầy.
Bất cứ ở đâu hay bất cứ lúc nào nó cũng đều nghĩ đến cậu.
Không có cậu, thế giới này dường như không còn điều gì đáng sống nữa.
…
Nó đi học trở lại nhưng lúc nào cũng nhìn ra hướng cửa sổ, đôi mắt chất chứa u buồn đến thương tâm. Cái lớp bình thường lúc nào cũng rộn rã nghịch ngợm nhưng hôm nay yên ắng lạ thường.
Đám thằng Tuấn cũng không còn nhoi nhoi nữa, hình như ai cũng nhìn nó bằng con mắt thương hại.
Chỗ ngồi của cậu vẫn để trống, không còn ai che cho nó ngủ, không còn ai quay xuống chọc phá nó như xưa nữa.
Nó thèm cái cảm giác được nhìn thấy cái mặt nham nhở của cậu, thèm được nghe giọng nói của cậu, thèm được bàn tay cậu chạm vào mặt như khi còn ngồi đó.
Nhớ mỗi khi làm bài kiểm tra, cậu copy được bài của đứa nào là ngay lập tức chuyền xuống cho nó chép, cậu có lật tài liệu thì nó cũng là người được xem đầu tiên.
Bây giờ mọi thứ đã lui về quá khứ, nơi cất giữ tất cả những kỷ niệm của hai người, nơi vĩnh viễn không thể nào thay đổi được.
-Linh nè, Đăng đã đóng xong học phí và tiền nhà cho cậu rồi nên tháng này cậu đừng lo gì nữa nhé.
Nó nhìn Tuấn hơi bất ngờ nhưng rồi chỉ gật đầu không nói.
Cậu quá chu đáo, quá quan tâm nó đến mức ngay cả bản thân còn không nhận ra, cậu làm bao nhiêu việc ấy để rồi nhận lại được điều gì cơ chứ.
-Tuấn, tại sao Đăng lại bị tai nạn thế?
Phải đến bây giờ, nó mới có đủ bình tĩnh để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Tuấn nghe xong mặt hơi biến sắc nhưng rồi tìm một lý do khác thay vào.
-Hôm ấy đám tụi tôi tụ tập vui chơi rồi tổ chức đua xe bữa cuối, giã từ sự nghiệp nhưng nào ngờ, trời mưa đường trơn trượt nên….
-Chắc cậu ấy đau lắm.
Câu nói của nó làm Tuấn nhói lòng. Sự ra đi của Đăng đối với cậu đã là một sự đả kích quá lớn, huống gì là nó cơ chứ.
Nhớ lúc mới bước chân vào cấp 2, cậu khá nhút nhát nên thường bị bạn bè ăn hiếp bắt nạt. Hàng ngày đi học phải cống nạp tiền cho bọn chúng thì mới mong thoát nạn. Rồi một ngày kia, sự xuất hiện của Đăng đã thay đổi mọi thứ, Đăng xử lý sạch sẽ đám kia rồi đứng ra bảo kê cho cậu, và kể từ đó, cậu nghiễm nhiên được trở thành đàn em của Đăng.
Đăng tốt lắm, cho nên trong đám ai cũng quý mến. Không biết từ bao giờ Tuấn xem Đăng là một người bạn, người anh không thể thiếu của mình.
Nhưng rồi đến một ngày tất cả mọi chuyện đã bị đảo lộn…
…
Mấy ngày sau mọi chuyện cũng trở về với quỹ đạo, chỉ có nỗi đau trong lòng nó là vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn cũng không đành lòng bỏ mặc nên quyết định giúp đỡ nó.
-Linh, từ bây giờ Linh phải có kế hoạch học tập cho riêng mình. Sáng hai đứa mình đi học, chiều Khang sẽ tranh thủ thời gian kèm Linh học, rồi từ 5h chiều Linh đi làm chung với Khang đến tối, chỗ làm của Khang đang tuyển người.
-Không thích.
Nó trả lời cụt ngủn rồi chăm chú nhìn xuống tờ giấy vẽ dang dở đang cầm nơi tay. Hắn bực bội giựt lại rồi giọng vô cùng cương quyết đến bản thân còn cảm thấy bất ngờ về mình.
-Đừng có cứng đầu nữa, từ giờ trở đi phải nghe lời Khang mới tiến bộ được. Dù gì Khang cũng là đàn anh mà biết không hả? Học, ăn, ngủ phải có thời gian biểu rõ ràng chứ như Linh thì có ngày cũng chết sớm. Đầu tuần sau bắt đầu kế hoạch, không nói nhiều.
Nghe xong nó trợn tròn hai con mắt nhìn hắn, cái người này bình thường thùy mỵ thấy ớn sao hôm nay lại ghê gớm vậy chứ.
-Cậu tên Nguyễn Bảo Khang hay Nguyễn Bảo ông nội vậy hả? Đừng có mơ.
Hai người đang tranh cãi quyết liệt thì tên Tuấn ở đâu xuất hiện xen vô.
-Tôi cũng muốn học nữa, dạo này ông bà già ở nhà làm căng quá đòi gửi tôi về quê nên phải ráng học hành thôi.
-Đó, có học trò rồi đó, hai người học đi.
Nó liếc mắt về phía hắn lên tiếng, mặc dù biết rằng phải học hành chăm chỉ như Đăng mong muốn nhưng học với hai tên này thì làm sao có tinh thần để học chứ.
-Chị Kiến ơi, em ham học mà chị đành lòng dập tắt ước mơ được trở thành bác sĩ của em sao. Làm ơn đồng ý đi mà.
Mặc cho Tuấn dụ dỗ nó vẫn rất dứt khoát.
-Không.
-Làm ơn đi mà, không có cậu, cậu ta dễ gì dạy cho tôi chứ.
Tuấn nhay nhúa nắm lấy tay nó nài nỉ đến nỗi không đồng ý cũng không được với tên này. Mà nghĩ sao có người dạy miễn phí cho tội gì không học chứ, nói chung cũng vì nghĩ cho thằng Tuấn đã vì mình vất vả mấy ngày nay nên kiếm việc tốt để giúp đỡ lại cũng tốt.
-Được rồi.
Nghe câu nói của nó, Tuấn khoái chí cười lớn làm nó cũng cảm thấy buồn cười. Đúng là bạn của cậu ấy, ai cũng giống nhau ở cái gương mặt dở dở ương ương hết.
Đang được đà, thằng Tuấn tiếp luôn.
-Vậy ba đứa mình góp gạo thổi cơm chung đi, ba mẹ tôi đi làm cả ngày nên buổi trưa toàn phải ăn tiệm. Mà mấy cậu biết rồi, ăn cơm ngoài vừa không ngon lại không tốt nên tụi mình chia nhau đi chợ nấu ăn, mỗi đứa một tuần. Như vậy vừa tiết kiệm rất nhiều tiền vừa vui nữa phải không?
-Quá hợp lý luôn.
Hắn đồng ý ngay lập tức, gì chứ mấy cái vụ này hắn khoái ghê gớm lắm.
Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ chỉ đi làm buổi tối không có nhiều tiền nên tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó, với lại bây giờ chị gái bặt vô âm tín, biết đâu sau này sẽ trở về cần đến tiền thì sao.
Thế là từ tuần sau, nó sẽ thay đổi công việc mới, thay đổi tất cả mọi thứ…
Nó chẳng biết làm như vậy đúng hay sai nữa nhưng mong rằng Đăng đang ở một nơi xa sẽ ủng hộ cho những kế hoạch của nó.
Nó nhớ cậu nhiều lắm…
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook