Hạnh Phúc Của Xanh Lam
-
58: Sắp Sinh
Editor: YuuThẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt ngồi trong phòng ngủ của mình.
Thẩm Ngọc Lâm thiếu chút nữa phải yêu cầu Khương Tất Đạt tìm cho bà thuốc giảm đau hiệu quả nhanh.
Nửa giờ trước, Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đã nói cho bọn họ nghe về chuyện của Như Nhược Thủy và Dư Tiên Thiều.
Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
“Ôi trời… Ôi trời…” Thẩm Ngọc Lâm nằm trên giường, kêu than không ngừng.
Làm sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ.
Mọi chuyện đang rất tốt, bỗng nhiên lại ——
Thật là làm cho người ta đau đầu.
“Con gái và con rể vẫn đang ngồi đợi ở bên ngoài, bà vẫn chưa ai ui xong sao?”
Khương Tất Đạt thật sự không thể nhìn được bộ dạng này của Thẩm Ngọc Lâm, nhắc nhở bà rằng vẫn còn có hai người đang ngồi đợi bọn họ ở bên ngoài.
Thẩm Ngọc Lâm ngồi dậy khỏi giường, tóc bà rối tung lên.
“Lão Khương, ông nói xem chuyện này như thế nào mới tốt chứ.
Hai chị em nó sao có thể ở chung một chỗ với ba và con trai họ chứ? Chuyện này về sau truyền đi, chắc chắn sẽ bị chê cười.”
“Người khác chê cười thì mặc họ chê cười.
Tôi thấy chuyện này cũng không có gì đặc biệt cả.
Đứa nhỏ Thâm Lam này, tôi đã thích nó từ khi nó còn là một cậu nhóc rồi.
Trước kia không phải bà ngày ngày vẫn mong thằng bé sẽ trở thành đứa con trai thứ hai của mình sao, giờ lại không muốn nữa hả?”
“Nói như thế cũng không đúng.
Tôi cũng rất thích con rể của chúng ta.
Nhưng—— Ông không nghe Thâm Lam nói mẹ thằng bé sẽ không chấp nhận Hoan Du sao.
Về sau gả con bé đi, con bé sẽ phải chịu tủi thân.”
Khương Tất Đạt hừ một tiếng: “Để tôi xem ai dám bắt nạt con gái yêu của chúng ta chứ.
Nhưng, con gái của chúng ta là một đứa thẳng tính, nó sẽ dễ để mình bị bắt nạt hay sao? Với tính cách của con bé, nó sẽ để mình phải chịu đau khổ sao? Bà cứ yên tâm đi, dù sao chúng nó cũng đăng ký kết hôn rồi, chúng ta phản đối nữa cũng vô dụng.”
“Ông nhìn lại mình đi cái ông già này, tôi đâu có phản đối đâu.”
“Vậy bà còn nằm đây ai ui với chả ui ai làm gì.
Có lời gì muốn nói thì từ từ nói chuyện với chúng nó, chúng nó vừa mới nói xong bà đã lẳng lặng vào trong này một mình, bà nói xem hai đứa trẻ bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào chứ? Chúng nó sẽ nghĩ bà là muốn phản đối chuyện của chúng nó.”
Nghe Khương Tất Đạt nói như vậy, Thẩm Ngọc Lâm nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, vừa đi dép lê vừa oán trách Khương Tất Đạt: “Vậy mà ông cũng không nhắc nhở tôi sớm một chút, cứ để bọn trẻ phải ngồi ở bên ngoài chờ.”
Khương Tất Đạt muốn nói mình đã sớm nhắc nhở rồi, nhưng nghĩ lại, vẫn không nên so đo với Thẩm Ngọc Lâm, hiện tại chuyện của bọn trẻ mới là quan trọng nhất.
Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cả hai đều không nói gì với nhau.
Bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần trước khi nói tất cả mọi chuyện mà không giấu diếm với Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt, cũng đã dự liệu đến trường hợp có thể bọn họ sẽ bị phản đối.
Dù sao Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt cũng là ba mẹ của Khương Hoan Du, dù sao Thẩm Ngọc Lâm cũng là dì của Như Nhược Thủy, dù sao hai chị em cô cũng là họ hàng cùng chung huyết thống.
Khương Hoan Du không biết ba mẹ đã nói chuyện gì trong phòng, cô vô cùng lo lắng.
Dư Thâm Lam lặng lẽ đặt tay mình lên tay cô, tiếp thêm cho cô một chút sức manh, để cô bớt lo lắng.
Khương Hoan Du mỉm cười với Dư Thâm Lam, ra vẻ thoải mái nói: “Đoạn đường này của chúng ta vẫn còn rất nhiều khó khăn, còn rất gian nan.”
“Gian nan sao? Anh lại cảm thấy rất hạnh phúc.” Dư Thâm Lam mỉm cười: “Có em ở bên cạnh, dù có nhiều khó khăn đến đâu nó vẫn vô cùng hạnh phúc.”
“Anh đó, đúng là biết cách nói chuyện.”
Khương Hoan Du nhéo má Dư Thâm Lam.
Đột nhiên nghe được tiếng động, cô và Dư Thâm Lam đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt đi từ trong phòng ngủ ra.
Khương Hoan Du lập tức đứng lên, động tác có hơi nhanh một chút, Dư Thâm Lam lo lắng đỡ lấy cô.
Bọn họ nhìn ba mẹ, đều có chút lo lắng thấp thỏm.
Thẩm Ngọc Lâm lắc đầu thở dài với Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam: “Ai, hai đứa các con cũng thật là, việc như này nói sớm với chúng ta một chút rất khó sao? Quen nhau lâu như vậy, con cũng có rồi, đăng ký kết hôn cũng có rồi mới thông báo cho chúng ta.
Hai đứa thật sự đúng là.”
“Mẹ… Không phải chúng con sợ ba mẹ sao…” Khương Hoan Du nhỏ giọng trả lời, cô mấp máy môi: “Chúng con sợ hai người sẽ phản đối chuyện của chúng con.
Ba của Thâm Lam và chị họ bây giờ cũng không biết ở đâu, mẹ của Thâm Lam lại không chịu chấp nhận con.
Con sợ mẹ với ba khó xử với họ hàng, phản đối con với Thâm Lam ở bên cạnh nhau.”
“Mẹ nói cho hai đứa biết, nếu con muốn nói về ba chồng con, ba con và mẹ trong lòng mà không nổi lên cục nhọt thì hoàn toàn sai.
Không chừng trong tương lai, họ hàng và bạn bè biết được điều đó, gia đình chúng ta sẽ trở thành đề tài bàn tán trong câu chuyện của bọn họ.”
Nghe Thẩm Ngọc Lâm nói như vậy, Khương Hoan Du ngay lập tức thấy lo lắng.
Cô lo lắng đến nỗi vành mắt đều đỏ hoe lên: “Mẹ ——”
“Nhưng, hai đứa các con cũng không cần thiết phải để ý tới những chuyện này có xảy ra hay không.
Cuộc sống này là của hai đứa, hai đứa sống hạnh phúc là được rồi.
Mẹ và ba con không phản đối chuyện hai đứa ở cùng một chỗ, đăng ký kết hôn cũng có rồi, chúng ta cũng không thể yêu cầu hai đứa lập tức rời khỏi nhau được.” Thẩm Ngọc Lâm nói xong, trên mặt vẫn còn nhiều sự lo lắng: “Còn ông bà thông gia, cả hôn lễ của hai đứa nữa, cả những rắc rối khi đối mặt với họ hàng thân thích.
Nhưng những điều này để sau hẵng nói, điều quan trọng nhất là phải sống tốt cho hiện tại.”
Khương Tất Đạt cũng gật đầu, nói: “Ý của ba cũng giống ý của mẹ con.
Mọi thứ cũng đã xảy ra rồi, sau này đừng nghĩ quá nhiều về nó nữa.
Bây giờ điều quan trọng nhất là Hoan Du phải chăm sóc mình thật tốt, bồi bổ cơ thể.
Ba và mẹ con đều đợi cháu ngoại của mình chui ra.”
Khương Hoan Du không kìm lòng được, nước mắt rơi xuống.
Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt rộng lượng và hiểu chuyện như vậy, cô thật sự rất cảm động.
Dư Thâm Lam nhìn thấy Khương Hoan Du khóc liền ôm chặt bờ vai của cô, nói với Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt: “Ba mẹ, chúng con cảm ơn ba mẹ.”
Đêm giao thừa ngày hôm sau là một đêm sôi động và náo nhiệt nhất của Khương gia.
Mặc dù không có quá nhiều người, vẫn chỉ là mấy gương mặt đó, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
Lúc ăn bữa cơm tất niên, Khương Việt ở bàn ăn mới biết được Khương Hoan Du mang thai, cậu ta chấn kinh mất một lúc lâu, sau đó vẫn không chắc chắn mà hỏi lại Khương Hoan Du: “Chị, em thật sự lên chức chú sao? Giờ này năm sau, em phải đưa cho cháu mình một cái bao hồng lớn sao?!”
“Đúng vậy, bao hồng mà không dày thì chị không chấp nhận.” Khương Hoan Du nói xong, kéo Dư Thâm Lam sang đối mặt với Khương Việt, rồi nói với Khương Việt: “Em trai, nên thay đổi cách xưng hô rồi.
Hôm qua, chị và anh rể em đã đăng ký kết hôn rồi.”
Khuôn mặt của Khương Việt cứng đờ lại.
Trời đất thần linh ơi, ngày này cuối cùng cũng đến rồi! Người anh em tốt ngày ngày ở chung với nhau, bây giờ phải đổi cách xưng hô gọi một tiếng anh rể, đúng thật là——
Thần thiếp làm không được!
Dư Thâm Lam cố tình sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng lên, chuẩn bị kỹ lương nghe một tiếng “anh rể” từ miệng Khương Việt.
Khương Việt nhìn bộ dạng này Dư Thâm Lam, liền hỏi cậu: “Sao, mày thật sự muốn tao gọi mày là anh rể hả?”
“Trước tiên mày nên nói cái từ này một lần đi, để tao có thể cảm thụ được hai tiếng anh rể trong truyền thuyết êm tai như thế nào.”
“Tên nhóc này——”
Khương Việt nói xong muốn đánh Dư Thâm Lam một trận.
Khương Hoan Du đang bận bịu vội vàng dừng tay lại, trừng mắt đe dọa cậu ta: “Em dám đụng đến một sợi tóc của ba của con chị xem! Chị cam đoan sẽ làm răng của em rơi đầy đất!”
Dư Thâm Lam trốn sang một bên cười trộm.
Khương Việt sợ hãi, vội nói: “Chị, em không dám động vào anh rể của em, em nào dám động vào tên này chứ.
Chị đừng nói giận, ảnh hưởng đến đứa bé.”
Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt nhìn ba đứa trẻ vui vẻ như vậy, đều cười không thể ngậm được miệng lại.
Không bao lâu sau, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, đinh tai nhức óc.
Trong sự phấn khích của cả thế giới, các chú, các bác, các dì của Khương Hoan Du quây quần bên mâm cơm tất niên, trong nhà vỡ òa trong sự vui mừng.
Người mệt mỏi nhất đêm nay chính là Dư Thâm Lam và Thẩm Ngọc Lâm.
Thẩm Ngọc Lâm một mực lôi kéo Dư Thâm Lam đi chính thức giới thiệu với từng người một.
Đặc biệt là khi giới thiệu với bác gái lớn của Khương Hoan Du, bộ dạng của bác gái lớn giống như đã sớm biết điều này từ lâu, nói: “Năm ngoái, tôi thấy mối quan hệ của bọn trẻ đã không đơn giản rồi.
Tôi còn nói đây là bạn trai của Hoan Du, Hoan Du nó còn không chịu thừa nhận.”
Dư Thâm Lam mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Khi đó… Có vẻ như đã rất lâu rồi.
Nhưng mà bác gái lớn nói cũng không sai, quan hệ của bọn họ thật sự khác thường.
Một năm qua có rất nhiều chuyện đã xảy ra, có tốt, có cả xấu, nhưng kết cục cuối cùng lại là tốt.
Bảy tháng sau.
Vào giữa mùa hè, tiếng ve kêu râm ram khắp các con ngõ, mặt trời chói chang ở trên bầu trời.
Máy điều hòa trong nhà bị hỏng, mà thợ sửa điều hòa buổi chiều mới có thể tới sửa được.
Khương Hoan Du đỡ lấy cái bụng lớn của mình, nóng không chịu được.
Sau khi mang thai, cô càng ngày càng sợ nóng.
Nói đến cô thì cũng thật kỳ lạ, trời lạnh thì lại sợ lạnh, trời nóng thì lại sợ nóng, không gì có thể theo ý cô được.
Khương Hoan Du biết hôm nay Lâm Tiểu Nhu được nghỉ, liền rủ cô ấy đi mua sắm trong trung tâm thương mại với mình, tranh thủ tận hưởng một chút khí lạnh rồi đi dạo tập thể dục luôn.
Những ngày hè, càng về trưa, các trung tâm mua sắm càng đông nghịt người.
Khương Hoan Du ngồi trong nhà hàng nhìn menu chọn món ăn.
Khi Lâm Tiểu Nhu vừa bước vào, cô ấy bị thu hút bởi cái bụng lớn của Khương Hoan Du.
“Trời ạ, mới mấy ngày không gặp thôi mà.
Bụng cậu lại to lên rồi sao?”
Khương Hoan Du chạm vào bụng mình trong khi lật menu, cũng không cảm thấy có gì thay đổi, nói: “Không phải vẫn như vậy sao.
Cũng có thể mấy ngày nay tớ ăn hơi nhiều, bụng mới càng lộ rõ như vậy.”
“… Cậu bây giờ mới biết mình ăn hơi nhiều sao? Nhìn vào cơ thể khỏe mạnh to lớn của cậu lúc này xem, phải bằng hai người của cậu trước đây ý.” Lâm Tiểu Nhu nói một cách khoa trương, nhưng cũng không khoa trương lắm.
Vì dù sao, trong thời gian mang thai, Khương Hoan Du tăng rất nhiều cân, lại còn bị phù nề ở ba tháng cuối thai kỳ nữa, người càng lộ rõ vẻ mập mạp.
Khương Hoan Du lo lắng chạm lên khuôn mặt mình, xác nhận với Lâm Tiểu Nhu: “Thật sao? Cậu thật sự cảm thấy tớ rất béo sao?”
Lâm Tiểu Nhu cảm thấy cô ấy không thể làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ mang thai, bởi vì phụ nữ mang thai rất vĩ đại.
Cô ấy liền nói những lời trái với lương tâm: “Không, cậu là người phụ nữ mang thai gầy nhất và xinh đẹp nhất tớ từng gặp.”
Khương Hoan Du biết Lâm Tiểu Nhu là cố tình nói như vậy, liền không chịu được mà nhìn cô ấy một chút.
Cô đưa menu cho Lâm Tiểu Nhu, nói: “Cậu xem muốn ăn gì thì chọn đi, hôm nay tớ không có khẩu vị.”
“Tớ ăn gì cũng được, nhưng cậu phải ăn nhiều một chút, một người ăn hai người no bụng.” Lâm Tiểu Nhu nói, lại hỏi Khương Hoan Du: “Sao đột nhiên hôm nay cậu lại nghĩ đến việc ra ngoài ăn cơm vậy?”
“Điều hòa trong nhà hỏng rồi, trời lại còn nóng như vậy nữa chứ.
Điều hòa quả nhiên chính là cái mạng thứ hai của tớ mà, mất đi cái mạng thứ hai rồi, tớ không thể sống được nữa.”
“Dư Thâm Lam đâu? Hôm nay chủ nhật mà, cậu ấy không có ở nhà sao?”
“Đi làm rồi, gần đây phòng khám tương đối bận rộn, anh ấy lâu lắm rồi không có ngày nghỉ.”
Hai người nói chuyện, lại miễn cưỡng gọi thêm một vài món ăn nữa.
Sau khi trò chuyện và ăn uống xong, hai người đi dạo trong trung tâm thương mại.
Khương Hoan Du đã mua rất nhiều đồ dùng cho bà bầu và em bé.
Lâm Tiểu Nhu đi theo phía sau cô, thay cô xách túi lớn túi nhỏ.
Đi một lúc lâu có chút mệt mỏi, Khương Hoan Du cảm thấy thắt lưng rất đau.
Bây giờ cô có một cái bụng lớn như vậy, mọi hành động của cô đều trở nên rất bất tiện.
Cô muốn ngồi xuống cũng phải tốn rất nhiều sức.
Cũng may còn có Lâm Tiểu Nhu ở bên cạnh.
Lâm Tiểu Nhu đặt cái túi xuống băng ghế, sau đó đỡ Khương Hoan Du ngồi xuống.
“Hoan Du, cậu còn cách ngày dự tính sinh bao lâu nữa? Cậu tuyệt đối đừng đi dạo với tớ rồi sinh con nhá, tớ sẽ ngất ra đây đó.”
Khương Hoan Du ngẫm nghĩ, nói: “Còn khoảng mười ngày nữa.
Cậu yên tâm, vẫn còn sớm.”
Thật không may, miệng của Lâm Tiểu Nhu đúng là nói cái gì liền linh nghiệm cái đó.
Sau khi đi dạo trong trung tâm thương mại xong, hai người đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Khương Hoan Du đã tự lái xe tới, bây giờ cô phải tự lái xe trở về.
Lân Tiểu Nhu như được mở ra một thế giới mới: “Bà cô của tôi, sao cậu có thể kiên cường như thế chứ? Bụng lớn như thế này rồi còn lái xe sao?!”
“Ngồi xe buýt không tiện, với lại tớ vẫn còn có thể lái xe mà.” Khương Hoan Du không thèm quan tâm đến.
Trước đó cô cũng đã ngồi xe buýt, nhưng xe buýt lại quá nhiều người, đôi khi sẽ phải chen chúc nhau.
Mà chen chúc như vậy khiến cô cảm thấy khó thở.
Lâm Tiểu Nhu còn đang định khuyên Khương Hoan Du đừng lái xe trở về nữa.
Khương Hoan Du đang đi về chỗ đỗ xe của mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó như đang phát nổ trong cơ thể mình.
Nó giống như một quả bóng đang chứa đầy nước, đột nhiên nổ bùm một cái trong bụng cô.
Rất nhiều chất lỏng chảy xuống đùi Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du đứng yên không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ, gương mặt gần như tái nhợt.
Lâm Tiểu Nhu bên cạnh thiếu chút nữa ngất đi khi nghe cô nói:
“Vỡ… Vỡ nước ối…”
Khương Hoan Du cố gắng giữ bình tình.
Trong lúc mang thai cô đã đọc rất nhiều sách, trong sách có nói, đấy là nước ối bị vỡ.
Điều này có nghĩa là—— Cô sắp sinh.
Cô sắp sinh!
Lâm Tiểu Nhu run rẩy, hai tay ôm lấy Khương Hoan Du đang run rẩy: “Trời ạ, phải làm sao bây giờ—— Nước ối bị vỡ, tại sao lại ra nhiều nước như vậy chứ…”
Khương Hoan Du sắp sinh vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng Lâm Tiểu Nhu lại lo lắng muốn khóc.
Khương Hoan Du lập tức nói với Lâm Tiểu Nhu: “Cậu dìu tớ vào xe trước, để cho tớ nằm xuống, đưa tớ đến bệnh viện.
Đúng rồi, gọi điện cho Dư Thâm Lam, bảo anh ấy về nhà lấy giỏ đồ tớ đã chuẩn bị trước mang tới.”
“Được, được…”
Lâm Tiểu Nhu trả lời, đỡ Khương Hoan Du đi lên ghế sau của xe.
Sau khi để cô nằm xuống, cô ấy lấy chìa khóa xe ra, nhưng tay run đến nỗi không thể nhét chìa khóa vào ổ khoá được.
“Hoan Du, tớ không thể làm được… Tớ không dám lái xe… Tớ phải làm gì bây giờ…”
Khương Hoan Du thật sự muốn tự lái xe lúc này.
Bỗng nhiên cô nhớ quán cà phê Internet của Khương Việt ở ngay gần đây, liền nói: “Khương Việt, tìm Khương Việt đến, để nó lái xe.”
Không đến năm phút, Khương Việt vội vã chạy tới.
Trông cậu ta giống như vừa chạy suốt quãng đường, toàn thân đều là mồ hôi.
Lâm Tiểu Nhu đứng bên ngoài xe chờ Khương Việt.
Nhìn thấy Khương Việt, liền vẫy tay với cậu ta.
Khương Việt chạy đến trước mặt cô ấy, đến thở cũng không kịp thở, liền hỏi: “Chị em đâu?”
Lâm Tiểu Nhu nhìn thấy Khương Việt, cả người đều choáng váng suýt ngã.
Khương Việt đỡ lấy cô ấy: “Chị Tiểu Nhu, chị không sao chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là chân mềm nhũn ra thôi… Nhanh lên, chị gái cậu vẫn đang ở trong xe, mau lái xe đưa nó đến bệnh viện đi.” Lâm Tiểu Nhu nắm chặt lấy cổ áo của Khương Việt, cho mình một chút chỗ dựa để đứng vững lại.
Khương Việt lập tức gật đầu, rồi nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “Chị đã gọi cho Dư Thâm Lam chưa?”
“Tôi quên mất—— Tôi gọi bây giờ đây——”
Khương Hoan Du nằm trong xe, bụng cô không cảm thấy gì cả.
Đột nhiên một cơn đau truyền tới, cơn đau này khiến bụng cô căng lên.
Cô biết, cơn đau đã bắt đầu từng cơn, bụng cô thắt lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook