Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên
-
Chương 1
Tấm biển lớn lóe sáng hàng chữ: ‘Đại học Bắc Kinh’. Nhóm sinh viên đến từ khắp mọi nơi giống như chờ đợi kết quả thi đại học vậy, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, những sinh viên vượt qua kỳ thi phấn chấn vác ba lô bước vào cánh cửa rộng mở của học viện Y. Cảnh cửa này thật là cao, sinh viên được tuyển đương nhiên cũng là nhân tài trong nhân tài. Nhìn nhóm tân sinh viên chóp mũi cao hơn ngực ba tấc cũng đủ biết thi đậu vào học viện này đáng kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Trước cổng lớn có treo biểu ngữ – Nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh viên. Những chữ cái của năm trước bị xé đi, chữ mới vừa được dán lên lộ ra màu mực nước còn chưa khô, chữ nọ nối tiếp chữ kia ngay ngắn, thẳng hàng. Hội Sinh viên nhiệt tình tiếp đón sinh viên nhỏ tuổi hơn tới nhập học. Những sinh viên năm hai thì vội vàng hô gọi chào bạn bè rồi trao đổi về kỳ nghỉ, nhóm tân sinh viên không bị cuốn vào, lưng đeo ba lô đi thành hàng loạn tìm ký túc xá. “Tôi 208, cậu ở đâu?” “405. Sinh viên năm nhất phải đi canh xác chết đó. Sớm biết có ngày này thì tôi đã thi học viện Cảnh sát rồi.”
Bỗng nhiên có mười hai chiếc xe dừng lại trước cổng – một đoàn xe BMWs, vàng có, đen có, đỏ thẫm có, giống như muốn áp đảo học viện Y. Đoàn xe đến cổng trường chia làm hai hàng rồi dừng lại, lập tức thu hút sự chú ý của các sinh viên, họ tự động tụ tập ở hai bên cửa. Một đàn anh phụ trách đón tân sinh viên còn tưởng rằng đó là một bậc lãnh đạo đến thị sát trường, nhanh nhanh nhảu nhảu chạy tới, còn có thật nhiều người không rõ là ai thấy náo nhiệt liền chen về phía trước, chỉ sợ học viện náo loạn tới nơi.
Mười hai chiếc xe dừng trước mặt mọi người từ từ mở ra, nhất thời làn gió mang mùi thơm bay đến, là mùi đinh hương. Một đám mỹ nữ cơ hồ đồng thời giơ những đôi chân đẹp đẽ ra khỏi cửa xe, vẻ đẹp tỏa ra xung quanh. “Ô~” “Oa~” Mọi tròng mắt của người vây xem đều sắp rớt xuống. Các nam sinh mở lớn miệng chảy nước miếng, các nữ sinh cắn cắn ngón tay nhìn chằm chằm váy giày của người ta. Trong thành phố Bắc Kinh, mỹ nữ nơi nơi đều có thể thấy, không hiếm lạ gì nhưng xuất hiện một loạt thật nổi bật như vậy đúng là chưa từng thấy. Đây quả thực chính là mười hai đại mỹ nhân thời hiện đại.
Một mỹ nữ chân dài đi phía trước mặc váy liền thân màu tím cùng giày cao gót đính hoa màu xanh, các nữ sinh mặc quần jeans nhìn thấy đều hộc máu. Mỹ nữ không coi ai ra gì nhìn lướt bốn phía, đi về phía chiếc xe cuối cùng, cười tủm tỉm gọi: “Tiểu Nguyên, chúng ta tới rồi, mau xuống xe thôi.”
Cánh cửa của chiếc xe thứ mười hai mở ra, một cô gái mặc quần áo trắng tinh bước ra, dáng người mảnh khảnh đẹp đẽ như ngọc giống mười hai người kia nhưng thiếu đi chút thành thục, ngây ngô như một nụ hoa mới nhú. Ánh mắt các nam sinh lập tức sáng lên. Mỹ nữ. Bạn học. Hoan hô! Tám năm cực khổ tại học viện Y thế là chấm dứt rồi.
Chỉ là tâm tình vị tiểu mỹ nữ này xem ra không tốt, vung ba lô lên vai gọi với vào trong xe: “Lưu Tiểu Nguyên, xuống đây đi.” Đúng là tên du côn. Rốt cuộc mình còn phải mở cửa xe cho cậu ta, Trần Mặc quệt miệng thầm mắng Lưu Tiểu Nguyên.
Cậu thanh niên ngồi phía sau xe cười tủm tỉm, tao nhã bước ra ngoài. Nhất thời người vây quanh đều im lặng. Làm cái gì đây? Thực muốn diễn Hồng Lâu Mộng sao? Mười hai mỹ nữ cùng Cố Bảo Ngọc! Lưu Tiểu Nguyên vừa lòng nhìn xung quanh, thế này thì không ăn nhằm gì, chẳng mấy trở ngại. Lưu Tiểu Nguyên cậu là ai chứ? Có thể không đứng trong đám những người đặc biệt sao?
“Chị ba.” Cậu cười tủm tỉm gọi một tiếng.
“Tiểu Nguyên, chúng ta đi thôi.” Chị gái xinh đẹp vươn tay dắt cậu đi vào trong học viện.
Lúc này đến phiên nữ sinh liên tục chảy nước miếng, nam sinh trợn mắt há hốc miệng. Oa, cảm thấy Cố Bảo Ngọc và mười hai mỹ nữ kia đều đẹp. Tất cả đều cười như hoa nở, tim hồng trong mắt rụng lả tả. Có ai lại không thích ngắm mỹ nam chứ. Huống hồ cậu thanh niên đẹp trai đang xấu hổ kia lại được người chị xinh đẹp mặc váy tím dắt tay, dịu dàng dẫn vào học viện rộng lớn. Một bàn tay tiểu mỹ nam được chị ba xinh đẹp dắt đi, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn trộm đám người đứng bên đường hoan nghênh, rất giống một con nai con đáng yêu dễ bị dọa cho hoảng sợ. Trần Mặc bị đám người ngăn lại ở phía sau liếc mắt xem thường, Lưu Tiểu Nguyên cậu cứ giả vờ đi. Đáng thương cho tám năm trong học viện Y của mình, phải ở cùng một chỗ với tên du côn này.
“Bạn… Bạn học, cậu tên gì vậy?” Thành viên và cũng là Hội trưởng hội Sinh viên Cung Học Yến ăn nói lắp bắp, hai mắt híp lại như con sói. Người bên cạnh rõ ràng nghe được tiếng nuốt thứ gì đó trong cổ họng của cô.
“Lưu Tiểu Nguyên.” Mỗi lần báo danh đều khiến Lưu Tiểu Nguyên nhụt chí, bằng với dáng người và khí thế này, mấy người nổi danh như Lang Trạch, Tú Phong hay Lam Vũ(*) gì gì đó cũng chỉ bằng một phần mà thôi. Lưu Tiểu Nguyên – đại ca của các ngóc ngách Bắc Kinh, chỉ cần một đồng cũng mua được kem.
(*) Vui lòng tìm hiểu thêm trên google
“Ký túc xá của cậu ở tầng 3 phòng 315, đi theo đường này, vòng qua là có thể thấy.” Cung Học Yến khẽ cười, hận không thể tự mình dẫn cậu đi.
Một mình Trần Mặc vác hành lý cố hết sức ung dung đi tới ký túc xá của nữ sinh. Cô vừa đi vừa thương hại bản thân, không phải mình lớn hơn tên nhóc kia 3 tháng sao? Vì cái gì cậu ta được tiền hô hậu ủng còn mình phải lạc lõng thế này chứ? Mình còn là nữ sinh nữa. Trọng nam khinh nữ! Cô thở dài thật sâu, tới rồi, 438. 438? Trần Mặc lập tức mở to hai mắt nhìn, đi tới ký túc xá đã cảm thấy quái lạ, nhưng không biết nói như thế nào. Hiện tại mới hiểu được, thì ra là 438.
“Vào đi. Đừng nhìn nữa, cậu ở phòng 438 đó.” Một nữ sinh vóc dáng nho nhỏ từ trong phòng chạy ra đón. Trần Mặc đau đớn ngửa mặt lên trời thở dài: đồng nghiệp bất đồng mệnh không nói làm gì, dù sao mười mấy năm cũng quen rồi. Nhưng vì sao mình lại là 438???
Sắc trời dần tối, đèn trong ký túc xá sáng lên. Các chị đều đi rồi, ký túc xá nam rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Lưu Tiểu Nguyên nằm ở chiếc giường phía trên, vốn đó là giường của Chu Kiến nhưng cậu thấy không gian trên đó rất lớn, trên vách tường có thể dán nhiều tranh ảnh nên liền bày trò khiến Chu Kiến nhường lại cho mình. Hiện tại cậu đang ngồi trên giường sửa sang lại cho sạch sẽ, đôi mắt đen to như ngọc lưu ly nhìn tứ phía. Chu Kiến mệt mỏi dựa vào bàn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Ký túc xá này hắn là người tới đầu tiên, sau thì lần lượt từng người khác tới, hắn cũng liền bụng làm dạ chịu nổi lên trách nhiệm của anh cả. Ngoại trừ Thiên Viễn chân tay lanh lẹ, hiểu ý người khác không cần hắn giúp đỡ, còn lại những người khác đều được hắn hỗ trợ. Nhưng hôm nay, Lưu Tiểu Nguyên thực làm hắn mệt chết, toàn bộ buổi chiều hắn đều dùng để ứng phó với cậu và các bà chị xinh đẹp. Nghĩ tới thì đầu Chu Kiến lại ong ong hết cả lên. Mấy bà chị đó dường như ủy thác hắn phải lo chu toàn cho em trai họ. Chu Kiến là anh cả trong ký túc xá, không có lựa chọn nào khác nên đành thay mặt toàn thể gánh vác trọng trách lịch sử – hầu hạ bạn học Lưu Tiểu Nguyên thật tốt, cố gắng làm bảo mẫu, vệ sĩ kiêm bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho cậu.
Ngồi xuống bên cạnh, Chu Kiến mỉm cười nhìn cậu bạn hiền lành có vẻ ngoài đẹp đẽ. Gương mặt trắng bóc, đôi môi hồng hồng, dường như có chút làm nũng. Vừa thấy đã biết cậu được cưng chiều từ bé, là tiểu bảo bối chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, thình lình bị tống vào đại học, khó tránh khỏi có cảm giác bị vứt bỏ.
“Lưu Tiểu Nguyên, tại sao cậu không nói gì? Tôi tên Chu Kiến, về sau chúng ta là anh em ở cùng ký túc xá.” Chu Kiến cười xán lạn vươn tay, lộ ra răng nanh hình vỏ sò, giống như người mẫu trong quảng cáo cao ngà voi.
Ấn tượng của Lưu Tiểu Nguyên về Chu Kiến rất tốt, Chu Kiến là một người tốt, nhiệt tình, thẳng thắn lại còn vui vẻ giúp đỡ người khác, điểm này Lưu Tiểu Nguyên vừa nhìn đã nhận ra. Từ nhỏ Lưu Tiểu Nguyên đã được người nâng niu, trong mắt cậu chỉ có mỹ nữ chứ từ trước tới giờ chưa từng thấy được người nam nào đẹp hơn mình. Bất quá Chu Kiến này, Lưu Tiểu Nguyên không thể không thừa nhận, quả là đẹp trai, sống mũi cao thẳng tựa như một pho tượng Hy Lạp. Bà ngoại cậu nói, nhìn đàn ông phải nhìn cái mũi, con người không ra gì thì cái mũi cũng không thể dài được. Cậu lập tức xấu hổ vươn tay. “Chào cậu, lần đầu tiên tôi xa nhà, cái gì cũng không hiểu, về sau phiền cậu giúp đỡ.” Ngụ ý là về sau công việc lao động chân tay nào trong phạm vi của tôi thì cậu làm cả đi.
Chu Kiến còn tưởng rằng cậu khách khí, thoải mái nói: “Không thành vấn đề, về sau có cái gì muốn giúp thì cứ tìm tôi.”
Ánh mắt Lưu Tiểu Nguyên sáng ngời, cầm tay người ta, một lời như vậy đã định.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo, một nam sinh có mái tóc đen dựa vào cạnh giường, để sách trong tay xuống nhìn bọn họ, gương mặt thanh tú hơi nhíu lại, cho dù là lúc mỉm cười cũng mang theo một chút kiêu căng lãnh đạm. “Lão đại, chào.” Giọng nói trong trẻo mà du dương, giống như phiên bản của diễn viên ***g tiếng.
“A?” Chu Kiến không hiểu, giương miệng nhìn y.
Lưu Tiểu Nguyên liếc y một cái, cái tên thối kia, giả bộ cái gì chứ? Cậu cười thật hồn nhiên. “Chào cậu, tôi là Lưu Tiểu Nguyên.”
Nam sinh kia đứng lên, thực thành thục vươn tay ra. “Tôi là Phí Thiên Viễn.”
Lưu Tiểu Nguyên định đứng lên tạo một hình tượng tao nhã lịch sự nhưng vừa thấy thân hình cao lớn của tên kia liền nhụt chí. Muốn làm cái gì chứ? Cậu nhìn một vòng người cao lớn kia, y ăn cái gì mà lại cao quá khổ như vậy nhỉ?
“Đây là trưởng nhóm Chu lão đại, Thiên Viễn là lão nhị, tôi là lão tam…” Một nam sinh tóc húi cua đeo kính còn chưa nói xong đã bị nam sinh đứng sau ngắt lời. “Cậu ta là lão tam, nhưng luận hình dáng thì cậu ta lớn nhất cho nên chúng tôi còn gọi là Lão Uy.
Lão Uy cho cậu ta một đấm. “Tới địa ngục đi. Đây là lão tứ Tiểu Phác, lão ngũ Chu Tinh, cậu nhỏ nhất, là em út của chúng tôi.” Cười hì hì vươn tay, tất cả mọi người sợ người nhìn như cục cưng lần đầu tiên rời nhà khổ sở, tuy rằng bọn họ cũng là lần đầu tiên bước vào hoàn cảnh lạ lẫm nhưng vẫn cố gắng tỏ ra người lớn để an ủi Lưu Tiểu Nguyên ngàn vạn lần có chuyện thì đã có họ giúp. Lưu Tiểu Nguyên vô cùng uyển chuyển đồng ý, trong lòng lại nói thầm: không biết tám năm trong học viện ai sẽ làm lão đại đâu?
…
Trần Mặc bị mấy nữ sinh vây quanh, líu ríu hỏi về chủ đề Lưu Tiểu Nguyên. Trần Mặc không nề hà mà kiên nhẫn giải thích: Bạn học Lưu Tiểu Nguyên chính là em họ của Trần Mặc. Mẹ Lưu Tiểu Nguyên là mợ của Trần Mặc, mẹ Trần Mặc là bác của Lưu Tiểu Nguyên, đại gia đình có bảy cô tám cậu, sinh ra mười hai người con gái, đương nhiên khi tên nhóc này sinh ra sẽ trở thành bảo bối của cả nhà. Cho nên từ nhỏ cậu chính là cái con khỉ không đuôi mà nhà chính là Hoa Quả Sơn. Trần Mặc nói hăng say đang định nói một chút về chiến tranh cách mạng mười tám năm của Lưu Tiểu Nguyên liền thấy những ánh mắt của các nữ sinh vây quanh, thầm nghĩ rằng xong rồi. Tên du côn kia đã hãm hại rất nhiều người, ai bảo hắn trời sinh có gương mặt gạt người chứ. Bất quá dựa vào tình cảm đồng chí mà tốt bụng khuyên một câu: “Các cậu đừng nhìn khuôn mặt cậu ta mà cảm thấy Lưu Tiểu Nguyên sao mà đáng yêu, sao mà tử tế. Kỳ thật tên nhóc đó không phải như vậy. Từ nhỏ tôi đã lĩnh giáo cậu ta, chưa thể quên được. Sơ trung thì các nữ sinh cả ngày đánh nhau vì cậu ta, đến Trung học thì nam sinh lại đánh nhau vì cậu ta.”
“A?” Các cô gái nghe được, trợn mắt há hốc miệng. Tây Môn Phi đến từ Từ Xuyên nháy mắt. “Các nữ sinh đánh nhau là vì tranh giành Lưu Tiểu Nguyên, còn nam sinh là vì sao chứ?”
Trần Mặc hừ một tiếng. “Cũng là vì cậu ta cả đấy. Đồng phục của nam và nữ ở trường bọn tôi không khác nhau lắm, cậu ta lại có bộ dáng xinh đẹp, bước vào cổng sẽ trở thành bảo bối của nam sinh. Vì thế các nam sinh vì có thể mang cặp sách linh tinh cho cậu ta mà ngày đánh nhau mấy lần.”
Các cô gái cười đau bụng, Lưu Na nói một câu tiếng phổ thông Thượng Hải. “Vậy chắc cậu ấy không được thoải mái lắm nhỉ?”
“Không được thoải mái? Cậu ta vui không dứt ấy chứ. Nếu thiên hạ thái bình thì cả người cậu ta mới không được thoải mái ấy.”
Đúng như lời Trần Mặc nói, mấy ngày khai giảng này thực khiến Lưu Tiểu Nguyên buồn muốn chết. Không vào đại học không biết nhiều người, không vào học viện Y không biết có nhiều mọt sách. Đưa mắt nhìn những người trong khắp trường học, hơn phân nửa tay đều cầm sách – Tư liệu tham khảo, mắt đeo kính – kính cận. Nếu hỏi bọn họ thì bọn họ sẽ giảng cho bạn về chu kỳ sinh trưởng của vi khuẩn. Chờ cho bạn nghe rõ thì vi khuẩn cũng đã leo lên cổ chân bạn rồi. Lưu Tiểu Nguyên buồn buồn chạy vòng đi. Chu Kiến lại cố tình lôi kéo cậu, vừa mới khai giảng phải chuẩn bị tốt bài vở, đừng có chạy loạn mọi nơi, quản lý ra lệnh cuối tuần không được tự tiện rời khỏi trường… Lưu Tiểu Nguyên buồn bực than thở…
Căn tin trong trường học rộng rãi, sạch sẽ, một hàng người đứng thật dài chờ mua đồ ăn. Một đám cầm cà mèn giương mắt chờ mong nhìn thiên sứ mập mạp mặc áo trắng đang cầm vá cơm, chờ cô chuẩn bị xong thì cũng rụng rời xương cốt, bồn cơm như có ma lực. Tuy rằng ánh mắt mọi người đều tập trung ở chỗ đồ ăn nhưng khi mỹ nam xuất hiện thì cũng phải tám mươi đến chín mươi phần trăm quay đầu lại. Các anh em phòng ký túc xá 315 lôi kéo nhau đến đây. Hai tên cao một mét tám mươi lăm đi đầu quả thực chính là tiêu điểm. Chu Kiến và Phí Thiên Viễn sóng vai nhau đi trước một đội ngũ đằng sau.
“Chu Kiến!” Một tiếng gọi vang lên, một nữ sinh vừa tách ra khỏi đội ngũ xếp hàng che chở cẩn thận cà mèn trước ngực, chạy đến bên cạnh hắn. “A, đây là sườn heo tôi vừa mới mua, tôi mua hai phần. Phần này là của cậu.”
Chu Kiến có chút kinh ngạc nhìn cô, đến đây có ba ngày nhưng đây là lần thứ tư cô mua cơm cho hắn. “Không cần đâu, tự tôi mua cũng được rồi.”
“Cậu khách khí cái gì chứ? Chúng ta đều là sinh viên một khoa mà. Cậu gọi tôi là ‘em’ cũng được.”
Thiên Viễn đứng phía sau cười ha ha, lướt qua bọn họ.
“Thiên Viễn, cậu đừng xếp hàng. Tôi đã mua cho cậu rồi đây.” Một giọng nói run rẩy cất lên, một nữ sinh có vóc dáng nhỏ bé cố hết sức đem chiếc cà mèn lớn tới trước mặt Thiên Viễn.
Lần này đến lượt Thiên Viễn xấu hổ.
“Lưu Tiểu Nguyên?” Khi ngồi xuống mở cà mèn ra, Chu Kiến phát hiện cái tên đi dọc đường luôn miệng kêu la đói bụng kia đã không thấy đâu.
Thiên Viễn ngẩng đầu dùng cằm chỉa chỉa. Trên bàn ăn bên cạnh, Lưu Tiểu Nguyên bị một đám nữ sinh thân thiết nhìn chăm chú, ngồi nhìn chỗ đồ ăn thơm ngon. Cuối cùng cậu mang chiếc cà mèn đầy thịt gà và thịt bò chạy trở về. Cậu tiện thể nói cho bọn hắn biết. “Các cô ấy giảm béo nên cho tôi ăn.”
Ba thành viên còn lại của phòng 315 hiển nhiên không được đối xử công bằng, cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương sâu sắc. Tiểu Phác, Lão Uy và Chu Tinh quyết định áp dụng phản kích chính nghĩa, giơ đôi đũa lên nhắm ngay mục tiêu gắp tới tấp.
…
“Lưu Tiểu Nguyên, nhanh lên, bị muộn rồi.”
“Từ từ. A, chết rồi.”
Chu Kiến quả thực muốn té xỉu, hiện tại mới phát hiện con búp bê xinh đẹp này là một phiền toái vô cùng lớn. Đêm qua bị cậu đùa giỡn đến mức phát điên, buổi sáng sắp đi học còn chưa chịu dậy, bước đi cũng mơ mơ màng màng. Buổi học chính khóa không thể bị trễ được.
Lớp học im phăng phắc, thầy giáo còn chưa tới. Mọi người im lặng chờ đợi, ngẫu nhiên cúi đầu nói chuyện nho nhỏ chào hỏi nhau. Lưu Tiểu Nguyên chạy vào lớp miệng ngậm kẹo mút, liếc mắt một cái liền thấy Chu Kiến cắn răng nhìn cậu, cậu liền làm cái mặt quỷ rồi ngồi xuống. Lưu Na bên cạnh nhanh chóng lấy khăn tay cho cậu lau. Lưu Tiểu Nguyên bày ra nụ cười tiêu chuẩn mê chết người với cô, Lưu Na nghe thấy phía sau những tiếng xuýt xoa.
Tiết này là môn Dược lý. Nghe nói thầy giáo là bác sĩ du học bên Mỹ về, hơn nữa các thầy cô nói vị thầy giáo này tuổi không lớn lắm, tính tình không tốt, nếu mất hứng thì không thể nói chuyện được nữa. Những tiếng bước chân vang lên, một bóng dáng cao lớn đứng trên bục giảng, nhất thời mấy chục học sinh than một tiếng. Trời ạ!
Người trên bục giảng không ngại, dường như anh đã quen với phản ứng này khi đón các tân sinh viên năm nhất. Tay vịn bục giảng, anh thong dong nhìn mọi người một lượt. “Chào mọi người, tôi là Mạc Ngôn.”
Lưu Tiểu Nguyên cứng hàm, trừng mắt nhìn chằm chằm người mặc tây trang trên bục giảng. Một người, một người đàn ông sao có thể đẹp trai như vậy chứ? Trời ạ, đây quả thực là cực kỳ bi thảm. Người này không đi chụp ảnh quảng cáo thì thật sự lãng phí đó.
Mạc Ngôn bình tĩnh bắt đầu giảng bài, mọi người cũng dần từ kinh ngạc phục hồi lại tinh thần. Lớp học vẫn là lớp học. Môn Dược lý làm cho Lưu Tiểu Nguyên khổ sở muốn chết vì thế cậu dời ánh mắt khỏi người thầy đẹp trai và lạnh lùng, chuyển đến điện thoại di động. Hình ảnh một người đội mũ bảo hiểm phong cách đang phóng như bay trên đường. Cậu cúi đầu chơi rất cao hứng. Bỗng nhiên Lưu Na chọc mạnh bên sườn cậu. Lưu Tiểu Nguyên đang chơi đoạn gay cấn, cố tình không để ý đến cô, cơ thể dần dần chuyển ra phía ngoài. Rốt cuộc cậu dựa vào một người. Lưu Tiểu Nguyên cuối cùng cũng có chút cảm giác, ngẩng đầu thì thấy Mạc Ngôn đang đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống mình.
Trước cổng lớn có treo biểu ngữ – Nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh viên. Những chữ cái của năm trước bị xé đi, chữ mới vừa được dán lên lộ ra màu mực nước còn chưa khô, chữ nọ nối tiếp chữ kia ngay ngắn, thẳng hàng. Hội Sinh viên nhiệt tình tiếp đón sinh viên nhỏ tuổi hơn tới nhập học. Những sinh viên năm hai thì vội vàng hô gọi chào bạn bè rồi trao đổi về kỳ nghỉ, nhóm tân sinh viên không bị cuốn vào, lưng đeo ba lô đi thành hàng loạn tìm ký túc xá. “Tôi 208, cậu ở đâu?” “405. Sinh viên năm nhất phải đi canh xác chết đó. Sớm biết có ngày này thì tôi đã thi học viện Cảnh sát rồi.”
Bỗng nhiên có mười hai chiếc xe dừng lại trước cổng – một đoàn xe BMWs, vàng có, đen có, đỏ thẫm có, giống như muốn áp đảo học viện Y. Đoàn xe đến cổng trường chia làm hai hàng rồi dừng lại, lập tức thu hút sự chú ý của các sinh viên, họ tự động tụ tập ở hai bên cửa. Một đàn anh phụ trách đón tân sinh viên còn tưởng rằng đó là một bậc lãnh đạo đến thị sát trường, nhanh nhanh nhảu nhảu chạy tới, còn có thật nhiều người không rõ là ai thấy náo nhiệt liền chen về phía trước, chỉ sợ học viện náo loạn tới nơi.
Mười hai chiếc xe dừng trước mặt mọi người từ từ mở ra, nhất thời làn gió mang mùi thơm bay đến, là mùi đinh hương. Một đám mỹ nữ cơ hồ đồng thời giơ những đôi chân đẹp đẽ ra khỏi cửa xe, vẻ đẹp tỏa ra xung quanh. “Ô~” “Oa~” Mọi tròng mắt của người vây xem đều sắp rớt xuống. Các nam sinh mở lớn miệng chảy nước miếng, các nữ sinh cắn cắn ngón tay nhìn chằm chằm váy giày của người ta. Trong thành phố Bắc Kinh, mỹ nữ nơi nơi đều có thể thấy, không hiếm lạ gì nhưng xuất hiện một loạt thật nổi bật như vậy đúng là chưa từng thấy. Đây quả thực chính là mười hai đại mỹ nhân thời hiện đại.
Một mỹ nữ chân dài đi phía trước mặc váy liền thân màu tím cùng giày cao gót đính hoa màu xanh, các nữ sinh mặc quần jeans nhìn thấy đều hộc máu. Mỹ nữ không coi ai ra gì nhìn lướt bốn phía, đi về phía chiếc xe cuối cùng, cười tủm tỉm gọi: “Tiểu Nguyên, chúng ta tới rồi, mau xuống xe thôi.”
Cánh cửa của chiếc xe thứ mười hai mở ra, một cô gái mặc quần áo trắng tinh bước ra, dáng người mảnh khảnh đẹp đẽ như ngọc giống mười hai người kia nhưng thiếu đi chút thành thục, ngây ngô như một nụ hoa mới nhú. Ánh mắt các nam sinh lập tức sáng lên. Mỹ nữ. Bạn học. Hoan hô! Tám năm cực khổ tại học viện Y thế là chấm dứt rồi.
Chỉ là tâm tình vị tiểu mỹ nữ này xem ra không tốt, vung ba lô lên vai gọi với vào trong xe: “Lưu Tiểu Nguyên, xuống đây đi.” Đúng là tên du côn. Rốt cuộc mình còn phải mở cửa xe cho cậu ta, Trần Mặc quệt miệng thầm mắng Lưu Tiểu Nguyên.
Cậu thanh niên ngồi phía sau xe cười tủm tỉm, tao nhã bước ra ngoài. Nhất thời người vây quanh đều im lặng. Làm cái gì đây? Thực muốn diễn Hồng Lâu Mộng sao? Mười hai mỹ nữ cùng Cố Bảo Ngọc! Lưu Tiểu Nguyên vừa lòng nhìn xung quanh, thế này thì không ăn nhằm gì, chẳng mấy trở ngại. Lưu Tiểu Nguyên cậu là ai chứ? Có thể không đứng trong đám những người đặc biệt sao?
“Chị ba.” Cậu cười tủm tỉm gọi một tiếng.
“Tiểu Nguyên, chúng ta đi thôi.” Chị gái xinh đẹp vươn tay dắt cậu đi vào trong học viện.
Lúc này đến phiên nữ sinh liên tục chảy nước miếng, nam sinh trợn mắt há hốc miệng. Oa, cảm thấy Cố Bảo Ngọc và mười hai mỹ nữ kia đều đẹp. Tất cả đều cười như hoa nở, tim hồng trong mắt rụng lả tả. Có ai lại không thích ngắm mỹ nam chứ. Huống hồ cậu thanh niên đẹp trai đang xấu hổ kia lại được người chị xinh đẹp mặc váy tím dắt tay, dịu dàng dẫn vào học viện rộng lớn. Một bàn tay tiểu mỹ nam được chị ba xinh đẹp dắt đi, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn trộm đám người đứng bên đường hoan nghênh, rất giống một con nai con đáng yêu dễ bị dọa cho hoảng sợ. Trần Mặc bị đám người ngăn lại ở phía sau liếc mắt xem thường, Lưu Tiểu Nguyên cậu cứ giả vờ đi. Đáng thương cho tám năm trong học viện Y của mình, phải ở cùng một chỗ với tên du côn này.
“Bạn… Bạn học, cậu tên gì vậy?” Thành viên và cũng là Hội trưởng hội Sinh viên Cung Học Yến ăn nói lắp bắp, hai mắt híp lại như con sói. Người bên cạnh rõ ràng nghe được tiếng nuốt thứ gì đó trong cổ họng của cô.
“Lưu Tiểu Nguyên.” Mỗi lần báo danh đều khiến Lưu Tiểu Nguyên nhụt chí, bằng với dáng người và khí thế này, mấy người nổi danh như Lang Trạch, Tú Phong hay Lam Vũ(*) gì gì đó cũng chỉ bằng một phần mà thôi. Lưu Tiểu Nguyên – đại ca của các ngóc ngách Bắc Kinh, chỉ cần một đồng cũng mua được kem.
(*) Vui lòng tìm hiểu thêm trên google
“Ký túc xá của cậu ở tầng 3 phòng 315, đi theo đường này, vòng qua là có thể thấy.” Cung Học Yến khẽ cười, hận không thể tự mình dẫn cậu đi.
Một mình Trần Mặc vác hành lý cố hết sức ung dung đi tới ký túc xá của nữ sinh. Cô vừa đi vừa thương hại bản thân, không phải mình lớn hơn tên nhóc kia 3 tháng sao? Vì cái gì cậu ta được tiền hô hậu ủng còn mình phải lạc lõng thế này chứ? Mình còn là nữ sinh nữa. Trọng nam khinh nữ! Cô thở dài thật sâu, tới rồi, 438. 438? Trần Mặc lập tức mở to hai mắt nhìn, đi tới ký túc xá đã cảm thấy quái lạ, nhưng không biết nói như thế nào. Hiện tại mới hiểu được, thì ra là 438.
“Vào đi. Đừng nhìn nữa, cậu ở phòng 438 đó.” Một nữ sinh vóc dáng nho nhỏ từ trong phòng chạy ra đón. Trần Mặc đau đớn ngửa mặt lên trời thở dài: đồng nghiệp bất đồng mệnh không nói làm gì, dù sao mười mấy năm cũng quen rồi. Nhưng vì sao mình lại là 438???
Sắc trời dần tối, đèn trong ký túc xá sáng lên. Các chị đều đi rồi, ký túc xá nam rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Lưu Tiểu Nguyên nằm ở chiếc giường phía trên, vốn đó là giường của Chu Kiến nhưng cậu thấy không gian trên đó rất lớn, trên vách tường có thể dán nhiều tranh ảnh nên liền bày trò khiến Chu Kiến nhường lại cho mình. Hiện tại cậu đang ngồi trên giường sửa sang lại cho sạch sẽ, đôi mắt đen to như ngọc lưu ly nhìn tứ phía. Chu Kiến mệt mỏi dựa vào bàn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Ký túc xá này hắn là người tới đầu tiên, sau thì lần lượt từng người khác tới, hắn cũng liền bụng làm dạ chịu nổi lên trách nhiệm của anh cả. Ngoại trừ Thiên Viễn chân tay lanh lẹ, hiểu ý người khác không cần hắn giúp đỡ, còn lại những người khác đều được hắn hỗ trợ. Nhưng hôm nay, Lưu Tiểu Nguyên thực làm hắn mệt chết, toàn bộ buổi chiều hắn đều dùng để ứng phó với cậu và các bà chị xinh đẹp. Nghĩ tới thì đầu Chu Kiến lại ong ong hết cả lên. Mấy bà chị đó dường như ủy thác hắn phải lo chu toàn cho em trai họ. Chu Kiến là anh cả trong ký túc xá, không có lựa chọn nào khác nên đành thay mặt toàn thể gánh vác trọng trách lịch sử – hầu hạ bạn học Lưu Tiểu Nguyên thật tốt, cố gắng làm bảo mẫu, vệ sĩ kiêm bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho cậu.
Ngồi xuống bên cạnh, Chu Kiến mỉm cười nhìn cậu bạn hiền lành có vẻ ngoài đẹp đẽ. Gương mặt trắng bóc, đôi môi hồng hồng, dường như có chút làm nũng. Vừa thấy đã biết cậu được cưng chiều từ bé, là tiểu bảo bối chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, thình lình bị tống vào đại học, khó tránh khỏi có cảm giác bị vứt bỏ.
“Lưu Tiểu Nguyên, tại sao cậu không nói gì? Tôi tên Chu Kiến, về sau chúng ta là anh em ở cùng ký túc xá.” Chu Kiến cười xán lạn vươn tay, lộ ra răng nanh hình vỏ sò, giống như người mẫu trong quảng cáo cao ngà voi.
Ấn tượng của Lưu Tiểu Nguyên về Chu Kiến rất tốt, Chu Kiến là một người tốt, nhiệt tình, thẳng thắn lại còn vui vẻ giúp đỡ người khác, điểm này Lưu Tiểu Nguyên vừa nhìn đã nhận ra. Từ nhỏ Lưu Tiểu Nguyên đã được người nâng niu, trong mắt cậu chỉ có mỹ nữ chứ từ trước tới giờ chưa từng thấy được người nam nào đẹp hơn mình. Bất quá Chu Kiến này, Lưu Tiểu Nguyên không thể không thừa nhận, quả là đẹp trai, sống mũi cao thẳng tựa như một pho tượng Hy Lạp. Bà ngoại cậu nói, nhìn đàn ông phải nhìn cái mũi, con người không ra gì thì cái mũi cũng không thể dài được. Cậu lập tức xấu hổ vươn tay. “Chào cậu, lần đầu tiên tôi xa nhà, cái gì cũng không hiểu, về sau phiền cậu giúp đỡ.” Ngụ ý là về sau công việc lao động chân tay nào trong phạm vi của tôi thì cậu làm cả đi.
Chu Kiến còn tưởng rằng cậu khách khí, thoải mái nói: “Không thành vấn đề, về sau có cái gì muốn giúp thì cứ tìm tôi.”
Ánh mắt Lưu Tiểu Nguyên sáng ngời, cầm tay người ta, một lời như vậy đã định.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo, một nam sinh có mái tóc đen dựa vào cạnh giường, để sách trong tay xuống nhìn bọn họ, gương mặt thanh tú hơi nhíu lại, cho dù là lúc mỉm cười cũng mang theo một chút kiêu căng lãnh đạm. “Lão đại, chào.” Giọng nói trong trẻo mà du dương, giống như phiên bản của diễn viên ***g tiếng.
“A?” Chu Kiến không hiểu, giương miệng nhìn y.
Lưu Tiểu Nguyên liếc y một cái, cái tên thối kia, giả bộ cái gì chứ? Cậu cười thật hồn nhiên. “Chào cậu, tôi là Lưu Tiểu Nguyên.”
Nam sinh kia đứng lên, thực thành thục vươn tay ra. “Tôi là Phí Thiên Viễn.”
Lưu Tiểu Nguyên định đứng lên tạo một hình tượng tao nhã lịch sự nhưng vừa thấy thân hình cao lớn của tên kia liền nhụt chí. Muốn làm cái gì chứ? Cậu nhìn một vòng người cao lớn kia, y ăn cái gì mà lại cao quá khổ như vậy nhỉ?
“Đây là trưởng nhóm Chu lão đại, Thiên Viễn là lão nhị, tôi là lão tam…” Một nam sinh tóc húi cua đeo kính còn chưa nói xong đã bị nam sinh đứng sau ngắt lời. “Cậu ta là lão tam, nhưng luận hình dáng thì cậu ta lớn nhất cho nên chúng tôi còn gọi là Lão Uy.
Lão Uy cho cậu ta một đấm. “Tới địa ngục đi. Đây là lão tứ Tiểu Phác, lão ngũ Chu Tinh, cậu nhỏ nhất, là em út của chúng tôi.” Cười hì hì vươn tay, tất cả mọi người sợ người nhìn như cục cưng lần đầu tiên rời nhà khổ sở, tuy rằng bọn họ cũng là lần đầu tiên bước vào hoàn cảnh lạ lẫm nhưng vẫn cố gắng tỏ ra người lớn để an ủi Lưu Tiểu Nguyên ngàn vạn lần có chuyện thì đã có họ giúp. Lưu Tiểu Nguyên vô cùng uyển chuyển đồng ý, trong lòng lại nói thầm: không biết tám năm trong học viện ai sẽ làm lão đại đâu?
…
Trần Mặc bị mấy nữ sinh vây quanh, líu ríu hỏi về chủ đề Lưu Tiểu Nguyên. Trần Mặc không nề hà mà kiên nhẫn giải thích: Bạn học Lưu Tiểu Nguyên chính là em họ của Trần Mặc. Mẹ Lưu Tiểu Nguyên là mợ của Trần Mặc, mẹ Trần Mặc là bác của Lưu Tiểu Nguyên, đại gia đình có bảy cô tám cậu, sinh ra mười hai người con gái, đương nhiên khi tên nhóc này sinh ra sẽ trở thành bảo bối của cả nhà. Cho nên từ nhỏ cậu chính là cái con khỉ không đuôi mà nhà chính là Hoa Quả Sơn. Trần Mặc nói hăng say đang định nói một chút về chiến tranh cách mạng mười tám năm của Lưu Tiểu Nguyên liền thấy những ánh mắt của các nữ sinh vây quanh, thầm nghĩ rằng xong rồi. Tên du côn kia đã hãm hại rất nhiều người, ai bảo hắn trời sinh có gương mặt gạt người chứ. Bất quá dựa vào tình cảm đồng chí mà tốt bụng khuyên một câu: “Các cậu đừng nhìn khuôn mặt cậu ta mà cảm thấy Lưu Tiểu Nguyên sao mà đáng yêu, sao mà tử tế. Kỳ thật tên nhóc đó không phải như vậy. Từ nhỏ tôi đã lĩnh giáo cậu ta, chưa thể quên được. Sơ trung thì các nữ sinh cả ngày đánh nhau vì cậu ta, đến Trung học thì nam sinh lại đánh nhau vì cậu ta.”
“A?” Các cô gái nghe được, trợn mắt há hốc miệng. Tây Môn Phi đến từ Từ Xuyên nháy mắt. “Các nữ sinh đánh nhau là vì tranh giành Lưu Tiểu Nguyên, còn nam sinh là vì sao chứ?”
Trần Mặc hừ một tiếng. “Cũng là vì cậu ta cả đấy. Đồng phục của nam và nữ ở trường bọn tôi không khác nhau lắm, cậu ta lại có bộ dáng xinh đẹp, bước vào cổng sẽ trở thành bảo bối của nam sinh. Vì thế các nam sinh vì có thể mang cặp sách linh tinh cho cậu ta mà ngày đánh nhau mấy lần.”
Các cô gái cười đau bụng, Lưu Na nói một câu tiếng phổ thông Thượng Hải. “Vậy chắc cậu ấy không được thoải mái lắm nhỉ?”
“Không được thoải mái? Cậu ta vui không dứt ấy chứ. Nếu thiên hạ thái bình thì cả người cậu ta mới không được thoải mái ấy.”
Đúng như lời Trần Mặc nói, mấy ngày khai giảng này thực khiến Lưu Tiểu Nguyên buồn muốn chết. Không vào đại học không biết nhiều người, không vào học viện Y không biết có nhiều mọt sách. Đưa mắt nhìn những người trong khắp trường học, hơn phân nửa tay đều cầm sách – Tư liệu tham khảo, mắt đeo kính – kính cận. Nếu hỏi bọn họ thì bọn họ sẽ giảng cho bạn về chu kỳ sinh trưởng của vi khuẩn. Chờ cho bạn nghe rõ thì vi khuẩn cũng đã leo lên cổ chân bạn rồi. Lưu Tiểu Nguyên buồn buồn chạy vòng đi. Chu Kiến lại cố tình lôi kéo cậu, vừa mới khai giảng phải chuẩn bị tốt bài vở, đừng có chạy loạn mọi nơi, quản lý ra lệnh cuối tuần không được tự tiện rời khỏi trường… Lưu Tiểu Nguyên buồn bực than thở…
Căn tin trong trường học rộng rãi, sạch sẽ, một hàng người đứng thật dài chờ mua đồ ăn. Một đám cầm cà mèn giương mắt chờ mong nhìn thiên sứ mập mạp mặc áo trắng đang cầm vá cơm, chờ cô chuẩn bị xong thì cũng rụng rời xương cốt, bồn cơm như có ma lực. Tuy rằng ánh mắt mọi người đều tập trung ở chỗ đồ ăn nhưng khi mỹ nam xuất hiện thì cũng phải tám mươi đến chín mươi phần trăm quay đầu lại. Các anh em phòng ký túc xá 315 lôi kéo nhau đến đây. Hai tên cao một mét tám mươi lăm đi đầu quả thực chính là tiêu điểm. Chu Kiến và Phí Thiên Viễn sóng vai nhau đi trước một đội ngũ đằng sau.
“Chu Kiến!” Một tiếng gọi vang lên, một nữ sinh vừa tách ra khỏi đội ngũ xếp hàng che chở cẩn thận cà mèn trước ngực, chạy đến bên cạnh hắn. “A, đây là sườn heo tôi vừa mới mua, tôi mua hai phần. Phần này là của cậu.”
Chu Kiến có chút kinh ngạc nhìn cô, đến đây có ba ngày nhưng đây là lần thứ tư cô mua cơm cho hắn. “Không cần đâu, tự tôi mua cũng được rồi.”
“Cậu khách khí cái gì chứ? Chúng ta đều là sinh viên một khoa mà. Cậu gọi tôi là ‘em’ cũng được.”
Thiên Viễn đứng phía sau cười ha ha, lướt qua bọn họ.
“Thiên Viễn, cậu đừng xếp hàng. Tôi đã mua cho cậu rồi đây.” Một giọng nói run rẩy cất lên, một nữ sinh có vóc dáng nhỏ bé cố hết sức đem chiếc cà mèn lớn tới trước mặt Thiên Viễn.
Lần này đến lượt Thiên Viễn xấu hổ.
“Lưu Tiểu Nguyên?” Khi ngồi xuống mở cà mèn ra, Chu Kiến phát hiện cái tên đi dọc đường luôn miệng kêu la đói bụng kia đã không thấy đâu.
Thiên Viễn ngẩng đầu dùng cằm chỉa chỉa. Trên bàn ăn bên cạnh, Lưu Tiểu Nguyên bị một đám nữ sinh thân thiết nhìn chăm chú, ngồi nhìn chỗ đồ ăn thơm ngon. Cuối cùng cậu mang chiếc cà mèn đầy thịt gà và thịt bò chạy trở về. Cậu tiện thể nói cho bọn hắn biết. “Các cô ấy giảm béo nên cho tôi ăn.”
Ba thành viên còn lại của phòng 315 hiển nhiên không được đối xử công bằng, cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương sâu sắc. Tiểu Phác, Lão Uy và Chu Tinh quyết định áp dụng phản kích chính nghĩa, giơ đôi đũa lên nhắm ngay mục tiêu gắp tới tấp.
…
“Lưu Tiểu Nguyên, nhanh lên, bị muộn rồi.”
“Từ từ. A, chết rồi.”
Chu Kiến quả thực muốn té xỉu, hiện tại mới phát hiện con búp bê xinh đẹp này là một phiền toái vô cùng lớn. Đêm qua bị cậu đùa giỡn đến mức phát điên, buổi sáng sắp đi học còn chưa chịu dậy, bước đi cũng mơ mơ màng màng. Buổi học chính khóa không thể bị trễ được.
Lớp học im phăng phắc, thầy giáo còn chưa tới. Mọi người im lặng chờ đợi, ngẫu nhiên cúi đầu nói chuyện nho nhỏ chào hỏi nhau. Lưu Tiểu Nguyên chạy vào lớp miệng ngậm kẹo mút, liếc mắt một cái liền thấy Chu Kiến cắn răng nhìn cậu, cậu liền làm cái mặt quỷ rồi ngồi xuống. Lưu Na bên cạnh nhanh chóng lấy khăn tay cho cậu lau. Lưu Tiểu Nguyên bày ra nụ cười tiêu chuẩn mê chết người với cô, Lưu Na nghe thấy phía sau những tiếng xuýt xoa.
Tiết này là môn Dược lý. Nghe nói thầy giáo là bác sĩ du học bên Mỹ về, hơn nữa các thầy cô nói vị thầy giáo này tuổi không lớn lắm, tính tình không tốt, nếu mất hứng thì không thể nói chuyện được nữa. Những tiếng bước chân vang lên, một bóng dáng cao lớn đứng trên bục giảng, nhất thời mấy chục học sinh than một tiếng. Trời ạ!
Người trên bục giảng không ngại, dường như anh đã quen với phản ứng này khi đón các tân sinh viên năm nhất. Tay vịn bục giảng, anh thong dong nhìn mọi người một lượt. “Chào mọi người, tôi là Mạc Ngôn.”
Lưu Tiểu Nguyên cứng hàm, trừng mắt nhìn chằm chằm người mặc tây trang trên bục giảng. Một người, một người đàn ông sao có thể đẹp trai như vậy chứ? Trời ạ, đây quả thực là cực kỳ bi thảm. Người này không đi chụp ảnh quảng cáo thì thật sự lãng phí đó.
Mạc Ngôn bình tĩnh bắt đầu giảng bài, mọi người cũng dần từ kinh ngạc phục hồi lại tinh thần. Lớp học vẫn là lớp học. Môn Dược lý làm cho Lưu Tiểu Nguyên khổ sở muốn chết vì thế cậu dời ánh mắt khỏi người thầy đẹp trai và lạnh lùng, chuyển đến điện thoại di động. Hình ảnh một người đội mũ bảo hiểm phong cách đang phóng như bay trên đường. Cậu cúi đầu chơi rất cao hứng. Bỗng nhiên Lưu Na chọc mạnh bên sườn cậu. Lưu Tiểu Nguyên đang chơi đoạn gay cấn, cố tình không để ý đến cô, cơ thể dần dần chuyển ra phía ngoài. Rốt cuộc cậu dựa vào một người. Lưu Tiểu Nguyên cuối cùng cũng có chút cảm giác, ngẩng đầu thì thấy Mạc Ngôn đang đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook