Lương Kỳ nghe thấy lời của y thì như chết trân tại chỗ. An Đồng nói không sai, không hề sai chút nào! Tình cảm vốn là thứ không thể nào cưỡng cầu được. Nhưng mà…nhung mà dầu vậy…

- Đồng…

- Ăn…ăn cơm đi!!

Lương Kỳ đang định nói gì đó thì An Hòa đã vui vẻ chạy ra. Cậu tay chân nhanh nhẹn ngồi vào bàn cơm. Sau đó nhanh nhảu xới lấy một chén cơm đầy đưa cho em trai mình.

- Cho Đồng Đồng nè!!

An Hòa cười rộ hai cái má lúm đồng tiền. Vẻ mặt ngọt ngào không khác gì kẹo đường khiến tâm tình của An Đồng cũng có chút thả lỏng.


Nếu bày ra vẻ mặt khó ở kia sẽ dọa anh ấy sợ mất. Chuyện của anh ấy và Lam Khải Lương kia. Dù thế nào sớm muộn cũng phải giải quyết mà thôi. Bây giờ cứ để chuyện đó qua một bên đã.

Nghĩ như vậy, tâm tình phút chốc liền không còn quá nặng nề. An Đồng, nhanh chóng đi tới bên cạnh anh của mình ngồi xuống. Sau đó đưa tay nhận lấy chén cơm từ anh trai.

- Mời…mời mọi người ăn cơm!!

An Hòa thấy Lương Kỳ cũng ngồi vào bàn nên vội vàng lên tiếng. Sau câu chúc đó của chính mình thì An Hòa lại không ngừng cứ gắp lia gắp lịa thức ăn cho An Đồng. Miệng còn cực kỳ vui vẻ không ngừng ríu rít.

- An Hòa giỏi lắm…An Hòa biết dùng đũa nè!!

Hồi đó khi còn có An Đồng. An Hòa thường làm biếng không chịu học cầm đũa. Thật ra thì ăn bằng muỗng sẽ nhanh hơn do đó Lương Kỳ cũng không nghĩ sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó cậu. Ấy vậy mà sau khi An Đồng rời đi vài tháng. Ai Hòa lại bắt đầu học theo người khác cách cầm đũa ăn cơm. Lúc đầu Lương Kỳ cũng nghĩ là cậu ngẫu hứng mà thôi. Nhưng mà trong một lần vô tình nhìn thấy một mảnh giấy không ngay ngắn nằm trên bàn của cậu. Trên đó có ghi vài dòng chữ nguyệch ngoạc. Tuy không đẹp nhưng cũng dễ dàng đọc ra nội dung.

Hóa ra là An Hòa xem theo trên phim thấy ba mẹ của các gia đình thường xuyên gắp thức ăn cho con cái của mình bằng đũa nên muốn học theo. Có lẽ trong lòng của cậu lo sợ An Đồng sẽ thiếu thốn tình cảm của ba mẹ. Do đó liền muốn thay ba mẹ làm việc ấy.

Đứa trẻ này tuy khờ khạo nhưng tình yêu thương trong lòng không hề ít chút nào. Cậu lo răng An Đồng sẽ không nhận được tình cảm gia đình nhưng lại quên rằng chính mình cũng giống An Đồng, cũng đều là những đứa trẻ luôn cần tình yêu thương.

- Anh hai giỏi lắm! Anh mau ăn đi, đừng có gắp cho em nữa!

An Đồng thấy chén cơm mình còn có dấu hiệu sẽ nâng lên thêm nên vội vàng ngăn cản anh trai lại. Kế đó cũng liền vui vẻ mà gắp thức ăn cho cậu. Hai anh em trên bàn cơm không ngừng nhìn nhau ăn đến vui vẻ. Lương Kỳ ở đối diện nhìn một màn như vậy cũng có chút ấm lòng. Bà cũng muốn có thể hòa vào bầu không khí ấy. Chỉ là bà hiểu rõ hơn ai hết. Giữa bà và hai người vốn đã có một bức tường vô hình chặn lại ở giữa. Mà nguyên do cũng một phần là chính bà gây nên…

- Anh…anh Lương dề!! Ăn ăn cơm!!


Đang ăn đến ngon miệng thì bất chợt An Hòa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Chưa kể bên cạnh còn có một thanh niên lạ hoắc nên An Hòa liền không khỏi đưa mắt chú ý. Biểu tình vui sướng mà đặt chén cơm lên bàn chạy đến chỗ của Lam Khải Lương.

- Đây là An Hòa có phải không? Đúng là đáng yêu nha!!!

Ngô Tuấn Kỳ thấy An Hòa hai mắt to tròn như cún con. Vẻ mặt ngọt ngào như kẹo bông liền không khỏi sinh ra sự yêu thích. Khụ, đúng là có chút giống An Đồng, lại có chút chẳng giống tẹo nào. Hừm…dù thế nào thì An Đồng vẫn là đáng yêu nhất đi! Ngô Tuấn Kỳ tự cho là vậy.

- Bạn…bạn của anh Lương đúng…đúng hông? An Hòa…An Hòa xin chào!!!

Thấy người kia cười vui vẻ với mình nên An Hòa cũng không quá sợ sệt. Cậu cúi đầu chào Ngô Tuấn Kỳ. Sau đó còn bắt chước trong phim mà mời khách dùng bữa.

- Ăn…ăn cơm hông? An Hòa, An Hòa mời…mời anh nha!!!

- Thật sao? Vậy thì phải cảm ơn An Hòa nha!!


Ngô Tuấn Kỳ yêu nghiệt nở nụ cười như hoa. Sau đó khẽ liếc mắt sang tảng băng bên cạnh. Ấy thế mà cái tên nào đó mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm gì. Chỉ khẽ chau mày một cái rồi giãn ra như không có gì. Nhiều lúc Ngô Tuấn Kỳ cũng tự hỏi liệu có phải bạn của hắn bị liệt dây thần kinh cảm xúc hay không?

- Muốn ăn thì đi rửa tay đi, đừng có đứng làm cảnh!

Lam Khải Lương nói xong liền bỏ đi một mặt. An Hòa thấy thế liền vội vàng muốn lên tiếng kêu hắn lại thì người đã đi xa.

Cậu ủ rũ cúi đầu, môi khẽ mím nhẹ lại. Trông lúc này y như trẻ con làm sai sợ sẽ bị phụ huynh quát mắng.

Nhìn thấy một màn như vậy Ngô Tuấn Kỳ cũng không khỏi nhíu mày lại. Tên Lam Khải Lương kia có cần phải lạnh lùng đến thế không? Chậc, thật sự khiến cho người ta không khỏi tức giận mà!

- Nào nào, tôi có chút đói rồi!! An Hòa dẫn tôi đi ăn nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương