Đối phương vẫn chưa đi vào, anh đang nhìn chằm chằm điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi một tiếng: "Biết lái xe không?"
Chị Kết nhìn phía Tư Lật, cô vội vàng trả lời: "Biết."
"Chị Kết chị đưa chìa khóa xe cho cô ấy, tôi muốn đi phòng ghi âm một chút."
Anh gần đây đang lồng tiếng cho một bộ phim họat hình.
"Mười giờ mới bắt đầu, kịp." Chị Kết nói, "Chị để cho cô ấy chờ cậu ở dưới lầu."
Anh ừ một tiếng, lúc này mới cất điện thoại di động, hơi quay đầu nhìn cô một cái, chỉ là rất lơ đãng liếc nhìn một cái, sau đó giống như giật mình.
Vẻ mặt này hiển nhiên là nhận ra cô.
Tư Lật có chút lo lắng, rất sợ lại xảy ra chuyện, căn bản không dám nhìn thẳng anh.
Chị Kết cầm chìa khóa xe đưa cho cô, đồng thời dặn dò cô: " Lái chậm một chút, cậu ta hối em cũng phải lái chậm một chút, chú ý an toàn."
"Em biết rồi." Tư Lật nhỏ giọng nói.
Khóe mắt thấy cặp chân dài kia đi ra ngoài, cô tạm thời yên tâm, cả người giống như vừa vớt từ biển lên, toát mồ hôi lạnh cả người.
Chị Kết còn đang nói: "Đêm nay sinh nhật con gái chị, Cậu ta trước đó cũng hứa sẽ tới rồi, quà chắc là ở trên xe, em nhớ kỹ nhắc nhở cậu ta."
Tư Lật liên tục gật đầu, chờ chị viết địa chỉ cho cô xong sau đó mới xoay người đi xuống dưới gara lấy xe.
Là một chiếc xe Đức không bắt mắt, Tư Lật từng lái qua xe kiểu này, cho nên không lo lắng ngượng tay.

Cô vừa lên xe điều chỉnh tốt ghế ngồi, cửa ghế phụ đã bị kéo ra.
Tư Lật sửng sốt một chút, cô cho là anh sẽ ngồi phía sau.
"Biết chỗ sao?" Duyệt Nhất Trầm vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
"Biết." Cô liền vội vàng nói, cũng không dám nói nhiều.
"Đi thôi, lão sư Duẫn không thích chờ người."

Tư Lật vội vàng khởi động xe, kết quả không biết là khẩn trương hay là thật không may, xe đột nhiên rung mạnh rồi tắt.
Tư Lật bị dọa chết, luôn miệng nói xin lỗi, khởi động lại lần nữa, quả thực muốn bóp chết mình.
Nghe được tiếng cười nhẹ của người ngồi bên cạnh, giọng nói ôn nhu: "Cứ từ từ, đừng lo, xe này bị chị Kết lái có chút vấn đề, muốn làm nóng lên phải mất nửa phút."
Tư Lật dừng một chút, nhịn không được quay đầu lại nhìn anh một cái.

Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô dám nhìn thẳng anh, không nghĩ tới anh cũng đang nhìn cô, hơn nữa vẻ mặt cũng không kỳ quái.
Đó không phải là ánh mắt trấn an giả vờ không có ấn tượng với cô, mà rõ ràng là nhớ kỹ cô nhưng ánh mắt tỏ vẻ không để ý.
Tiếng thét chói tai của Tư Lật bị chặn lại ở cổ họng, hít một hơi “vâng” một tiếng, sau đó vững vàng lái xe đi ra ngoài.
Nam thần cũng ôn hòa quá đi!
Lúc đến phòng ghi âm, Duyệt Nhất Trầm không để cho cô lái xe vào gara, ý bảo cô dừng lại trước cửa.

Tư Lật đem xe ngừng, nhìn người đàn ông tháo dây an toàn chuẩn bị đi xuống, có chút không giải thích được.
Duyệt Nhất Trầm thoáng nở nụ cười, nói: "Cô không cần theo tôi lên."
Tư Lật tim nhói lên, rất sợ câu tiếp theo của anh là muốn sa thải cô.
"Lên trên cũng chờ, buồn chán như nhau, cô có thể về phòng làm việc trước, hoặc đến tiệm cà phê đối diện chờ tôi."
Tư Lật tâm trạng như tàu lượn siêu tốc, gật đầu: "Cũng được."
Lúc anh đi Tư Lật mới nhìn thấy tin nhắn chị Kết gửi tới: Lúc cậu ta ghi âm em không cần đi theo.
Ti lật yên lặng trả lời một chữ Oh.
Cô không có đi tiệm cà phê, mà đến trung tâm thương mại dạo một vòng, tuyển một bộ xếp gỗ cấp làm quà tặng cho con gái chị Kết.


Sau đó lái xe quay về gara phòng ghi âm chờ anh, kết quả là chờ thẳng đến 8 giờ tối.
Lúc Duyệt Nhất Trầm từ phòng ghi âm đi ra, sắc trời đã hoàn toàn chìm xuống.

Trong màn đêm lộ rõ làn mưa phùn tà tà, cách màn mưa, thân ảnh của anh có chút không rõ, nhưng vẫn nổi bật giữa một đám nhân viên công tác.
Vì hôm nay cần ghi âm, nên anh chỉ mặt một áo len màu đen, áo gió màu xám khói vắt trên tay, cả người nhìn vừa tùy ý lại vừa dễ chịu.

Anh ở trong đám người như vậy rất dễ thu hút ánh nhìn, không hoàn toàn bởi vì ưu thế tuyệt đối về chiều cao, mà vì khí chất độc nhất vô nhị.
Đến gần mới phát hiện đối phương đeo kính mắt gọng vàng trên mặt, cũng không biết kính mắt phù hợp với phần tử bại hoại nhã nhặn làm từ đâu, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cũng không phải là không có cảm giác hài hòa, trái lại tăng thêm vẻ lịch sự, tinh tế.
Xe Tư Lật đậu ở gần cửa, lúc Duyệt Nhất Trầm đi xuống bậc thang, cô lập tức cầm cây dù mở cửa muốn xuống xe đi qua đón anh, nhưng người này lại nhanh hơn chạy tới, trực tiếp lên xe.
Cô không thể làm gì khác hơn là thu dù lên xe theo.
Bên trong khoang xe tràn đầy mùi vị trên người anh, Tư Lật không khỏi nghĩ đến buổi ở WC hôm nay, nhất thời đại não có chút thiếu oxy.
Rõ ràng một mình trong khoảng thời gian đợi người mấy tiếng đồng hồ đó cũng đã tiêu hóa rất lâu rồi.
Duyệt Nhất Trầm tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, vẻ mắt bất đắc dĩ, "Mắt kính này thực sự không đeo tốt hơn."
Tư Lật dè dặt quay đầu lại hỏi anh: "Anh cận thị sao?"
Cô chưa từng thấy anh đeo mắt kính.
Anh ừ một tiếng, "Có một chút, bình thường không có vấn đề gì, chỉ là phòng ghi âm hôm nay có chút tối, tôi lại quên mang kính sát tròng đi."
"Anh có thể..." Tư Lật đắn đo nói, "Để tôi mang lên cho anh."
Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái, "Lười hỏi chị Kết."
Tư Lật kịp phản ứng, anh còn không có số của cô.

"Cho nên thuận lợi sao? Tôi nghe nói lão sư Duẫn tương đối nghiêm khắc." Cô nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc, một bên hỏi một bên lanh tay lẹ mắt đưa trà ấm làm dịu cổ họng và khăn lông ướt.
"Tạm được, ngày mai còn có một chút, muốn thu xong để nhanh chóng kết thúc công việc." Đối phương nhận trà ấm uống một hớp lớn, lại từ trong tay cô nhận lấy khăn mặt đắp mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng thở ra một hơi, không nhận ra giọng nói khàn khàn: "Trở về đi."
"Dạ?" Tư Lật ngẩn ra, "Trở về sao? Chị Kết bên kia..."
Đối phương bỗng nhiên kéo khăn lông ra, nhướng mày một cái, "Thiếu chút nữa đã quên rồi! Ngày hôm nay sinh nhật Duy Duy." Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Đi đường gần nhất."
Tư Lật mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có cần chuẩn bị quà sinh nhật không?"
"Chuẩn bị." Anh nhìn thoáng qua ghế phía sau, sau đó thò tay lấy.
Vì thắt dây an toàn, nên lúc anh lấy đồ khó tránh phải thò người ra, dựa gần Tư Lật bên này.

Tuy rằng chỉ có một giây đồng hồ, nhưng hơi thở ấm áp của anh mang tới cũng đủ để cho đầu óc cô choáng váng.
Cô nghiêng đầu khởi động xe lái ra ngoài, hai bên tai đều nóng lên, cũng may ánh sáng đủ tối, người bên cạnh sẽ không phát hiện -- anh đang chuyên chú vuốt nơ bướm trên bọc quà.
Sau vài phút, Tư Lật trở lại ban đầu, liền phát hiện Duyệt Nhất Trầm đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, ánh sáng ngoài của sổ xe xẹt nhanh qua khuôn mặt đẹp của anh, thỉnh thoảng lông mi dài của anh chiếu xuống thành bóng râm.
Tư Lật thu hồi ánh mắt, tốc độ xe chậm lại, vững vàng thông suốt.
Cô hy vọng con đường này không bao giờ kết thúc, lái xe chở "mỹ nhân" ngủ đi như vậy.
Đến nhà chị Kết đã hơn 9 giờ, lúc hai người bọn họ đi vào nhà thì mọi người đang chuẩn bị cắt banh Gatô, thấy bọn họ đầu tiên không nói lời gì mà bắt phạt ba ly rượu, sau đó mới để cho bọn họ vào cửa.
Trong nhà rất náo nhiệt, hình như toàn bộ nhân viên phòng làm việc đều tới, hai người còn chưa đi vào nhà, liền có một cô bé mặc váy công chúa bong bóng nhào tới, ôm cẳng chân dài Duyệt Nhất Trầm, ngước đầu làm nũng nói, "Anh Nhất Trầm, sinh nhật em anh còn muộn, quá đáng ghét."
Đây chắc là con gái 5 tuổi của chị Kết-Duy Duy.
"Sinh nhật vui vẻ tiểu bảo bối." Duyệt Nhất Trầm cúi người bế cô bé lên, hôn một cái lên mặt, cười nói xin lỗi: "Là anh sai, đến muộn bao lâu? Lần sau đền bù cho em được không?"
Giọng nói ôn hòa, nét mặt tràn đầy sự cưng chìu, anh hiển nhiên đối với trẻ con hoàn toàn không có sức chống cự, Tứ Lật nhịn không được ghen tị một chút.
Duyệt Nhất Trầm quả thực rất yêu thương tiểu bảo bối này, anh gần như là nhìn Duy Duy lớn lên, khi anh không bận đi nhà chị Kết ba lần, lúc bận rộn thì thường xin chị Kết đem Duy Duy đến phòng làm việc, ngay cả tủ lạnh phòng làm việc của anh đều luôn bỏ hai chai sữa bò hương chuối mà Duy Duy thích uống.

Chỉ là mấy tháng này Duy Duy đi học, anh mới ít đến.
"Đừng gây rắc rối cho anh." Chị Kết ở bên trong nói, "Tư Lật, các em vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Tới ăn một chút gì đi, chị có để dành cho hai người một ít thức ăn."
Cô dẫn hai người họ đến phòng bếp, Duy Duy nhất định muốn đi theo, ngồi đối diện Duyệt Nhất Trầm nháy mắt nhìn anh.
Ánh mắt này rất quen thuộc, như một đứa em gái.

Chị Kết đem thức ăn từ lò vi sóng ra, chia cho hai người, "Chị tự làm mì ống, các em nếm thử."
Còn có cánh gà và súp ngô, trông rất ngon, Tư Lật nếm thử một miếng, hơi dừng lại một chút, lúc ngẩng đầu đụng phải ánh nhìn của Duyệt Nhất Trầm.

Anh nhìn cô cười cười, mỉm cười có chút bất đắc dĩ.
Mỳ ống quá mềm, nước sốt có chút mặn, cánh gà chín bảy phần, súp ngô quá nhạt.
Tay nghề kém đến có chút dễ thương.
Chị kết vẫn ở bên cạnh nhìn họ, chờ bọn họ đánh giá.
"Rất tốt." Duyệt Nhất Trầm rốt cục mở miệng, "Tay nghề tăng lên không ít."
Tư Lật cũng phụ họa: "Em thích ăn mỳ ống."
Chị Kết lúc này mới cười híp mắt đi ra.
Mặc dù đồ ăn ăn không ngon, nhưng cũng không phải là khó nuốt, Tư Lật nhìn Duyệt Nhất Trầm thấy anh đang ăn, cô cũng không dám lãng phí, liền vùi đầu ăn hết sức theo.
Sau khi ăn xong cô định thò tay rút khăn giấy, thì có một bàn tay nhỏ nhanh hơn cô rút ra, sau đó đưa cho Duyệt Nhất Trầm như hiến vật quý.
Cô im lặng rút cho mình.
Thật tốt khi có em gái.
Hôm nay mặc dù là sinh nhật Duy Duy, nhưng người tới phần lớn đều là nhân viên phòng làm việc, cho cũng được xem như là liên hoan phòng làm việc.
Chị Kết dự định mượn lần tụ hội này để cho Tư Lật mau chóng làm quen, hòa nhập với phòng làm việc, bởi vậy cô không thể tránh uống cũng không ít.
Lúc kết thúc Tư Lật đã đứng không vững.
Chị Kết đứng ở cửa tiễn khách, lúc quay lại mới phát hiện Tư Lật còn chưa đi, đã ngã trên ghế sofa bất tỉnh nhân sự.
Chị đỡ trán, cô cũng uống nhiều rồi, dĩ nhiên hoàn toàn đã quên việc tìm người đưa cô về.
Quay đầu thấy Duyệt Nhất Trầm từ trên lầu đi xuống, lập tức như thấy cứu tinh: "Cậu còn có thể lái xe không?"
Duyệt Nhất Trầm theo tầm mắt của chị nhìn một chút cô gái trên ghế sofa.
"...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương