Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên
-
Chương 58
Trăng lên cao, vườn trường huyên náo cả ngày giờ phút này rất im ắng. Thiên Viễn ngồi trên băng ghế bên hồ Như Mộng, yên lặng suy nghĩ. Hồ nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cành liễu mảnh mai bên hồ được chiếu rọi đến phát sáng. Thiên Viễn tiện tay bẻ một cành, khuấy xuống dòng nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn tựa như tâm tình lúc này của y.
Từ khi chuyện của Tiểu Nguyên và Mạc Ngôn vỡ lở, hai người đều bị người ta đánh giá từ đầu tới chân. Những chuyện từ bé đến lớn xảy ra khi họ bên nhau bị mọi người mang ra bàn tán rất say sưa. Cảm giác như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người này Thiên Viễn rất hiểu. Y từng nói với Chu Kiến, thỏ chết cáo lo, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ; kỳ thật chính là cảm thán cho vận mệnh bi ai của mình mà thôi! Tiểu Nguyên là tên nhóc không sợ trời chẳng sợ đất; Mạc Ngôn mạnh mẽ, biết nhẫn nhịn, bọn họ ở cạnh nhau không biết có thể chống lại xã hội này hay không? Huống chi chúng ta?
Chu Kiến là người quyết đoán, khi cậu ấy nhìn nhận chuyện gì là đúng thì sẽ không bao giờ thay đổi. Rốt cuộc cậu ấy có từng nghiêm túc suy nghĩ về tình yêu của hai bọn mình không, có từng nghĩ tới tương lai ra sao không? Ba Chu và mẹ Chu đều là người tốt, liệu bọn họ dễ dàng tha thứ như thế có bao nhiêu phần là yêu ai yêu cả đường đi đây? Bọn họ càng hiền lành càng thân thiện, trái tim của mình lại càng giống như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ rung động rất mạnh. Nếu một ngày chuyện của hai bọn mình bại lộ ra ngoài, với tính tình cố chấp của Chu Kiến sẽ chịu được giày vò tới mức nào đây? Mình không phải Lưu Tiểu Nguyên, trái tim của mình rất mỏng manh, mình không sợ bất kỳ ai phỉ nhổ nhưng nếu Chu Kiến có chút xíu do dự nào cũng đủ đẩy mình vào con đường vạn kiếp bất phục! Đến lúc đó, liệu mình có đủ dũng khí để giành lại tình yêu của bản thân không đây?
Đầu Thiên Viễn càng ngày càng cúi thấp, sắp chạm tới ngực. Bỗng nhiên băng ghế hơi rung khiến Thiên Viễn giật mình, y hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng không thấy gì; lại rung tiếp, Thiên Viễn ngẩng đầu liền thấy đôi mắt chứa nụ cười của Chu Kiến ngay trên đầu mình, hai tay hắn đặt lên lưng ghế. Trái tim đột nhiên đập loạn lên; quen nhau lâu như vậy, chuyện có thể làm đều làm cả rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, y vẫn rất bối rối. Thiên Viễn liếc xéo hắn một cái, dựa lưng vào, không nói câu nào.
Tìm khắp ký túc xá chẳng thấy bóng dáng y, Chu Kiến đoán chắc tên kỳ quặc này lại trốn ở chỗ nào đó miên man suy nghĩ. Cũng khó trách, mấy ngày nay bọn Tiểu Nguyên gặp khó khăn, những người xung quanh cậu cũng không chịu đựng nổi! Thật sự quá khó! Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn, hai người nhất định phải chịu đựng! Nếu hai người suy sụp, tôi thật sự không biết làm thế nào với người có trái tim thủy tinh này đâu!
Thiên Viễn cúi đầu, mái tóc che khuất toàn bộ gương mặt. Chu Kiến âm thầm thở dài.
Chu Kiến cười hì hì đi tới, không nói gì ngồi cạnh y. Hai người ngồi sóng vai nhìn hồ nước lăn tăn. Chu Kiến cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất. Thiên Viễn liếc xéo, trên mặt đất là ba chữ – tên đại ngốc!
Nhìn tên kia đứng dậy rời đi, tươi cười như kẻ trộm, môi Thiên Viễn càng mím chặt, đột nhiên nhảy dựng lên đuổi theo. Lưng Chu Kiến giống như có thêm đôi mắt, ngay lúc Thiên Viễn gần bắt được thì hắn đột nhiên co giò chạy lẩn trái trốn phải, vui vẻ cười ha ha. Thiên Viễn thua một bước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng linh hoạt của Chu Kiến chạy lướt qua, y giơ tay túm lưng áo hắn. Không nghĩ tới Chu Kiến đột nhiên xoay người, Thiên Viễn không kịp phòng bị liền văng ra ngoài, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống hồ nước.
Chu Kiến hoảng sợ nhìn ánh mắt lạnh buốt của Thiên Viễn đang ngồi trong hồ nước, xấu hổ gượng cười lại gần. “Tôi không cố ý, ai bảo cậu… Thôi, lại đây đi!” Chu Kiến giơ tay, lấy lòng nói: “Tôi kéo cậu lên, mau! Nước lạnh lắm.”
Thiên Viễn lườm nguýt hắn vài lần. “Tốt nhất cậu đừng mong tôi lên, tôi mà lên sẽ khiến cậu phải gấp rút mua thuốc giảm đau!”
Chờ cậu đủ sức đánh người rồi nói tiếp. Chu Kiến muốn cười nhưng không dám, định bước vào trong nước kéo Thiên Viễn lên.
Nhưng trong lúc đó, Thiên Viễn vô tình trượt vài bước vào lòng hồ, Chu Kiến nhảy xuống nhưng không với tới tay y. Mắt thấy Thiên Viễn đi vòng quanh vùng nước sâu trong hồ, Chu Kiến sốt ruột đi chầm chậm hô lên: “Thiên Viễn! Đừng náo loạn! Mau lên đây, hồ nước sâu lắm!”
Thiên Viễn kinh hoảng đập mặt nước. “Tôi bị cuốn lấy! Có cái gì đó kéo tôi! A~”
“Thiên Viễn!” Trong nháy mắt, Chu Kiến bị sự sợ hãi đánh bại, không suy nghĩ được gì nữa; nhìn Thiên Viễn càng ngày càng lùi sâu vào dòng nước, hắn bổ nhào về phía trước.
Bọt nước văng tung tóe, Thiên Viễn bị ôm chặt trồi lên. Dưới ánh trăng, y giống như tinh linh hiện ra từ làn nước, nở nụ cười khó hiểu nhìn anh hùng đang sợ hãi kia, nói nhỏ: “Cậu không sợ trong hồ có quỷ sao?”
Chu Kiến thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời lấp lánh. “Tôi chỉ nhìn thấy cậu!”
Nụ cười trên môi Thiên Viễn càng sâu, vươn tay ôm cổ Chu Kiến. “Vậy cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Nụ hôn cuồng nhiệt in lên đôi môi nóng bỏng, hai người ôm chặt lấy nhau từ từ lùi vào dòng nước. Ánh trăng che phủ, cành liễu đung đưa.
…
Cả hai người ướt đẫm nước không dám quay lại ký túc xá, lén lút chuồn ra ngoài bắt xe về cửa tiệm nhỏ của mình. Gió đêm mùa Thu không thể đùa, hai người rét run ôm bả vai không nói năng gì được. Tài xế taxi càng nhìn hai người đang co ro, răng va lách cách như ‘Thủy quỷ’ lại càng chột dạ, tới nơi liền bỏ chạy, không dám dừng lại lấy tiền. Thiên Viễn run lẩy bẩy lấy chìa khóa ra, khó khăn lắm mới mở được cửa.
Hai người thay quần áo quấn chăn nằm trên giường, bắt đầu hắt xì. Chu Kiến oán giận: “Đều tại cậu, giả thần giả quỷ làm tôi sợ! Giờ không những cần thuốc giảm đau mà còn cả thuốc cảm mạo, cậu mau mua cho tôi đi!”
Thiên Viễn phì cười một tiếng. “Đáng đời! Còn không biết ai hầu hạ ai đâu!” Nói xong y nằm ngửa trên giường.
Chu Kiến ngắm nhìn bờ ngực trắng trẻo của Thiên Viễn lộ ra khỏi áo, khẩn trương liếm môi, giọng nói hơi khác. “Không mua thuốc đúng không? Vậy cậu phải chịu trách nhiệm trị cảm cho tôi!”
Thiên Viễn vừa muốn cãi lại, bộ ngực rắn chắc của Chu Kiến đã ép xuống. “Vừa rồi cậu dẫn tôi xuống địa ngục, bây giờ tôi mang cậu lên thiên đường!”
Thiên Viễn cụp mắt xuống, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của Chu Kiến, nhỏ giọng: “Cậu biết không? Địa ngục và thiên đường chỉ cách nhau một sợi chỉ, dù là địa ngục hay thiên đường…”
“Chúng ta vẫn luôn bên nhau!” Chu Kiến ngắt lời y, gần như thô lỗ nói ra đáp án. Tâm Thiên Viễn giống như sợi dây mỏng manh, gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến trái tim mẫn cảm đó rung động, chỉ có phương thức hoàn toàn thuần túy nhất mới có thể ổn định nhịp đập của nó.
Lông mi Thiên Viễn chớp vài cái, y bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Kiến, cười vô cùng xán lạn. “Ừ!”
Từ khi chuyện của Tiểu Nguyên và Mạc Ngôn vỡ lở, hai người đều bị người ta đánh giá từ đầu tới chân. Những chuyện từ bé đến lớn xảy ra khi họ bên nhau bị mọi người mang ra bàn tán rất say sưa. Cảm giác như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người này Thiên Viễn rất hiểu. Y từng nói với Chu Kiến, thỏ chết cáo lo, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ; kỳ thật chính là cảm thán cho vận mệnh bi ai của mình mà thôi! Tiểu Nguyên là tên nhóc không sợ trời chẳng sợ đất; Mạc Ngôn mạnh mẽ, biết nhẫn nhịn, bọn họ ở cạnh nhau không biết có thể chống lại xã hội này hay không? Huống chi chúng ta?
Chu Kiến là người quyết đoán, khi cậu ấy nhìn nhận chuyện gì là đúng thì sẽ không bao giờ thay đổi. Rốt cuộc cậu ấy có từng nghiêm túc suy nghĩ về tình yêu của hai bọn mình không, có từng nghĩ tới tương lai ra sao không? Ba Chu và mẹ Chu đều là người tốt, liệu bọn họ dễ dàng tha thứ như thế có bao nhiêu phần là yêu ai yêu cả đường đi đây? Bọn họ càng hiền lành càng thân thiện, trái tim của mình lại càng giống như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ rung động rất mạnh. Nếu một ngày chuyện của hai bọn mình bại lộ ra ngoài, với tính tình cố chấp của Chu Kiến sẽ chịu được giày vò tới mức nào đây? Mình không phải Lưu Tiểu Nguyên, trái tim của mình rất mỏng manh, mình không sợ bất kỳ ai phỉ nhổ nhưng nếu Chu Kiến có chút xíu do dự nào cũng đủ đẩy mình vào con đường vạn kiếp bất phục! Đến lúc đó, liệu mình có đủ dũng khí để giành lại tình yêu của bản thân không đây?
Đầu Thiên Viễn càng ngày càng cúi thấp, sắp chạm tới ngực. Bỗng nhiên băng ghế hơi rung khiến Thiên Viễn giật mình, y hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng không thấy gì; lại rung tiếp, Thiên Viễn ngẩng đầu liền thấy đôi mắt chứa nụ cười của Chu Kiến ngay trên đầu mình, hai tay hắn đặt lên lưng ghế. Trái tim đột nhiên đập loạn lên; quen nhau lâu như vậy, chuyện có thể làm đều làm cả rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, y vẫn rất bối rối. Thiên Viễn liếc xéo hắn một cái, dựa lưng vào, không nói câu nào.
Tìm khắp ký túc xá chẳng thấy bóng dáng y, Chu Kiến đoán chắc tên kỳ quặc này lại trốn ở chỗ nào đó miên man suy nghĩ. Cũng khó trách, mấy ngày nay bọn Tiểu Nguyên gặp khó khăn, những người xung quanh cậu cũng không chịu đựng nổi! Thật sự quá khó! Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn, hai người nhất định phải chịu đựng! Nếu hai người suy sụp, tôi thật sự không biết làm thế nào với người có trái tim thủy tinh này đâu!
Thiên Viễn cúi đầu, mái tóc che khuất toàn bộ gương mặt. Chu Kiến âm thầm thở dài.
Chu Kiến cười hì hì đi tới, không nói gì ngồi cạnh y. Hai người ngồi sóng vai nhìn hồ nước lăn tăn. Chu Kiến cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất. Thiên Viễn liếc xéo, trên mặt đất là ba chữ – tên đại ngốc!
Nhìn tên kia đứng dậy rời đi, tươi cười như kẻ trộm, môi Thiên Viễn càng mím chặt, đột nhiên nhảy dựng lên đuổi theo. Lưng Chu Kiến giống như có thêm đôi mắt, ngay lúc Thiên Viễn gần bắt được thì hắn đột nhiên co giò chạy lẩn trái trốn phải, vui vẻ cười ha ha. Thiên Viễn thua một bước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng linh hoạt của Chu Kiến chạy lướt qua, y giơ tay túm lưng áo hắn. Không nghĩ tới Chu Kiến đột nhiên xoay người, Thiên Viễn không kịp phòng bị liền văng ra ngoài, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống hồ nước.
Chu Kiến hoảng sợ nhìn ánh mắt lạnh buốt của Thiên Viễn đang ngồi trong hồ nước, xấu hổ gượng cười lại gần. “Tôi không cố ý, ai bảo cậu… Thôi, lại đây đi!” Chu Kiến giơ tay, lấy lòng nói: “Tôi kéo cậu lên, mau! Nước lạnh lắm.”
Thiên Viễn lườm nguýt hắn vài lần. “Tốt nhất cậu đừng mong tôi lên, tôi mà lên sẽ khiến cậu phải gấp rút mua thuốc giảm đau!”
Chờ cậu đủ sức đánh người rồi nói tiếp. Chu Kiến muốn cười nhưng không dám, định bước vào trong nước kéo Thiên Viễn lên.
Nhưng trong lúc đó, Thiên Viễn vô tình trượt vài bước vào lòng hồ, Chu Kiến nhảy xuống nhưng không với tới tay y. Mắt thấy Thiên Viễn đi vòng quanh vùng nước sâu trong hồ, Chu Kiến sốt ruột đi chầm chậm hô lên: “Thiên Viễn! Đừng náo loạn! Mau lên đây, hồ nước sâu lắm!”
Thiên Viễn kinh hoảng đập mặt nước. “Tôi bị cuốn lấy! Có cái gì đó kéo tôi! A~”
“Thiên Viễn!” Trong nháy mắt, Chu Kiến bị sự sợ hãi đánh bại, không suy nghĩ được gì nữa; nhìn Thiên Viễn càng ngày càng lùi sâu vào dòng nước, hắn bổ nhào về phía trước.
Bọt nước văng tung tóe, Thiên Viễn bị ôm chặt trồi lên. Dưới ánh trăng, y giống như tinh linh hiện ra từ làn nước, nở nụ cười khó hiểu nhìn anh hùng đang sợ hãi kia, nói nhỏ: “Cậu không sợ trong hồ có quỷ sao?”
Chu Kiến thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời lấp lánh. “Tôi chỉ nhìn thấy cậu!”
Nụ cười trên môi Thiên Viễn càng sâu, vươn tay ôm cổ Chu Kiến. “Vậy cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Nụ hôn cuồng nhiệt in lên đôi môi nóng bỏng, hai người ôm chặt lấy nhau từ từ lùi vào dòng nước. Ánh trăng che phủ, cành liễu đung đưa.
…
Cả hai người ướt đẫm nước không dám quay lại ký túc xá, lén lút chuồn ra ngoài bắt xe về cửa tiệm nhỏ của mình. Gió đêm mùa Thu không thể đùa, hai người rét run ôm bả vai không nói năng gì được. Tài xế taxi càng nhìn hai người đang co ro, răng va lách cách như ‘Thủy quỷ’ lại càng chột dạ, tới nơi liền bỏ chạy, không dám dừng lại lấy tiền. Thiên Viễn run lẩy bẩy lấy chìa khóa ra, khó khăn lắm mới mở được cửa.
Hai người thay quần áo quấn chăn nằm trên giường, bắt đầu hắt xì. Chu Kiến oán giận: “Đều tại cậu, giả thần giả quỷ làm tôi sợ! Giờ không những cần thuốc giảm đau mà còn cả thuốc cảm mạo, cậu mau mua cho tôi đi!”
Thiên Viễn phì cười một tiếng. “Đáng đời! Còn không biết ai hầu hạ ai đâu!” Nói xong y nằm ngửa trên giường.
Chu Kiến ngắm nhìn bờ ngực trắng trẻo của Thiên Viễn lộ ra khỏi áo, khẩn trương liếm môi, giọng nói hơi khác. “Không mua thuốc đúng không? Vậy cậu phải chịu trách nhiệm trị cảm cho tôi!”
Thiên Viễn vừa muốn cãi lại, bộ ngực rắn chắc của Chu Kiến đã ép xuống. “Vừa rồi cậu dẫn tôi xuống địa ngục, bây giờ tôi mang cậu lên thiên đường!”
Thiên Viễn cụp mắt xuống, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của Chu Kiến, nhỏ giọng: “Cậu biết không? Địa ngục và thiên đường chỉ cách nhau một sợi chỉ, dù là địa ngục hay thiên đường…”
“Chúng ta vẫn luôn bên nhau!” Chu Kiến ngắt lời y, gần như thô lỗ nói ra đáp án. Tâm Thiên Viễn giống như sợi dây mỏng manh, gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến trái tim mẫn cảm đó rung động, chỉ có phương thức hoàn toàn thuần túy nhất mới có thể ổn định nhịp đập của nó.
Lông mi Thiên Viễn chớp vài cái, y bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Kiến, cười vô cùng xán lạn. “Ừ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook