Tô Nhạc nằm ở trên giường, ăn bữa sáng Diệp Duy Chi bưng tới, nghiêm khắc từ chối đề nghị đút cho cậu ăn của Diệp Duy Chi, chỉ thấy cậu chu miệng cũng biết cậu hiện đối với người đang cười với vẻ mặt ôn nhu này bất mãn, nhưng bụng đã kháng nghị rồi, cũng chỉ có thể cúi đầu ăn.

Diệp Duy Chi ngồi ở bên giường, nhìn bộ mặt bực bội của đứa nhỏ, nụ cười có chút bất đắc dĩ lại tràn đầy cưng chiều ngọt ngào, “Anh đã gọi điện cho Trử Sở, bảo với cậu ta hôm nay em không đến.” Gẩy lọn tóc rũ xuống của Tô Nhạc, Diệp Duy Chi nói.

“Như vậy sao được? Thời gian đào tạo vốn không dài, bọn em còn phải thuê phòng, không thể bởi vì em không đi được mà gây trở ngại cho mọi người.” Tô Nhạc vừa nghe Diệp Duy Chi nói, vội vàng kháng nghị.

“Nhưng… em xác định hôm nay em xuống giường được sao?” Nói xong liếc nhìn Tô Nhạc đang đắp chăn nằm trên giường.

Lời nói chưa dứt, Tô Nhạc liền nổi giận, “Đều tại anh, còn nói nữa, mặc kệ, dù thế nào hôm nay em vẫn muốn đi, đưa điện thoại cho em, em gọi điện báo cho Trử Sở, bảo hôm nay sẽ tới muộn một chút, sáng sớm nay sẽ không học.”

“Anh sai rồi bảo bối.” Diệp Duy Chi lấy điện thoại cho Tô Nhạc, còn anh thì đem bát đũa trong tay cậu mang ra ngoài.

Chờ Diệp Duy Chi từ phòng bếp trở về, Tô Nhạc đã nói chuyện điện thoại xong, đang chuẩn bị từ trên giường đứng lên.

Diệp Duy Chi nhìn động tác của Tô Nhạc mà khẽ cau màu, cảm thấy vừa hối hận vừa yêu thương, đi tới đỡ lấy Tô Nhạc, Tô Nhạc trừng mắt liếc anh, cũng chỉ có thể mặc anh đỡ mình, thực sự tự cậu không thể đứng dậy được.

Diệp Duy Chi xoa bóp thắt lưng của cậu, nói: “Bảo bối, để anh đưa em đi, hôm nay anh có thể ở cạnh em nhìn em dạy được không?” Diệp Duy Chi thực sự có chút không yên lòng, nhưng lại không muốn ép buộc Tô Nhạc ở nhà, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, ở bên cạnh nhìn cậu sẽ yên tâm hơn.

“Anh không đi làm?” Tô Nhạc tức giận hỏi một câu.

Thấy Tô Nhạc vẫn chưa nguôi giận, Diệp Duy Chi ân cần mang giày cho cậu, cột cả dây giày, “Đã lâu không được gặp bảo bối, nhớ em.” Nói xong vươn lên khẽ hôn vào trán Tô Nhạc.

Tô Nhạc nhìn thấy ánh mắt Diệp Duy Chi nhìn cậu, trong con ngươi đen bóng ấy phảng phất như thấy tràn ngập tình yêu đối với cậu, sâu đậm, tựa như muốn đem chính cậu hút vào, lại nhìn động tác Diệp Duy Chi giúp cậu chỉnh sửa quần áo, ngón tay ấm áp, lơ đãng sượt qua da thịt ở cổ, Tô Nhạc đột nhiên nghĩ lỗ chân lông toàn thân mình đều bị ấm áp của người trước mặt này lấp đầy, nghĩ tới đã lâu không gặp nhau, tuy rằng hôm qua cậu thực sự rất mệt, cũng bực bội người trước mắt này không để ý đến ý nguyện của mình, làm tới hừng đông, nhưng lúc này Tô Nhạc vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn chưa suy nghĩ, lời nói cũng đã tự chủ thốt ra: “Diệp, em cũng nhớ anh.”

Nghe được đứa nhỏ nói, Diệp Duy Chi ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng bảo bối còn muốn tức giận, “Bảo bối, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.” Nói xong đem Tô Nhạc ôm vào trong lòng, vỗ về sau lưng cậu, dường như thở dài mà nói một câu: “Bảo bối đừng rời khỏi anh.”

Tô Nhạc buộc chặt cánh tay ôm lấy anh, không nói chuyện, chỉ là rúc đầu chôn vào lòng Diệp Duy Chi, dùng hành động nói cho anh biết, cả đời này không rời.

Sau khi trải qua đủ mọi loại chuyện, từ sâu trong lòng hai người đã biết ý nghĩ trong lòng đối phương, tình cảm cũng càng ngày càng tốt, Tô Nhạc cũng kể cặn kẽ quá trình cậu và Trử Sở hợp tác, nguyên bản ý tứ ghen tuông trong lòng anh cũng tan thành mây khói, một bên hoàn thành việc trong công ty, một bên chú ý đến tiến triển của Tô Nhạc.

Việc đào tạo cuối cùng cũng kết thúc sau nửa tháng, do Trử Sở đầu tư nên chi nhánh Sweet cũng chuẩn bị khai trương, không có nghi thức khai trương long trọng, chỉ theo truyền thống đốt một ít pháo, tiến hành hoạt động ngày đầu tiên khai trương bán hạ giá, bởi vì cửa hàng chính của Sweet cũng khá nổi tiếng, rất nhiền khách hàng nhận ra Tô Nhạc, đều nói chúc mừng với cậu, đều tỏ ý sau này muốn mua bánh ngọt càng thêm dễ dàng. Tuy rằng đã đào tạo một số người, nhưng vẫn còn nhiều chuyện cần Tô Nhạc giải quyết, Tô Nhạc chạy hai đầu càng mệt mỏi, Trử Sở chủ yếu phụ trách mảng quản lý và marketing, dù sao sau này anh cũng là người nối nghiệp, đương nhiên làm được rất tốt.

“Bảo bối, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đến bệnh viện thăm mẹ em đi.” Diệp Duy Chi một bên vừa giúp Tô Nhạc xoa bóp, một bên đề nghị.

“Được, gần đây vội vàng làm việc, lâu rồi cũng qua thăm mẹ, không biết tình hình mẹ em bây giờ ra sao.” Tô Nhạc hưởng thụ lực đạo thoải mái của Diệp Duy Chi, cả người buông lỏng không ít.

“Lần trước anh có nói chuyện với bác Lưu, đã chuyển biến tốt lên nhiều lắm, anh tin không bao lâu nữa mẹ em nhất định sẽ tỉnh lại.

“Ưm, em cũng mong vậy.”

Ngày hôm sau

“Trử Sở, hôm nay tôi muốn đi thăm mẹ, có khả năng sẽ không qua cửa hàng, anh trông cửa hàng giúp tôi nhé. Ừ… Tôi biết rồi, tạm biệt.”

Tô Nhạc cúp điện thoại, ngồi vào trong xe, cài dây an toàn, cảm thán một câu:

“Lâu lắm rồi không có cuối tuần.”

“Chúng ta đi thăm mẹ xong, đến chỗ nào đi dạo đi, mấy ngày nay rất có nhiều công viên mở cửa.” Đã qua mùa đông lạnh giá, tuy nói mùa xuân rất ngắn, nhưng cảnh xuân như thế, tô điểm khắp nơi, tràn đầy sức sống.

“Ưm, được.” Tô Nhạc cười trả lời.

Hai người đi ô tô đến bệnh viện, Diệp Duy Chi gọi lại Tô Nhạc đang đi vào trong, “Bảo bối, đừng đi nhanh vậy.”

Tô Nhạc vươn tay ra dắt Diệp Duy Chi, nói rằng: “Không phải nha, là anh đi quá chậm.”

Diệp Duy Chi lắc đầu, chỉ hy vọng chút nữa em không quá kích động mà thôi.

Tô Nhạc đẩy cửa phòng bệnh, liền thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tình dựa lưng vào gối đầu ngồi trên giường, dì Lý đang đút cháo cho bà.

Nghe được tiếng cửa mở, hai người trong phòng cũng quay đầu lại, đã nhìn tháy vẻ mắt ngốc lăng của Tô Nhạc đứng ở ngoài, phía sau là Diệp Duy Chi đang mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

“Mẹ… Mẹ?” Tô Nhạc nghĩ mình nhất định là thấy ảo giác rồi, cậu nhất định thấy mẹ đang ngồi, mắt mở to, mỉm cười nhìn cậu.

“Nhạc Nhạc, không nhận ra mẹ sao?” Bởi vì mới tỉnh lại sau hôn mê, giọng nói của Tô Tình còn có chút yếu ớt.

“Mẹ, mẹ đã tỉnh, mẹ… hu hu hu” Tô Nhạc rốt cục phản ứng kịp, chạy tới nhào lên giường khóc lên.

Dì Lý cũng hai mắt chứa lệ nhìn bọn họ, ôi chao, rốt cục cũng toàn vẹn.

Diệp Duy Chi đóng cửa lại, đến phòng bác sĩ hỏi thăm cặn kẽ tình huống của mẹ

Tô Nhạc, tin mẹ cậu tỉnh dậy, anh cũng chỉ vừa mới biết hôm qua, nghĩ ngày hôm nay sẽ đem đến cho cậu một bất ngờ, cho nên không nói gì mà đưa Tô Nhạc đến bệnh viện, nhìn thấy đứa nhỏ khóc, trong ánh mắt lại lóe lên hào quang hạnh phúc, Diệp Duy Chi cũng cảm thấy mình cũng vô cùng hạnh phúc.

Trong phòng bệnh, hai mẹ con đã khóc một trận, cũng nói chuyện một hồi, Tô Nhạc vẫn nhìn mẹ mình, dường như nháy mắt mẹ cậu sẽ lại ngủ mất.

Tô Tình từ ái vuốt ve gương mặt chưa thấy qua sau một năm của con mình, hình như gầy đi, đường nét càng thêm rõ ràng, ánh mắt so với trước càng thêm tự tin, tuy rằng da vẫn trắng như vậy, nhưng dưới mắt cậu cũng có quầng thâm nhàn nhạt, lúc bà hôn mê, Nhạc Nhạc chắc đã phải trải qua rất nhiều chuyện, nghĩ như vậy, Tô Tình đau lòng vuốt tóc Tô Nhạc.

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.” Tô Nhạc biết chắc Diệp Duy Chi đi tìm bác sĩ, cậu quyết định muốn nói thẳng thắn với mẹ về quan hệ của hai người.

“Con nói đi.” Bà mơ hồ cũng biết đứa nhỏ có chuyện muốn nói với mình, ban nãy mới nhìn thấy người kia nhưng thấy anh rất tuấn tú lịch sự, bà nghe dì Lý nói, anh là Tổng Giám đốc của công ty lớn, nhưng so với con trai mình lớn hơn nhiều.

“Mẹ, con thích một người, một người đàn ông, anh ấy chính là người vừa rồi đến cùng con, anh ấy đối với con rất tốt, con cũng rất yêu anh ấy, muốn luôn luôn được ở cạnh anh ấy, mẹ, con biết con đã để mẹ thất vọng rồi, hưng mà con không thể xa anh ấy được, trong thời gian mẹ hôn mê, anh ấy vẫn luôn chăm sóc con, đem lại cho con rất nhiều ấm áp, hai chúng con hiện tại đã ở chung, mong mẹ sẽ không phản đối.” Tô Nhạc sợ mẹ sẽ cắt ngang lời nói của mình, cậu dùng tốc độ rất nhanh nói ra quyết tâm của mình, cúi đầu không dám nhìn mẹ.

“Nhạc Nhạc, ngẩng đầu nhìn mẹ nào.” Tô Tình không tức giận, rất từ ái mà nói.

Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn mẹ.

“Nhạc Nhạc, con biết, các con từ đầu đã không ở cùng một thế giới.”

“Con biết.”

“Mẹ không trách con yêu một người đàn ông, cũng sẽ không phải đối con và một người đàn ông ở cùng một chỗ, sau vụ tai nạn ấy mẹ hôn mê một năm mới tỉnh lại, con nhất định cũng chịu khổ rất nhiều, mẹ chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc là tốt rồi, nghe dì Lý nói, người kia là một người tốt, gọi là Diệp Duy Chi sao?”

“Vâng.”

“Chỉ là con phải biết, có lẽ sau này các con sẽ phải gặp rất nhiều chuyện, con vẫn tự tin cùng cậu ấy cùng nhau bước tiếp, cùng nhau giải quyết sao?” Ngày hôm qua sau khi tỉnh, cơ thể vẫn rất suy yếu, cũng không vội vã liên hệ với Tô Nhạc, thấy bên cạnh chăm sóc bà là dì Lý, cùng nhau trò chuyện về chuyện của Tô Nhạc.

“Mẹ, tụi con yêu nhau nhưng cũng biết tình yêu đôi khi không phải chỉ có ngọt ngào hạnh phúc, có thể sẽ có những vấn đề đang chờ bọn con giải quyết, nhưng mà chúng con đủ tự tin để vượt qua, con cũng mong muốn có thể luôn bên cạnh anh ấy.” Tô Nhạc nhìn mẹ, nói rất chân thành.

“Vậy là tốt rồi, các con sống tốt cuộc sống của mình, mẹ liền vui vẻ, đợi lát nữa giới thiệu cho mẹ chứ?”

“Vâng.” Tô Nhạc cao hứng nằm trên đùi Tô Tình, nghĩ đến một việc, lại có chút lo lắng, “Mẹ, nhắc đến tai nạn xe cộ, suy nghĩ một chút thì mẹ đi sang đường thường cẩn thận mà, nhưng tài xế nói ngày hôm đó lúc mẹ sang đường tinh thần bị hoảng hốt, con không tin, cảnh sát giao thông còn xem lại băng ghi hình, mẹ quả thực vượt đèn đỏ, hơn nữa còn rất hoảng hốt, ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Nhạc thấy cơ thể Tô Tình đột nhiên cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu lên xem có vấn đề gì, đã nhìn thấy sắc mặt bà trở nên trắng bệch.

“Mẹ, sao vậy? Mẹ…” Còn chưa nói hết thì cửa mở ra, quay đầu lại thấy Diệp Duy Chi và bác sĩ, vội vàng nói: “Bác sĩ, ông xem mẹ cháu bị sao vậy, vừa lúc nãy vẫn còn rất tốt.”

Tô Tình ngồi trên giường dường như đang lâm vào suy nghĩ của mình, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Nghe Tô Nhạc nói vậy, bác sĩ cũng đi tới kiểm tra một chút, Diệp Duy Chi ôm lấy khuôn mặt lo lắng của cậu, ghé vào tai cậu nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Tô Nhạc cũng không để ý đến Diệp Duy Chi, chỉ chằm chằm nhìn vào giường bệnh, Diệp Duy Chi đương nhiên không so đo.

“Không có việc gì lớn, bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, tinh thần và cơ thể vẫn còn đang suy yếu, có thể bà đang nhớ chuyện gì đó, nghỉ ngơi nhiều một chút, hàng ngày cùng bà tâm sự là được rồi.” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, quay người nói với hai người.

“Ông chắc chắn chứ bác sĩ?” Tô Nhạc lo lắng hỏi một câu.

“Cậu yên tâm, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh nhân hôn mê gần một năm, khó tránh khỏi có một chút triệu chứng về mặt tinh thần, các cậu sau này chăm sóc bà thật tốt là được rồi.” Bác sĩ xác định lần nữa, Tô Nhạc cũng yên tâm, mặc kệ Diệp Duy Chi đang ở sau lưng mình, liền ngồi xuống giường bệnh, Diệp Duy Chi cũng thoáng ra hiệu cho bác sĩ, bác sĩ cũng đi ra khỏi phòng.

“Nhạc Nhạc, con đừng lo lắng, mẹ không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Tô Tình cũng dần dần bình phục lại tinh thần, hướng Tô Nhạc nở nụ cười. “Cháu chính là Diệp Duy Chi sao?” Bà hướng về phía Diệp Duy Chi hỏi.

“Đúng vậy, chào bác gái, lần đầu gặp mặt.” Diệp Duy Chi cúi chào Tô Tình, hết sức tôn kính.

“Chuyện của cháu với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đã nói với bác, bác không phản đối, nhưng chỉ mong cháu sau này có thể thực hiện được hứa hẹn của cháu đối với đứa nhỏ này.” Tô Tình nhìn người trước mắt, vừa nhìn thấy đã biết người này có kinh nghiệm trên thương trường đã lâu, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, nhưng khi nhìn con trai mình, vô ý để lộ ra tình cảm dịu dàng, xem ra, Tô Nhạc đối với cậu ta thực sự đặc biệt, Tô Tình nghĩ.

“Cảm ơn bác gái, cháu sẽ đối xử thật tốt với Nhạc Nhạc.”

Tô Tình gật đầu, mỉm cười, có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai mình chứ.

“Bảo bối, mẹ em chắc đã mệt rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, để mẹ em nghỉ ngơi chút đi.” Diệp Duy Chi bình tĩnh đi tới nói xong câu đó, hoàn toàn không chú ý tới Tô Nhạc trừng mình với gò má đỏ ửng, cùng với Tô Tình kinh ngạc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tô Nhạc.

Tô Nhạc thấy ánh mắt của mình vô dụng, cũng không tiện mắng Diệp Duy Chi trước mặt mẹ, chỉ có chút lúng túng đứng lên đi qua đầu giường, không dám nhìn vào mắt mẹ, nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, tối nay bọn con lại qua.”

Tô Tình đương nhiên biết con mình xấu hổ, việc kia Diệp Duy Chi cũng là tự làm theo ý mình, thế nhưng chỉ cần đối tốt với Tô Nhạc là được, cũng không nói gì, ừ một tiếng, nhắm mắt lại rồi ngủ.

Thấy mẹ nhắm mắt rồi, Tô Nhạc mới trưng bộ mặt tức giận đẩy Diệp Duy Chi rời khỏi phòng bệnh, khuôn mặt đỏ ửng còn chưa tan hết.

“Sau này không được gọi em là bảo bối nữa.” Tô Nhạc phụng phịu, đối diện với vẻ mặt “không biết gì” của Diệp Duy Chi nói.

“Vì sao?” Diệp Duy Chi có phần ủy khuất.

“Mẹ em còn ở đây, anh lại… để mẹ nghe được không hay đâu.”

“Bảo bối, em đáng yêu thật, cư nhiên xấu hổ, không sao, anh nghĩ mẹ em cũng sẽ đồng ý với cách gọi của anh, bởi vì em là bảo bối của anh, cũng là bảo bối của bà.” Diệp Duy Chi không quan tâm có phải đang ở bệnh viện hay không, tuy nói là bệnh viện của nhà anh, cũng không có quá nhiều người, nhưng có y tá đi lại trên hành lang, vẫn ôm hông của Tô Nhạc, thản nhiên nói.

Tô Nhạc giãy khỏi tay của Diệp Duy Chi, “Anh còn nói nữa, mau buông tay ra.”

Được lắm, hiện tại đứa nhỏ đã ghét bỏ mình táy máy tay chân rồi, “Ở lúc không có người, anh có thể táy máy tay chân sao?”

Tô Nhạc thấy khuôn mặt anh anh đang tiến gần trước mặt, lại càng hoảng sợ, cũng không trả lời, chạy thật nhanh, không muốn nhiều người thấy được, vẻ mặt Diệp Duy Chi bây giờ, cùng với động tác và không khí tỏa ra từ người anh thật sự là không tốt chút nào.

“Bảo bối, chạy nhanh như vậy để làm gì chứ, đợi anh một chút.” Diệp Duy Chi hoàn toàn không cảm nhận được sự cố kỵ của Tô Nhạc đối với ánh mắt của người ngoài, đuổi theo Tô Nhạc đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương