Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 53: Chứng sợ hãi thân thiết

Chỉ thị thăng chức cho Hạ Hoằng Huân nhanh chóng được đưa xuống đoàn 5-3-2, đoàn trưởng Lục Trạm Minh có chút bất ngờ nhưng đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác như hổ mọc thêm cánh. Ninh An Lỗi gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình phục hồi của thắt lưng Hạ Hoằng Huân. Anh cũng có ý quay lại quân khu trước thời gian làm công tác giải ngũ cho lão binh, muốn đích thân đưa tiễn người của anh đi.

Công việc tạm thời chấm dứt, việc đại sự tiếp theo cần phải làm dĩ nhiên chính là lập gia đình. Mọi người đều nói sự nghiệp như tấm lưng của người đàn ông, nhưng nếu không có gia đình chống đỡ đằng sau tấm lưng ấy sẽ rất mệt mỏi. Hạ Hoằng Huân lặng yên không một tiếng động đưa chuyện kết hôn vào kế hoạch gần. Mục Khả cũng không biết, anh đã gọi điện thoại về quân khu báo cáo chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên trước khi báo cáo kết hôn, anh phải làm công tác tư tưởng cho tiểu đồng chí nào đó, nhiệm vụ thiết yếu này đương nhiên sẽ được thực hiện sau khi Hạ Hoằng Huân xuất viện.

Hai người chung phòng bệnh phối hợp điều trị rất ăn ý, thời gian cứ thế trôi qua, trong nháu mắt, cả hai người cùng xuất viện. Ngày cuối cùng Hạ Hoằng Huân làm vật lý trị liệu, Mục Khả trong phòng bệnh giúp anh xoa bóp thắt lưng.

Nghĩ đến ngày mai anh phải trở về quân khu, sớm chiều bầu bạn đã trở thành thói quen khiến Mục Khả cảm thấy có chút không hứng thú, cô tiếp tục động tác xoa hông cho anh buồn buồn nói: “Nhã Ngôn nói, chỉ cần anh vẫn tiếp tục mỗi ngày huấn luyện, vết thương ở thắt lưng sẽ có thể tái phát.”

Bị ép buộc nằm trên giường bệnh “hưởng thụ” xoa bóp, Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn Mục Khả an ủi nói: “Có quân nhân nào trên người không bị thương, vết thương của anh là còn nhẹ rồi đấy. Không có chuyện gì đâu, chỉ cần không quá sức sẽ không tái phát, từ nay anh sẽ chú ý hơn.”

“Chú ý thế nào chứ? Viên Soái nói anh trên sân huấn luyện cứ như thể không muốn sống vậy.” Mục Khả bắt bẻ anh, hai tay xoa bóp dần nóng lên, chà xát qua lại ngay giữa thắt lưng Hạ Hoằng Huân, cố dùng lực tay mạnh yếu vừa phải, vẫn không quên hỏi: “Thế này đã được chưa? Có làm anh đau không?”

Nói thật, đây quả thật là sự hành hạ ngọt ngào. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô chạm vào da thịt của anh, cảm giác xoa bóp thoải mái không gì diễn tả được, chỉ là nhìn cô vì mình mà đau lòng, Hạ Hoằng Huân cảm thấy thật sự anh hưởng thụ quá nhiều, quá hạnh phúc, anh từ từ nhắm hai mắt hài lòng nói: “Kỹ năng không tệ, anh rất thoải mái, em học từ ai vậy?”

Được khen ngợi tiểu đồng chí rốt cuộc cũng nở nụ cười, cô chà mạnh hai bên hông từ ngoài vào trong, động tác lặp lại một lần nữa: “Em hỏi bác sỹ trong bệnh viện, cô ấy dạy em, Nhã Ngôn còn mang sách đến cho em, em đều đọc rất kỹ, chỉ là vẫn không dám thử với anh.” Bác sĩ nói nếu kỹ thuật không thực hiện đúng sẽ khiến đau đớn tăng lên, vì vậy Mục Khả đâu có dám dễ dàng xuống tay. Cho nên vào buổi tối trước khi đi ngru cô chườm nóng cho Hạ Hoằng Huân, cũng rất có hiệu quả.

“Đã bảo em nghỉ ngơi nhiều, ít động chạm thôi, toàn hành động không nghe lời chỉ huy. Nếu là binh dưới tay anh, nhất định anh sẽ sớm đá bọn họ.” Hạ Hoằng Huân ngoài miệng phê bình nhưng trong lòng lại ngọt ngào khó tả. Kể từ khi Mục Khả có thể xuống giường đi lại, lần đầu tiên anh được chăm sóc cẩn thật, cho dù không nhắc tới cũng cảm thấy rất cảm động. Vết thương ở thắt lưng cũng không còn để ý, chỉ hận không thể bị thương thêm vài ngày.

“Vậy anh cũng đá em sao, đồ ngang ngược!” Mục Khả già mồm, tính khí trẻ con bộc phát, cô nghiến răng véo một cái vào hông của anh, nghe thấy Hạ Hoằng Huân kêu một tiếng, cô lại nhẹ nhàng xoa hông cho anh: “Sau này nếu có thời gian em sẽ xoa bóp cho anh, có thể giảm được mệt mỏi.”

Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng xúc động, nghiêng người chăm chú nhìn cô bạn gái nhỏ, không khỏi mỉm cười sâu xa.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Mục Khả ngước mắt: “Nhìn cái gì? Không vui à? Bây giờ là Phó Đoàn Trưởng rồi, không quản được anh rồi đúng không?” Điều lệnh chuyển sang bộ đội đặc chủng đã bị bãi bỏ, Hạ Hoằng Huân đã đem chuyện được thăng chứ Phó Đoàn Trưởng nói cho Mục Khả.

Hạ Hoằng Huân ngồi dậy, cầm lấy tay của cô, khóe môi cong lên càng lúc càng sâu.

Mục Khả giận anh: “Anh cười khúc khích cái gì thế?”

Hạ Hoằng Huân cúi người lại gần cô, nói thầm thì bên tai Mục Khả: “Anh rất vui lòng được em chú ý đến. Vậy em lúc nào có thời gian?”

Mục Khả a một tiếng, nhìn vào ánh mắt hết sức nồng nàn của anh, cô chợt hiểu đã hiểu ra cái gì, mím môi không nói lời nào.

“Em nói đi, lúc nào thì em có thời gian?” Môi của anh lướt nhẹ trên gò má cô, giọng nói phảng phất hơi thở nam tính, Hạ Hoằng Huân ngon ngọt dụ dỗ nói: “Kết hôn rồi có thể ở bên nhau hằng ngày, đến lúc đó mỗi đêm đều có thời gian, em thấy như vậy có được không?”

Nụ hôn mềm mại dịu dàng như vậy, ánh mắt chân thành nóng bỏng như vậy, làm tim Mục Khả đập loạn lên, cô khẽ ngẩng đầu, đôi đồng tử đen nhánh dao động, nhìn thấy sâu trong mắt anh hình ảnh nho nhỏ của mình, cô liếm môi một cái.

Hành động này thật khiêu khích khả năng kiềm chế của anh! Hạ Hoằng Huân căn bản không kiềm chế được sực kích động cùng cảm xúc mạnh mẽ sâu sắc trong lòng, anh đưa cánh tay ôm cô vào trong ngực, thân thể mềm mại như không xương, mùi thuốc sát trùng hòa cùng mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, làm anh không kìm lòng được nhắm mắt lại, cúi đầu hôn cô thật sâu…….

Trong thời gian ở bệnh viện, Hạ Hoằng Huân luôn luôn kiềm chế bản thân, thậm chí là lúc ôm nhau ngủ, anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô, không cử động nhiều. Cảm nhận được sự yêu thương tôn trọng của anh, Mục Khả dựa sát vào người anh, nhẹ nhàng hôn trả lại.

Làm sao có thể chịu đựng được khi cô dịu dàng như thế, hô hấp của Hạ Hoằng Huân dường như gấp gáp hơn, bàn tay cuối cùng không an phận luồn vào bộ quần áo rộng thùng thình, từng chút từng chút vuốt ve da thịt mịn màng bên eo cô, Mục Khả dường như không còn ý thức, lại nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn từ môi anh đang kề sát môi cô: “Anh muốn…..”

Đúng lúc hai người đang ý loạn tình mê, lại có người xông vào lần nữa. Mục Khả kinh ngạc vùi mặt vào cổ Hạ Hoằng Huân, trong nháy mắt khôi phục lại tỉnh táo, Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mục Khả đồng thời nhìn về phía cửa, thấy sắc mặt ảm đạm của Hách Nghĩa Thành đang đứng ở đó.

Còn chưa nói yêu đương, đã dám ăn thịt heo. Khi Hách Nghĩa Thành hiểu được vì sao vẻ mặt hai người trước mắt có phần kinh hoàng thì sắc mặt của anh trầm xuống vài bậc, đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Hoằng Huân, giống như muốn nói: “Cậu chú ý cho tôi một chút!” Sau đó lạnh lùng buông hai chữ: “Ra ngoài!” Rồi xoay người bước đi.

Mục Khả đưa lưng về phía cửa nghe thấy giọng nói của Hách Nghĩa Thành càng thẹn thùng chỉ muốn chui xuống đất, cô nâng tay dùng sức đập thùm thụp vào ngực của Hạ Hoằng Huân, khe khẽ oán trách: “Đều tại anh!”

“Anh ta đâu quản được việc hôn môi à! Cùng lắm thì anh viết kiểm điểm!” Hạ Hoằng Huân cảm thấy buồn bực, vất vả lắm mới bồi dưỡng được chút tình cảm, đang lúc tình nồng ý mật thì bị phá hư, lời cầu hôn cũng chỉ mới nói được một nửa, một nửa lại bị nghẹn không thể nói lên lời, trong lòng cảm thấy thật sự bị tổn thương. Anh giận dỗi nghĩ thầm, lập tức xuất viện, lập tức kết hôn nếu không chắc chắn sẽ sinh ra chứng bệnh sợ hãi thân mật.

Vẻ mặt anh bình tĩnh không nhanh không chậm chỉnh sửa lại quần áo cho Mục Khả, lại thuận tay vuốt gọn mái tóc của cô, giọng nói cực kỳ bất mãn: “Ai cũng nói người của bộ đội có thói quen tốt, sau khi vào cửa đều phải nói “báo cáo”, thật là vớ vẩn! Em ở đây nghỉ ngơi, để anh ra ngoài xem anh ta dặn dò gì.” Bị người khác xen vào, chuyện tốt còn chưa nói được, người cậu này sau này sẽ trở thành trưởng bối của anh, Hạ Hoằng Huân có muốn trở mặt cũng không được.

Đứng ở hành lang, khóe môi Hách Nghĩa Thành cong lên thành một đường, thấy Hạ Hoằng Huân đóng cửa bước ra, anh đưa tay chỉ tới đây, nhỏ giọng chỉ trích: “Cậu thật là giỏi ha, bản lãnh thật không nhỏ.”

Có ý gì đây! Hạ Hoằng Huân không nể tình liếc anh một cái: “Trong điều lệnh không có viết không được chạm vào người bạn gái. Sao anh phải tức giận như vậy? Anh trông nom….”

“Ai nói với cậu chuyện này!” Không đợi anh nói xong, Hách Nghĩa Thành tức giận cắt đứt.

Giọng của Hạ Hoằng Huân càng thêm cứng rắn: “Vậy anh định nói chuyện gì?”

“Tôi đã quá xem thường cậu rồi, Hạ Hoằng Huân, có phải khi cậu nghe tôi nói cậu tiếp cận Mục Khả là có mục đích thì trong lòng cậu trộm cười mỉa mai? Có phải cậu nghĩ tôi thật ngu ngốc thiển cận, cả nhà chúng tôi ngu ngốc, hay là chính nhà chúng tôi mới là người trèo cao?”

Khi biết văn bản báo cáo của Hạ Hoằng Huân chưa chuyển đã bị bác bỏ, anh cùng Mục Khải Minh phối hợp với nhau mấy ngày cũng không xem được điều lệnh. Hách Nghĩa Thành cảm thấy kì lạ nên gọi điện thoại tới cho Mục Nham, cuối cùng cũng biết được gia thế ‘hiển hách’ của đồng chí Trung tá. Anh tức giận ra mặt, gác lại công việc trực tiếp chạy tới đây. Nếu không phải vì Mục Khả, vừa rồi anh thật sự muốn xách cổ Hạ Hoằng Huân đánh cho một trận. Cứ nghĩ đến người ta có rắp tâm khác, Hách Nghĩa Thành cảm thấy như bị chọc giận đến cực điểm.

Thì ra là cái này, còn tưởng Hách Nghĩa Thành nhìn anh hôn Mục Khả cảm thấy không vừa mắt. Hạ Hoằng Huân đã khống chế được tình hình, bình tĩnh nói: “Đó là suy nghĩ của anh, còn tôi không nghĩ như vậy.”

“Cậu có thể nói thẳng là tự tôi cho là đứng, tôi không ngại.” Hách Nghĩa Thành vẫn cảm thấy bực mình, thẳng thắn nói.

Hạ Hoằng Huân thấy bộ dạng nghiến răng của anh không nhịn được cười, anh nói: “Đổi lại là anh thì anh sẽ thế nào, chắc phải dán lên trán tờ giấy, nói cho mọi người biết ông nội tôi từng làm Thượng tướng quân khu lệnh, ba tôi đã từng làm quân trưởng, có cần thiết không? Họ là những người thế hệ trước lập chiến công, liên quan gì đến tôi? Tôi lấy gì ra để khoe khoang?”

“Ai bắt cậu phải dán lên trán? Vậy nên cậu giả bộ câm điếc à? Còn lý luận! Tưởng làm bộ sống dưới ‘bóng râm’ rất oách à!” Hách Nghĩa Thành giận đùng đùng đi một vòng quanh anh, giận dữ nói: “Nếu không phải xem cậu là một bệnh nhân, tôi chắc chắn sẽ xử cậu!”

Sống ở trong bóng râm? Hạ Hoằng Huân hoàn toàn không còn gì để nói. Nghĩ đến người ta dù sao cũng là ‘trưởng bối tương lai’, anh thu lại vẻ mặt cùng biểu cảm bất cần đời, chậm rãi nói: “Được rồi, Tham Mưu Trưởng Hách, đừng nóng, chuyện này cũng đâu có gì to tát. Gạt cũng không phải là nhằm vào anh, chẳng qua tôi muốn dựa vào thực lực của bản thân thôi.”

Hách Nghĩa Thành vẫn còn tức giận, nghĩ đến Mục Nham cũng biết mà không nói, anh xoay người lại đá một cái vào cái ghế dài, ngoài miệng mắng: “Tên kia cũng là đồng lõa!” Anh lấy thuốc lá ra đưa lên miệng, song lại chợt nghĩ đến điều gì đó lại bỏ lại vào trong bao, hỏa khí còn chưa tiêu hết, lấy giọng châm chọc đáp lễ: “Bây giờ thật có hình tượng, chư hầu một phương rồi nhỉ, Phó Đoàn Trưởng Hạ!”

Hạ Hoằng Huân tự giễu mà cười cười, có chút căng thẳng.

Thấy động tĩnh bên ngoài, Mục Khả từ trong phòng bệnh đi ra, chột dạ nhìn Hách Nghĩa Thành một cái, sau đó đá vào bắp chân Hạ Hoằng Huân, giống như xả giận thay cậu, thì thầm nói: “Anh giỏi thật nha, định làm hoàng tử Ếch hả?” Lúc đầu nghe nói anh bị Thích Tử Di đá, cô còn cảm thấy uất ức thay anh, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không đáng để đồng tình.

Vuốt ve gương mặt của của cô, Hạ Hoằng Huân cười nói: “Con ếch con cóc cái gì, tưởng tượng phong phú thật.”

Lúc này, có một nữ y tá đi tới: “Hạ Hoằng Huân, đến lúc vật lý trị liệu rồi.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Hạ Hoằng Huân đồng ý, quay đầu nói với Hách Nghĩa Thành: “Hai người nói chuyện đi, tôi phải đi trước, nếu không vội trở về thì ở lại cùng ăn cơm, tôi bảo Nhã Ngôn mang thêm đồ ăn.” Suy nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người một nhà, đồng chí Phó Đoàn Trưởng mới nhậm chức rất biết điều chào hỏi “cậu vợ” tương lai.

Nghĩ đến tài nấu nướng của bác sỹ Hạ quả thật không tệ, vẻ mặt Hách Nghĩa Thành dịu đi, nhận thành ý nói: “Không phiền chứ?”

Giống như biết rằng anh sẽ không từ chối, Hạ Hoằng Huân kéo tay áo xuống nói một câu: “Không!”. Lúc đi tới ngã rẽ cầu thang nhìn thấy Thích Tử Di vẻ mặt hốt hoảng đứng ở đó.

Chờ Hạ Hoằng Huân biến mất ở trong tầm mắt, Hách Nghĩa Thành lẩm bẩm: “Cái gì gọi là tạm được chứ?”

Mục Khả đứng bên cạnh Hách Nghĩa Thành, lặng lẽ kéo kéo tay áo của anh: “Cậu út, hai ngày cậu không tới thăm cháu rồi.”

Hách Nghĩa Thành nghe vậy tỏ rõ ghen ghét mười phần nói: “Có cậu ta ở đây có thể tùy ý sai khiến, cậu không tới cũng có sao đâu.”

“Làm sao có thể giống nhau được.” Mục Khả lắc lắc cánh tay tay làm nũng, nghịch ngợm nói: “Hấp dẫn chỗ nào cũng có, nhưng không thể thay thế cậu!”

Không chỉ Hạ Hoằng Huân, đối với kiểu làm nũng của Mục Khả khiến Hách Nghĩa Thành cũng không chống đỡ nổi, anh cong cong khóe môi, véo một cái vào gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Ngày mai xuất viện, có muốn ăn chút gì không, cậu mời, nếu tiện thì bảo đồng chí Hạ kia đi cùng, coi như ăn mừng một bữa thôi.” Cháu gái xuất viện, ai đó lại thăng chức, nói thế nào cũng có thể coi là song hỉ lâm môn, tâm tình của Hách Nghĩa Thành lúc này đang vô cùng tốt.

“Nhã Ngôn nói ngày mai cô ấy rảnh, mời chúng ta tới ăn cơm.”

“Vậy cháu đi đi.”

“Cái gì mà cháu đi đi, là chúng ta, Hạ Hoằng Huân nói ba người chúng ta cùng đi.”

“Cậu đi làm gì, người ta lại không mời cậu.”

“Không cần phải chính thức đưa thiệp mời như vậy chứ? Hạ Hoằng Huân cũng nói với Nhã Ngôn rằng ba người chúng ta cùng đi. Đi đi, đi đi cậu, cậu không phải đã nếm thử còn khen cô ấy nấu ăn ngon rồi sao, con đã nói những món cậu thích cho cô ấy biết rồi, cậu cũng nên nếm thử một chút tài nghệ của cô ấy chứ?”

Cô ấy không phản đối? Không giống cô ấy chút nào. Giữa hai người bọn họ khó có thể hòa bình, bữa cơm này quả thật không dễ tiêu hóa.

Hách Nghĩa Thành có chút do dự: “Nói sau, chỉ sợ ngày mai có việc không đi được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương