Hành Lá
Chương 45: Ngoại truyện 2

Sinh hoạt gần đến cuối năm, cường độ công việc gấp đôi bình thường.

Trình Vũ Dương không hút thuốc lá, nhưng lúc đang bận sứt đầu mẻ trán thấy Lâm Cảnh ngẫu nhiên kẹp một điếu thuốc bạc hà thì không nhịn được nói đểu hắn:

-Cậu nói cậu không muốn cai thuốc, nhưng cũng không dám hút thuốc thường, đây không phải bị coi thường à?

Lâm Cảnh liếc nhìn hắn:

-Cũng như uống cocacola với uống cà phê, mùi vị khác nhau nhưng đều có hiệu quả giống nhau.

-Chậc, bị cậu nói vậy tôi lại muốn uống cocacola rồi. – Trình Vũ Dương bấm điện thoại nội bộ để trợ lý đi mua cho mình hai lon cocacola ướp lạnh.

-Cocacola giết tình. – Lâm Cảnh vừa bới tài liệu vừa nói.

-… Bây giờ chúng ta coi trọng số lượng, không phải chất lượng. – Theo tuổi dần tăng, ngay cả Trình Vũ Dương cũng thỉnh thoảng đùa tục. Nhất là lúc có mặt Lâm Cảnh, chuyện tục của hai người đều xoay quanh chuyện chỉ hai người họ biết.

Có lẽ cũng vì hai người này ra vẻ đạo mạo với bên ngoài quá lâu.

-Vinh Châu mời khách mấy ngày nay đều khấu trừ vào tiền lương của cậu. – Lâm Cảnh liếc mắt nhìn hắn.

-Ha ha, coi như tiền lì xì cảm ơn cậu. – Trình Vũ Dương cũng không yếu thế, trừng mắt lại.

Hai người vừa nói vừa làm việc, hiệu suất lại không hề giảm. Chả mấy chốc mấy bản hợp đồng đã ký xong, Lâm Cảnh cầm tài liệu chuẩn bị về phòng làm việc của mình, vừa muốn mở cửa đã bị đẩy từ ngoài vào:

-Trình Vũ Dương, đêm nay em còn phải đi xã giao…

Lâm Cảnh nhướn mày, nhìn thanh niên rõ ràng vừa chạy từ nhà đến:

-Nhanh vậy đã khỏi rồi?

Vinh Châu bấy giờ mới phát hiện Lâm Cảnh thì ngẩn người, lúc hiểu ra ý hắn là gì khuôn mặt lập tức đỏ phừng:

-Làm sao! Không được à! Thể chất tôi tốt, cảm ba ngày là khỏi…

-Buổi tối đừng ăn cay, đừng uống rượu, đừng hút thuốc, nếu có ai yêu cầu cậu cứ nói cậu bị loét dạ dày. – Lâm Cảnh nhếch môi, vui vẻ hiếm thấy, -Lát nữa thì đến phòng làm việc của tôi, tôi cho cậu thuốc.

-… Thuốc, thuốc gì? – Vinh Châu hơi chột dạ.

-Thuốc bôi chỗ đó. Tôi mang về từ nước ngoài. Bây giờ Đường Nguyên không cần nữa, cậu còn chưa quen nên cho cậu một hộp. – Lâm Cảnh dựng ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu im lặng: -Còn nữa, đừng kích động.

Thanh niên vừa muốn xù lông lập tức bị chặn không nói nên lời.

Người trước nhanh chóng ra khỏi văn phòng, người sau lập tức thẹn quá hóa giận quay đầu lườm người khởi xướng.

-Anh chưa nói gì hết. – Trình Vũ Dương vùi đầu gõ máy tính.

-Anh không nói sao cậu ta biết! – Bạo long nhỏ xông lên phóng hỏa.

-Bởi vì em xin nghỉ ba ngày. Bởi lúc anh làm việc luôn cười. Bởi anh đến nhà em nấu cơm liên tục hai ngày. – Trình Vũ Dương bình tĩnh trả lời, -Cậu ta là Lâm Cảnh, không nói cũng có thể đoán được.

-… Vậy anh cười cái gì! – Bạo long nhỏ không chỗ chuyển cừu hận chỉ đành cố tình gây sự.

-Anh ân ái với người anh yêu, chẳng lẽ không nên vui vẻ? – Trình Vũ Dương cuối cùng dừng làm việc, ngửa người dựa vào lưng ghế cười nhìn y, -Hơn nữa anh còn được làm tận hứng, vì sao lại mất hứng?

Vinh Châu thoáng cái biến thành bạo long kho tàu.

Cảnh đêm hôm đó bị người này đặt trên salon hết cái này lại cái kia, y như vừa mới xảy ra.

Thanh niên thấy mông bắt đầu đau âm ỉ quyết định giả ngu bỏ đi.

Vừa đẩy cửa ra bỗng nghe thấy người đằng sau thở dài:

-Đêm nay anh đi với em, em đừng uống rượu nữa.

Hai tai Vinh Châu đỏ bừng. Y sợ nhất là Trình Vũ Dương nói với mình bằng giọng yêu thương này, đêm hôm đó cũng bị đánh hạ y như vậy.

-Dạ dày anh không tốt, uống cái gì mà uống! – Y hùng hổ vứt lại mấy câu này, đóng sập cửa bỏ đi.

Hơn chín giờ, trên đường đã vắng vẻ rất nhiều.

Căn phòng ở gần tám năm đã bắt đầu biến thành khu tập thể cũ. Tất cả trở nên cũ kỹ, rồi lại khiến người ta an tâm.

Lâm Cảnh về đến nhà, phát hiện trong phòng chỉ có một chiếc đèn đặt cạnh ghế salon. Nhặt tạp chí rơi trên đất, từ từ đến gần thanh niên đang ngủ như chết trên salon.

Đường Nguyên cố gắng mãi mới từ khoán đầu thành quản lý, cuối cùng đã không bận rộn như trước nữa, ngẫu nhiên còn có thể tan tầm sớm hơn Lâm Cảnh. Sau đó để trong bếp một bàn bữa tối không tính là ngon nhưng miễn cưỡng có thể no bụng.

Cuộc sống như vậy khiến Lâm Cảnh rất thỏa mãn.

Hắn không thể nuôi nhốt con người có chí hướng này, cũng chỉ có thể giả vờ đáng thương làm đối phương tự giác ý thức mình cũng là người có gia thất.

Mẹ Đường thỉnh thoảng sẽ đến Thâm Quyến chăm sóc hai đứa trẻ này, nhưng thật sự không quen hai thằng con trai thỉnh thoảng lại tỏ vẻ thân mật, ở không mấy ngày lại về.

Đường Nguyên xấu hổ nói, rõ ràng đã nhìn hai mươi năm sao còn không quen chứ.

Hai người họ rõ ràng đã ở bên nhau hai mươi năm.

Lâm Cảnh ngồi xuống đất dựa vào salon, nhét đầu vào ngực Đường Nguyên, cảm nhận hô hấp bình an của đối phương.

Đang lúc bầu không khí ấm áp làm người ta buồn ngủ, tiếng chuông điện thoại đồng thời đánh thức hai người đang ngủ.

Đường Nguyên mơ mơ màng màng lấy di động ra, sau đó phát hiện cái đầu trên ngực mình liền thuận tay vuốt lên. Lâm Cảnh như chú chó săn được vỗ về, rồi mới hết bất mãn xuôi lông.

-Lô Giai Tư? Sao ông lại đột nhiên gọi điện… – Cậu vừa nói tên người này lập tức cảm giác có bàn tay lạnh như băng luồn vào áo mình.

Em cắn anh đấy! Cậu dùng khẩu hình xua đuổi cái tên được voi đòi tiên kia.

Lô Giai Tư, Hừ. Lâm Cảnh lạnh lùng lườm cái điện thoại. Đừng tưởng mấy năm nay tên gay chết kia liên tục đến Thâm Quyến mà mình còn không hiểu tâm tư của y.

-Cái gì? Ông muốn tới Thâm Quyến công tác? – Đường Nguyên lập tức trợn tròn mắt: -… Được, đương nhiên được, tôi đương nhiên hoan nghênh.

Cái gì! Lâm Cảnh lập tức ôm lấy eo cậu bày tỏ bất mãn của mình.

Đường Nguyên bị véo chỗ thịt ngứa không nhịn được bật cười, vừa phất tay xua đuổi vừa nghiêng người nghe tiếp:

-Được, ngày mai tôi đi đón ông.

Lâm Cảnh không thể nhìn được nữa, ngay lúc cậu cúp điện thoại lập tức đè người cậu xuống salon còn mình thì cưỡi lên, nhìn xuống cái tên hoàn toàn không hỏi ý kiến mình:

-Không cho em đi… Anh đi…

Đường Nguyên cố chống người dậy mà vẫn bị hắn đè lại:

-Này, em cảnh cáo anh, anh luôn mượn cớ ghen để xằng bậy, ông đã nhìn thấu anh lâu rồi.

-Chính em không tuân thủ quy tắc. – Lâm Cảnh đã bắt đầu chuẩn bị xằng bậy. Áo sơmi chỉnh tề bị hắn cởi một nửa, lộ thân thể hoàn mỹ bên trong.

-Anh có thể trưởng thành không! Ông chủ Lâm! – dnd giãy giụa muốn lăn xuống salon, kết quả bị ôm chặt eo, thắt lưng cũng bị rút ném sang bên.

-Gọi chồng yêu anh sẽ suy nghĩ dừng lại.

-Buồn nôn chết người! – Mặt Đường Nguyên đỏ lên.

-Em yêu, honey, – Lâm Cảnh cười ngại ngùng lại nói những từ khiến người ta xấu hổ, khuôn mặt ở ngoài lạnh đến mức có thể làm ra băng hiện giờ lại như thay đổi thành người khác, -Em xem, anh cũng nói được ra miệng. Anh cố gắng bao nhiêu.

-Anh mẹ nó gọi em chồng yêu thử xem!

-Chồng yêu. – Thanh niên nói xong liền nâng chân cậu lên, lộ ra cúc huyệt bình thường được hắn dùng các loại gel trơn bảo dưỡng rất tốt, -Chồng yêu, chỗ đó của em tối qua không thể thỏa mãn vợ.

-… Lâm Cảnh anh càng già càng mặt dày đúng không? – Đường Nguyên bị đùa giỡn không thể phản kích trợn trắng mắt.

Gel trơn vừa bôi vào không lâu, thứ lớn hơn của đàn ông bình thường liền thúc vào, Đường Nguyên vừa định nói đã bị đâm về bụng.

-Anh gọi, em cũng gọi đi. – Lâm Cảnh dán vào cậu, vừa rút đẩy vừa làm nũng với cậu.

Đường Nguyên bị thúc cho chỉ biết bấu lấy chăn cố gắng làm mình nhớ lại cái câu đủ để nghẹn chết vừa rồi của đối phương là gì, nhưng động tác càng lúc càng nhanh khiến cậu nói chuyện cũng thấy khó khăn. Mãi mới bắt được chút ký ức, vội vàng túm chặt tay đối phương buộc hắn chậm lại, sau đó cười hung dữ nói:

-Chồng yêu, em sợ anh sẽ có công mài sắt có ngày nên kim.

Sắc mặt Lâm Cảnh cứng đờ.

Đường Nguyên đắc ý cười ngu.

Lâm Cảnh ôm lấy cậu, giữ chặt đầu cậu nghiến răng nghiến lợi phản kích:

-Chỗ đó của em kẹp chặt như vậy, dù có là kim em nhất định cũng thỏa mãn.

Vừa nói xong liền dùng sức bắt đầu rút đẩy, Đường Nguyên bị đâm rốt cuộc không nhịn được kêu ra tiếng.

Hai người giằng co cả đêm, nửa đêm Đường Nguyên mệt không chịu được lại vẫn kiên quyết muốn tắm, bị Lâm Cảnh ôm vào nhà tắm mơ mơ màng màng lại làm lần nữa. Đến khi hai người đều kiệt sức mới lên giường ôm nhau ngủ.

Lúc điện thoại Lâm Cảnh vang lên vào tám giờ sáng, Lâm Cảnh suýt nữa không ném nó vào thùng rác.

Đường Nguyên ngủ vùi cả người vào chăn, toàn thân trần trụi không tiện rời giường Lâm Cảnh chỉ có thể ôm cậu vào ngực mình bao chăn dày cách âm, sau đó ấn nút nghe khó chịu nói khẽ:

-Hôm nay không đi làm.

-Thuốc mỡ kia cậu mua ở đâu? – Giọng Trình Vũ Dương lẫn chút bất đắc dĩ.

Lâm Cảnh nhìn đồng hồ trên tường:

-Sao, tối qua không phải đi xã giao à?

-Tên kia uống hơi nhiều… – Trình Vũ Dương hơi dừng lại, -Tôi cũng uống một chút.

Vì vậy nơi rõ ràng còn chưa khỏi lại bị tấn công.

-Kỹ xảo học tập hẳn là sở trường của cậu đi? Sao học bá vừa lên giường lại không được vậy? – Lâm Cảnh châm chọc xong mới cho một viên kẹo: -Cuối tuần lúc đi Mỹ thì chính cậu đến hiệu thuốc mà mua. Chuẩn bị nhiều một chút. Thang Viên nhà tôi đến giờ vẫn nguyên vẹn không bị trĩ đều là kết quả do tôi bảo dưỡng cẩn thân. Cậu cũng đừng phóng túng quá, chỗ đó dù sao không phải.. – Hắn đột nhiên nhớ tới câu Đường Nguyên nói tối qua, bật cười: -Bảo dưỡng tốt rồi, cậu còn có thể hưởng thụ quá trình có công mài sắt có ngày nên kim.

Cúp điện thoại, Lâm Cảnh ôm chặt lấy người trong chăn. Đường Nguyên không nghe thấy cuộc nói chuyện quen tướng vươn tay chân ra ôm người vào ngực mình, lại ngủ tiếp.

Không quan tâm bọn họ ở bên nhau bao lâu, trong lòng Đường Nguyên cậu luôn muốn bảo vệ bé trai yếu ớt kia.

Lâm Cảnh cười khẽ, co người rúc vào ngực Đường Nguyên, tiện cho cậu ôm càng thoải mái.

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương