Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca
-
Chương 4
Các chế ơi hàng về rồi nhaaaaaTớ edit được gần nửa truyện rồi các chế tích cực pr với share cho tớ đông khách đê:v:v:v
Nhớ đi pr đó:3
À có chuyện này:3 Chả là 3 chương trước đoạn đối thoại tớ để gạch đầu dòng, nhưng bắt đầu từ chương này thì để trong ngoặc nha vì có người góp ý nên để thế cho đúng nguyên tác. Nhưng tớ lười lắm không sửa 3 chương kia đâu nên thông cảmnhé:3
“Giám đốc Diệp, Tổng công ty ở Mỹ hôm nay đã gửi thông báo muốn ngài tham gia cuộc họp với ban giám đốc ngày mai” – Thư ký Vicky sau khi gõ cửa đi vào phòng làm việc của Diệp Duy Chi, báo cáo với giám đốc đang làm việc.
“Ngày mai, vậy chẳng phải là ngày hôm nay phải đi sao, thế nào bây giờ mới nói cho tôi biết?” – Diệp Duy Chi mặt lạnh cảm thấy nhân viên của mình làm việc không tròn bổn phận.
“Giám đốc, hôm nay chúng tôi mới nhận được bản fax của tổng công ty, cho nên…” – Vicky dùng âm thanh nơm nớp lo sợ trả lời, rất lo lắng sẽ bị Tổng Giám đốc đuổi việc, bộ dạng của giám đốc rất tuấn tú, phù hợp với mọi tiêu chuẩn người tình trong mộng của phụ nữ nhưng lại thích đàn ông, còn là một người rất nóng tính, khi làm việc yêu cầu rất cao, khi tức giận dường như trở thành một con người hung ác.
“Được rồi, cô đi đặt vé máy bay đi” – Diệp Duy Chi cảm thấy việc này cũng không sao, khuôn mặt mới hòa hoãn lại.
Vicky đi rồi, Diệp Duy Chi gọi điện thoại cho ba mình, ông chỉ nói có chuyện rất quan trọng cần anh tham dự, buộc anh phải đến.
Diệp Duy Chi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không có cách nào tìm ra, đành đáp ứng.
Tô Nhạc đang ở phòng bếp làm bánh ngọt, tâm trạng cũng không được tốt, ngày hôm nay còn bị đồng nghiệp cười chọc một trận vì hai quầng thâm ở mắt.
“Reng reng reng…” Điện thoại di động để ở một bên kêu lên.
“A lô, cho hỏi ai vậy?” – Thấy đây là số lạ, mặc dù có chút quen mắt, Tô Nhạc cũng không nhớ rõ.
“Là tôi” – Giọng nói của Diệp Duy Chi có điểm không vui, đứa ngốc đó hóa ra không nhớ số điện thoại của mình, còn hỏi mình là ai vậy.
“A! Giám đốc Diệp, à không, Diệp đại ca” – Tô Nhạc vội vàng đổi giọng, tại sao Diệp đại ca lại gọi điện cho cậu, ngày hôm qua bản thân quên chưa lưu số của anh ấy, anh ấy sẽ không tức giận chứ. Tô Nhạc chậm chạp nghĩ, hoàn toàn không biết lúc này Vicky ở trong phòng đang run sợ khi nhìn thấy giám đốc của mình mặt đang đen lại.
“Ừ, ngày hôm nay tôi phải đi Mỹ công tác nên không thể đến Sweet được” – Nghe được đứa nhỏ đó gọi mình là Diệp đại ca, tâm tình của anh mới khá lên một chút.
“Anh đi công tác khoảng bao lâu?” – Tô Nhạc nghe được tin này, đúng lúc bản thân đang làm riêng phần “Tiramisu đặc biệt” cho anh ấy, được rồi, làm người không thể ích kỉ, báo ứng a, nhưng cũng đã lỡ làm mất rồi, hoàn toàn không có chút ý thức nào về câu hỏi vừa nói ra làm Diệp Duy Chi vui sướng trong lòng.
“Năm ngày, trước khi về tôi sẽ gọi cho cậu, nhớ phải làm bánh ngọt cho tôi đấy” – Vicky bị vị Giám đốc đột nhiên nở nụ cười kia làm cho rối tinh rối mù, rất muốn biết đầu bên kia điện thoại là ai mà có thể làm cho tâm tình của giám đốc thay đổi nhanh như vậy.
Tô Nhạc cúp điện thoại, mới tự hỏi mình cuộc gọi kia có ý nghĩa gì, lẽ nào Diệp đại ca thích mình? Không không không, làm sao có thể chứ, khuôn mặt mình rất bình thường, lại không có bằng cấp, Diệp đại ca làm sao có thể thích mình, nhất định là Diệp đại ca thích ăn bánh ngọt mình làm, không sai, nhất định là như vậy.
Suy nghĩ xong Tô Nhạc tiếp tục làm bánh, ngày hôm nay không thể làm gì khác ngoài việc đem phần Tiramisu này ra ngoài cửa hàng bán, mình làm rất nhiều đó, Tô Nhạc nghĩ, động tác trên tay cũng không dừng.
Năm ngày trôi qua không nhanh cũng không chậm, Tô Nhạc vẫn chạy qua chạy lại giữa nhà, cửa hàng và bệnh viện, ông chủ cuối cùng đã làm xong thủ tục di dân, Tô Nhạc dưới sự chỉ dẫn của ông chủ trừ việc làm bánh, bắt đầu tiếp xúc qua công việc của cửa hàng, tận lực học hỏi, trải qua năm ngày thật hữu ích, cũng không có nhiều thời gian để nhớ đến Diệp Duy Chi.
“Tinh tinh tinh…” Tiếng chuông điện thoại kêu lên, mở máy ra thấy tin nhắn của Diệp Duy Chi, trong lòng Tô Nhạc vui vẻ một chút, miệng cũng không tự giác giương lên nụ cười.
“Diệp…đại…ca nha là ai mà khiến cậu cười vui như vậy? Bạn trai à?” – Vẻ mặt của Đường Ngữ hiếu kỳ và mập mờ nhìn Tô Nhạc, nhíu mắt, cô biết Tô Nhạc là gay, nhưng cũng không biết chuyện gì.
“Em làm gì có bạn trai, chị đừng nói lung tung vậy chứ” – Tô Nhạc xấu hổ cãi lại, khí thế rất yếu.
“Ui, mặt vẫn còn đỏ kìa, nào, cùng chị đây nói một chút đi” – Đường Ngữ trêu đùa nhìn Tô Nhạc, đứa nhỏ này đáng yêu quá đi“Không nghe chị nói nữa, em muốn đi làm bánh, không cho phép chị lười biếng đâu” – Tô Nhạc bị đồng nghiệp trêu có phần ngượng ngùng, nhanh chóng thể hiện sự oai phong của ông chủ, nhưng vẫn không có tí trọng lượng nào.
“Biết rồi biết rồi, sao lại nhỏ mọn vậy chứ, lại còn tỏ vẻ tự cao tự đại.”
Tô Nhạc trở lại phòng bếp, mới dám mở điện thoại ra đọc tin nhắn, cảm thấy phụ nữ thực sự là nước lũ và thú dữ.
“Nhạc Nhạc, tôi đã về, hôm nay sẽ đến Sweet gặp cậu. Diệp đại ca.”
Hôm nay anh ấy đã trở về, Tô Nhạc cũng nhanh chóng đứng lên chuẩn bị.
Đúng ba giờ chiều, Diệp Duy Chi đến Sweet.
“Nhạc Nhạc” – Gọi Tô Nhạc đang đứng sau quầy hàng một tiếng, ý bảo cậu rằng anh đã tới, sau đó đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.
“Diệp đại ca, hôm nay tôi đổi trà hoa quả thành trà táo xanh, không biết anh có thích hay không?”
“Rất ngon” – Diệp Duy Chi uống thử một ngụm, vừa liếc nhìn Tiramisu bên cạnh – “Sao hôm nay bánh ngọt khác với lần trước vậy?”
“Đâu có, Diệp đại ca nhớ nhầm rồi.” Cậu không bao giờ thừa nhận ngày hôm nay tự mình thêm hương vị vào trong bánh ngọt – “Diệp đại ca, anh cứ từ từ ăn.”
Diệp Duy Chi thấy biểu cảm của Tô Nhạc giống như đứa nhỏ bị bắt lỗi, chơi thật vui nha, cũng không vạch trần, để Tô Nhạc đi, anh đương nhiên biết bánh ngày hôm nay là đứa nhỏ đặc biệt làm cho mình. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng rộng, khiến cho các khách hàng nữ bên cạnh đều si ngốc nhìn Diệp Duy Chi.
Dùng xong buổi trà chiều, Diệp Duy Chi cũng không quấy rầy Tô Nhạc đang làm việc liền rời đi, nhìn thấy sắc mặt của đứa nhỏ này không tốt lắm, mấy ngày hôm nay chắc là mệt chết đi, tối nay dẫn cậu đi ăn ngon mới được.
Tô Nhạc vội vàng làm việc không có thời gian chú ý đến Diệp Duy Chi, chờ đến khi xong việc đã đến lúc tan tầm, thu thập đồ đạc xong liền chuẩn bị đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
“Bim bim…” Mới ra khỏi cửa chợt nghe thấy tiếng còi xe, Tô Nhạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang từ từ hạ cửa xuống, bất ngờ thấy Diệp Duy Chi ngồi ở bên trong.
“Diệp đại ca?”
“Nhạc Nhạc, lên xe đi” – Diệp Duy Chi mở cửa bên phó lái ra.
“Nhạc Nhạc, mau lên xe” – Diệp Duy Chi thấy Tô Nhạc đang do dự, cố ý lạnh mặt nói.
Thấy Diệp đại ca hình như có phần tức giận, Tô Nhạc cũng chỉ có thể ngồi lên xe. Vừa định cài dây an toàn, đã thấy đôi bàn tay thon dài của anh duỗi tới, giúp Tô Nhạc cài dây an toàn, Tô Nhạc vội vàng ngồi thẳng người, hô hấp của mình phả vào tóc Diệp Duy Chi, cự ly của hai người rất gần, có thể ngửi thấy được mùi dầu gội trên tóc anh, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Diệp Duy Chi thắt chặt dây an toàn, ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ ngây ngô ngốc lăng của Tô Nhạc đang nhìn mình, mặt còn có chút hồng, buồn cười vươn tay xoa xoa đầu cậu.
Mở máy xe, đi đến nhà hàng.
“Diệp đại ca, anh đưa tôi đi đâu vậy?” – Đi được một đoạn rồi Tô Nhạc mới phản ứng được, vội hỏi.
“Dẫn cậu đi ăn.”
“A, không… Không được.”
“Vì sao?” – Nghĩ rằng Tô Nhạc muốn cự tuyệt mình, Diệp Duy Chi có phần mất hứng.
“Thực ra, tôi phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ, nếu đến sau giờ thăm hỏi sẽ không được vào nữa” – Tô Nhạc thấy lông mày của Diệp Duy Chi nhướn lên, ngực có chút khẩn trương.
“Để tôi đưa cậu đi, gặp mẹ cậu xong chúng ta lại đi ăn cơm, được không?” – Diệp Duy Chi thở dài một hơi.
“Được, ở bệnh viện XX.”
Khi hai người đến bệnh viện, đã thấy dì Lý đang ở trong phòng bệnh chờ Tô Nhạc.
“Dì Lý” – Tô Nhạc thấy dì Lý đang ngồi ở kia, gọi một tiếng.
“A Nhạc, cháu đến rồi, người này là?” – Dì Lý ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhạc đứng sau Diệp Duy Chi, ánh mắt dọa người.
“Chào dì Lý, cháu là Diệp Duy Chi, bạn của Nhạc Nhạc” – Diệp Duy Chi đi tới bắt tay dì Lý, lộ ra bộ dáng tươi cười tự mình giới thiệu.
“Cháu với anh ấy quen nhau chưa lâu, nghe cháu nói hôm nay đến thăm mẹ, tiện thể cùng nhau đi” – Tô Nhạc có chút mất tự nhiên giải thích một chút, trong lòng lại suy nghĩ, chúng ta được coi là bạn bè sao? Biết nhau cũng khá lâu rồi, nhưng cũng chỉ mới nói chuyện một vài ngày.
“Thì ra là bạn bè, đúng là đứa trẻ có lòng, còn đến thăm mẹ của A Nhạc, đứa nhỏ này thực sự là hiếu thuận, nhưng cũng rất khổ, sau này còn cần bạn bè các cháu giúp đỡ nó nhiều” – Người trước mặt tuy ánh mắt có chút dọa người, nhưng khi cười lên cũng rất ôn hoà, A Nhạc đã dẫn đến, chắc cũng không tệ lắm.
“Đó là điều đương nhiên ạ, Nhạc Nhạc bình thường đối với chúng cháu rất tốt, cái gì có thể giúp dĩ nhiên là giúp đỡ nhau” – Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua Tô Nhạc đang ngồi bên cạnh mẹ, giọng nói mang theo sự cưng chiều. Dì Lý cùng hai người nói chuyện một lát, nhớ tới ở nhà vẫn đang chờ bà về ăn cơm, liền cầm theo túi đi khỏi.
“Diệp đại ca, chắc anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” – Sau khi dì Lý đi về, hai người lại ngồi một lát, cũng không nói gì.
“Được, đi thôi, mai tôi lại cùng cậu đến xem dì” – Diệp Duy Chi vòng tay ra sau lưng Tô Nhạc vỗ vỗ, mang theo sự trấn an.
Tô Nhạc ngẩn ra, lập tức như nghĩ thông suốt ra cái gì, gật đầu.
Suy nghĩ của tác giả: Đôi khi có lẽ chỉ ở trước mặt người mình thật sự yêu thương, chúng ta mới có thể lộ ra bộ mặt thật
Nhớ đi pr đó:3
À có chuyện này:3 Chả là 3 chương trước đoạn đối thoại tớ để gạch đầu dòng, nhưng bắt đầu từ chương này thì để trong ngoặc nha vì có người góp ý nên để thế cho đúng nguyên tác. Nhưng tớ lười lắm không sửa 3 chương kia đâu nên thông cảmnhé:3
“Giám đốc Diệp, Tổng công ty ở Mỹ hôm nay đã gửi thông báo muốn ngài tham gia cuộc họp với ban giám đốc ngày mai” – Thư ký Vicky sau khi gõ cửa đi vào phòng làm việc của Diệp Duy Chi, báo cáo với giám đốc đang làm việc.
“Ngày mai, vậy chẳng phải là ngày hôm nay phải đi sao, thế nào bây giờ mới nói cho tôi biết?” – Diệp Duy Chi mặt lạnh cảm thấy nhân viên của mình làm việc không tròn bổn phận.
“Giám đốc, hôm nay chúng tôi mới nhận được bản fax của tổng công ty, cho nên…” – Vicky dùng âm thanh nơm nớp lo sợ trả lời, rất lo lắng sẽ bị Tổng Giám đốc đuổi việc, bộ dạng của giám đốc rất tuấn tú, phù hợp với mọi tiêu chuẩn người tình trong mộng của phụ nữ nhưng lại thích đàn ông, còn là một người rất nóng tính, khi làm việc yêu cầu rất cao, khi tức giận dường như trở thành một con người hung ác.
“Được rồi, cô đi đặt vé máy bay đi” – Diệp Duy Chi cảm thấy việc này cũng không sao, khuôn mặt mới hòa hoãn lại.
Vicky đi rồi, Diệp Duy Chi gọi điện thoại cho ba mình, ông chỉ nói có chuyện rất quan trọng cần anh tham dự, buộc anh phải đến.
Diệp Duy Chi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không có cách nào tìm ra, đành đáp ứng.
Tô Nhạc đang ở phòng bếp làm bánh ngọt, tâm trạng cũng không được tốt, ngày hôm nay còn bị đồng nghiệp cười chọc một trận vì hai quầng thâm ở mắt.
“Reng reng reng…” Điện thoại di động để ở một bên kêu lên.
“A lô, cho hỏi ai vậy?” – Thấy đây là số lạ, mặc dù có chút quen mắt, Tô Nhạc cũng không nhớ rõ.
“Là tôi” – Giọng nói của Diệp Duy Chi có điểm không vui, đứa ngốc đó hóa ra không nhớ số điện thoại của mình, còn hỏi mình là ai vậy.
“A! Giám đốc Diệp, à không, Diệp đại ca” – Tô Nhạc vội vàng đổi giọng, tại sao Diệp đại ca lại gọi điện cho cậu, ngày hôm qua bản thân quên chưa lưu số của anh ấy, anh ấy sẽ không tức giận chứ. Tô Nhạc chậm chạp nghĩ, hoàn toàn không biết lúc này Vicky ở trong phòng đang run sợ khi nhìn thấy giám đốc của mình mặt đang đen lại.
“Ừ, ngày hôm nay tôi phải đi Mỹ công tác nên không thể đến Sweet được” – Nghe được đứa nhỏ đó gọi mình là Diệp đại ca, tâm tình của anh mới khá lên một chút.
“Anh đi công tác khoảng bao lâu?” – Tô Nhạc nghe được tin này, đúng lúc bản thân đang làm riêng phần “Tiramisu đặc biệt” cho anh ấy, được rồi, làm người không thể ích kỉ, báo ứng a, nhưng cũng đã lỡ làm mất rồi, hoàn toàn không có chút ý thức nào về câu hỏi vừa nói ra làm Diệp Duy Chi vui sướng trong lòng.
“Năm ngày, trước khi về tôi sẽ gọi cho cậu, nhớ phải làm bánh ngọt cho tôi đấy” – Vicky bị vị Giám đốc đột nhiên nở nụ cười kia làm cho rối tinh rối mù, rất muốn biết đầu bên kia điện thoại là ai mà có thể làm cho tâm tình của giám đốc thay đổi nhanh như vậy.
Tô Nhạc cúp điện thoại, mới tự hỏi mình cuộc gọi kia có ý nghĩa gì, lẽ nào Diệp đại ca thích mình? Không không không, làm sao có thể chứ, khuôn mặt mình rất bình thường, lại không có bằng cấp, Diệp đại ca làm sao có thể thích mình, nhất định là Diệp đại ca thích ăn bánh ngọt mình làm, không sai, nhất định là như vậy.
Suy nghĩ xong Tô Nhạc tiếp tục làm bánh, ngày hôm nay không thể làm gì khác ngoài việc đem phần Tiramisu này ra ngoài cửa hàng bán, mình làm rất nhiều đó, Tô Nhạc nghĩ, động tác trên tay cũng không dừng.
Năm ngày trôi qua không nhanh cũng không chậm, Tô Nhạc vẫn chạy qua chạy lại giữa nhà, cửa hàng và bệnh viện, ông chủ cuối cùng đã làm xong thủ tục di dân, Tô Nhạc dưới sự chỉ dẫn của ông chủ trừ việc làm bánh, bắt đầu tiếp xúc qua công việc của cửa hàng, tận lực học hỏi, trải qua năm ngày thật hữu ích, cũng không có nhiều thời gian để nhớ đến Diệp Duy Chi.
“Tinh tinh tinh…” Tiếng chuông điện thoại kêu lên, mở máy ra thấy tin nhắn của Diệp Duy Chi, trong lòng Tô Nhạc vui vẻ một chút, miệng cũng không tự giác giương lên nụ cười.
“Diệp…đại…ca nha là ai mà khiến cậu cười vui như vậy? Bạn trai à?” – Vẻ mặt của Đường Ngữ hiếu kỳ và mập mờ nhìn Tô Nhạc, nhíu mắt, cô biết Tô Nhạc là gay, nhưng cũng không biết chuyện gì.
“Em làm gì có bạn trai, chị đừng nói lung tung vậy chứ” – Tô Nhạc xấu hổ cãi lại, khí thế rất yếu.
“Ui, mặt vẫn còn đỏ kìa, nào, cùng chị đây nói một chút đi” – Đường Ngữ trêu đùa nhìn Tô Nhạc, đứa nhỏ này đáng yêu quá đi“Không nghe chị nói nữa, em muốn đi làm bánh, không cho phép chị lười biếng đâu” – Tô Nhạc bị đồng nghiệp trêu có phần ngượng ngùng, nhanh chóng thể hiện sự oai phong của ông chủ, nhưng vẫn không có tí trọng lượng nào.
“Biết rồi biết rồi, sao lại nhỏ mọn vậy chứ, lại còn tỏ vẻ tự cao tự đại.”
Tô Nhạc trở lại phòng bếp, mới dám mở điện thoại ra đọc tin nhắn, cảm thấy phụ nữ thực sự là nước lũ và thú dữ.
“Nhạc Nhạc, tôi đã về, hôm nay sẽ đến Sweet gặp cậu. Diệp đại ca.”
Hôm nay anh ấy đã trở về, Tô Nhạc cũng nhanh chóng đứng lên chuẩn bị.
Đúng ba giờ chiều, Diệp Duy Chi đến Sweet.
“Nhạc Nhạc” – Gọi Tô Nhạc đang đứng sau quầy hàng một tiếng, ý bảo cậu rằng anh đã tới, sau đó đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.
“Diệp đại ca, hôm nay tôi đổi trà hoa quả thành trà táo xanh, không biết anh có thích hay không?”
“Rất ngon” – Diệp Duy Chi uống thử một ngụm, vừa liếc nhìn Tiramisu bên cạnh – “Sao hôm nay bánh ngọt khác với lần trước vậy?”
“Đâu có, Diệp đại ca nhớ nhầm rồi.” Cậu không bao giờ thừa nhận ngày hôm nay tự mình thêm hương vị vào trong bánh ngọt – “Diệp đại ca, anh cứ từ từ ăn.”
Diệp Duy Chi thấy biểu cảm của Tô Nhạc giống như đứa nhỏ bị bắt lỗi, chơi thật vui nha, cũng không vạch trần, để Tô Nhạc đi, anh đương nhiên biết bánh ngày hôm nay là đứa nhỏ đặc biệt làm cho mình. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng rộng, khiến cho các khách hàng nữ bên cạnh đều si ngốc nhìn Diệp Duy Chi.
Dùng xong buổi trà chiều, Diệp Duy Chi cũng không quấy rầy Tô Nhạc đang làm việc liền rời đi, nhìn thấy sắc mặt của đứa nhỏ này không tốt lắm, mấy ngày hôm nay chắc là mệt chết đi, tối nay dẫn cậu đi ăn ngon mới được.
Tô Nhạc vội vàng làm việc không có thời gian chú ý đến Diệp Duy Chi, chờ đến khi xong việc đã đến lúc tan tầm, thu thập đồ đạc xong liền chuẩn bị đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
“Bim bim…” Mới ra khỏi cửa chợt nghe thấy tiếng còi xe, Tô Nhạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang từ từ hạ cửa xuống, bất ngờ thấy Diệp Duy Chi ngồi ở bên trong.
“Diệp đại ca?”
“Nhạc Nhạc, lên xe đi” – Diệp Duy Chi mở cửa bên phó lái ra.
“Nhạc Nhạc, mau lên xe” – Diệp Duy Chi thấy Tô Nhạc đang do dự, cố ý lạnh mặt nói.
Thấy Diệp đại ca hình như có phần tức giận, Tô Nhạc cũng chỉ có thể ngồi lên xe. Vừa định cài dây an toàn, đã thấy đôi bàn tay thon dài của anh duỗi tới, giúp Tô Nhạc cài dây an toàn, Tô Nhạc vội vàng ngồi thẳng người, hô hấp của mình phả vào tóc Diệp Duy Chi, cự ly của hai người rất gần, có thể ngửi thấy được mùi dầu gội trên tóc anh, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Diệp Duy Chi thắt chặt dây an toàn, ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ ngây ngô ngốc lăng của Tô Nhạc đang nhìn mình, mặt còn có chút hồng, buồn cười vươn tay xoa xoa đầu cậu.
Mở máy xe, đi đến nhà hàng.
“Diệp đại ca, anh đưa tôi đi đâu vậy?” – Đi được một đoạn rồi Tô Nhạc mới phản ứng được, vội hỏi.
“Dẫn cậu đi ăn.”
“A, không… Không được.”
“Vì sao?” – Nghĩ rằng Tô Nhạc muốn cự tuyệt mình, Diệp Duy Chi có phần mất hứng.
“Thực ra, tôi phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ, nếu đến sau giờ thăm hỏi sẽ không được vào nữa” – Tô Nhạc thấy lông mày của Diệp Duy Chi nhướn lên, ngực có chút khẩn trương.
“Để tôi đưa cậu đi, gặp mẹ cậu xong chúng ta lại đi ăn cơm, được không?” – Diệp Duy Chi thở dài một hơi.
“Được, ở bệnh viện XX.”
Khi hai người đến bệnh viện, đã thấy dì Lý đang ở trong phòng bệnh chờ Tô Nhạc.
“Dì Lý” – Tô Nhạc thấy dì Lý đang ngồi ở kia, gọi một tiếng.
“A Nhạc, cháu đến rồi, người này là?” – Dì Lý ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhạc đứng sau Diệp Duy Chi, ánh mắt dọa người.
“Chào dì Lý, cháu là Diệp Duy Chi, bạn của Nhạc Nhạc” – Diệp Duy Chi đi tới bắt tay dì Lý, lộ ra bộ dáng tươi cười tự mình giới thiệu.
“Cháu với anh ấy quen nhau chưa lâu, nghe cháu nói hôm nay đến thăm mẹ, tiện thể cùng nhau đi” – Tô Nhạc có chút mất tự nhiên giải thích một chút, trong lòng lại suy nghĩ, chúng ta được coi là bạn bè sao? Biết nhau cũng khá lâu rồi, nhưng cũng chỉ mới nói chuyện một vài ngày.
“Thì ra là bạn bè, đúng là đứa trẻ có lòng, còn đến thăm mẹ của A Nhạc, đứa nhỏ này thực sự là hiếu thuận, nhưng cũng rất khổ, sau này còn cần bạn bè các cháu giúp đỡ nó nhiều” – Người trước mặt tuy ánh mắt có chút dọa người, nhưng khi cười lên cũng rất ôn hoà, A Nhạc đã dẫn đến, chắc cũng không tệ lắm.
“Đó là điều đương nhiên ạ, Nhạc Nhạc bình thường đối với chúng cháu rất tốt, cái gì có thể giúp dĩ nhiên là giúp đỡ nhau” – Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua Tô Nhạc đang ngồi bên cạnh mẹ, giọng nói mang theo sự cưng chiều. Dì Lý cùng hai người nói chuyện một lát, nhớ tới ở nhà vẫn đang chờ bà về ăn cơm, liền cầm theo túi đi khỏi.
“Diệp đại ca, chắc anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” – Sau khi dì Lý đi về, hai người lại ngồi một lát, cũng không nói gì.
“Được, đi thôi, mai tôi lại cùng cậu đến xem dì” – Diệp Duy Chi vòng tay ra sau lưng Tô Nhạc vỗ vỗ, mang theo sự trấn an.
Tô Nhạc ngẩn ra, lập tức như nghĩ thông suốt ra cái gì, gật đầu.
Suy nghĩ của tác giả: Đôi khi có lẽ chỉ ở trước mặt người mình thật sự yêu thương, chúng ta mới có thể lộ ra bộ mặt thật
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook