Edit: SamLeo

Hàng xóm có lẽ chuyển đến vào tháng tư.

Tại sao Trình Hải Dương có thể biết chứ? Cái này phải bắt đầu kể từ một tháng trước.

Trình Hải Dương tuy là một trạch nam, nhưng lại luôn luôn duy trì thành tích tốt ở đại học, rất ít nghỉ học, sau khi về nhà sẽ vừa xem hoạt hình vừa chăm chỉ làm bài tập, nhằm đảm bảo học bổng mỗi học kỳ của mình sẽ không rơi vào trong tay người khác. Bởi vậy, ca hát gì gì đó, đương nhiên sẽ rơi vào buổi tối rồi.

Hơn nữa trên cơ bản đều là buổi tối khoảng hai giờ.

Trình Hải Dương yêu thích âm nhạc ầm ĩ một chút bốc cháy một chút, có thể nói cậu thích đem bài hát ca thành kiểu như thế, bởi vậy hàng ngày buổi tối hai giờ đều ôm mic mang tai nghe tự tiêu khiển tự vui ở nhà gào thét.

Nếu gặp phải lúc trên YY mở ca hội, thậm chí có thể hát hơn một hai tiếng.

Trước đây cũng không biết là tại sao, chưa từng có hàng xóm đến khiếu nại, Trình Hải Dương cũng đã xem nhẹ vấn đề “Nửa đêm khuy khoắt rống ca sẽ ảnh hưởng đến người khác” rồi, đắm chìm ở trong giọng ca của bản thân.

Đến khi trước hàng xóm này chuyển đến.

Một đêm nào đó tháng tư, Trình Hải Dương đang ở trên YY mở ca hội, một hơi gào gần một tiếng, đột nhiên có người gõ cửa, hơn nữa gõ rất mạnh, Trình Hải Dương không thể không nói với fan một tiếng tắt mic đi mở cửa.

Mở cửa, quả thật một chàng trai xa lạ, mang dép lê cùng áo thun màu trắng còn có quần bãi biển, vẻ mặt mệt mỏi cùng tức giận nhìn Trình Hải Dương: “Đã hơn ba giờ, cậu còn định ở nhà rống bao lâu?”

Trình Hải Dương cũng rất ngớ ngẩn hỏi một câu: “Anh là?”

“Tôi là hàng xóm của cậu! khách thuê phòng 302.”

Cứ như vậy Trình Hải Dương xem như biết cách vách vừa chuyển đến một khách thuê mới, về phần trước đây vốn là có ở hay không mà có thể chịu được tiếng ca ba giờ khuya, cậu cũng không biết.

Sau đó lúc Trình Hải Dương ngẫu nhiên thu ca khúc, hàng xóm cách vách cũng lại không nhịn được đến gõ cửa, tiếp đó tức giận nói có thể đừng nửa đêm ca hát hay không…, Trình Hải Dương không thể làm gì khác hơn là khom người cúi đầu qua loa “Thật ngại a”, “Sẽ không sẽ không “, đóng cửa lại bắt đầu tiếp tục hát.

Hàng xóm cũng không biết có phải quen rồi hay không, lúc ban đầu còn rất chịu khó, sau lại nhợt nhạt cũng đến ít đi, chỉ có lúc ca hội a hoặc Trình Hải Dương thu âm một lần lại một lần mới phải qua gõ cửa.

Đương nhiên Trình Hải Dương vẫn qua loa ứng phó một phen, đóng cửa tiếp tục chuyện của mình.

—— kệ anh chứ! Trời sập cũng không thể ngăn cản quyết tâm ghi âm bài hát của tôi!

Trở lại thứ bảy của tháng năm, sau khi Trình Hải Dương đóng cửa lại lập tức gọi điện thoại cho Lâm Sâm: “Kháo! Hôm nay sao không phải mày đưa thức ăn! Hại tao không mặc quần áo đã đi mở cửa rồi!”

“Tao hôm nay nghỉ… Hơn nữa mày một thằng con trai không mặc quần áo thì có sao, trong cửa hàng bọn tao không có con gái giao thức ăn.”

“Mày!”

Cùng Lâm Sâm trêu đùa một phen, Trình Hải Dương cúp điện thoại nhấn mở QQ, họa sỹ không có ở tuyến, vì vậy để lại lời nhắn cho y.

【 Tiên Mạch hả, PV thế nào rồi? bài hát của tôi cũng thu mấy ngày rồi… o(╯□╰)o】

Không nghĩ tới Tiên Mạch qua một hồi lâu lại trả lời tin tức, hóa ra là treo di động:

【 xin lỗi, đêm nay nhất định sẽ làm xong gửi qua cho cậu. 】

【 không sao rồi. Anh nếu quá bận, ngâm hai ngày cũng không sao =3=】

【 đêm nay nhất định làm xong, bài mới rất tuyệt. 】

【 cám ơn ~】

Buổi tối lúc hai giờ, Tiên Mạch cuối cùng gửi PV mới qua cho Trình Hải Dương rồi:

【 Cậu xem trước đi, không được thì chỉnh sửa lại. 】

【 uh uh. 】

Trình Hải Dương nhấp mở văn kiện Tiên Mạch gửi qua, hình ảnh rất đẹp, cảm giác cũng rất phù hợp ca khúc dịch của mình, màu sắc xử lý rất ấm áp, không hổ là đã hợp tác hai năm, hoàn toàn hiểu cảm giác yêu thích của mình, rất phù hợp với bài hát của mình.

【 Bản lĩnh của anh càng ngày càng mạnh mẽ rồi ~ Tiên Mạch cực kỳ! 】

【 không hề, ngâm lâu như vậy mới làm xong thật sự là xin lỗi. 】

【 Một người đàn ông thực sự! Tôi bây giờ sẽ đi phát. 】

Nói xong Trình Hải Dương bắt đầu truyền ca khúc mới của mình lên.

Bài hát này phối hợp cùng PV của Tiên Mạch thật sự là quá tuyệt vời! Trình Hải Dương đắc ý két két vừa xem lại một lần, nhân tiện đợi bình luận. Quả nhiên, tuy đã là hơn hai giờ sáng, bài hát vừa phát lên thì lập tức có bình luận, tỷ suất click cũng đang không ngừng tăng lên, một chiều hướng tốt đẹp.

【 bài hát mới của Hải Dương sama! Sướng chết rồi! 】

【 hả… Rốt cục đợi được rồi, cuộc đời này của tôi thật đáng giá! 】

【 quả nhiên bức tranh của Tiên Mạch cực kỳ rất phù hợp Hải Dương rồi! PV đẹp quá ~】

Trình Hải Dương vẻ mặt tươi cười xem bình luận, gửi ảnh chụp màn hình qua cho Tiên Mạch:

【 xem ~ rất nhiều người đều nói PV của anh làm siêu xịn! Không hổ là họa sĩ ngự dụng (những bảo vật thường dùng của vua, hoàng hậu, hoàng thái hậu )của tôi! 】

【 quá khen, thời gian không còn sớm rồi, tôi ngủ trước, cậu cũng đi ngủ sớm một chút. 】

【 uh, ngủ ngon. 】

【 ngủ ngon. 】

Trình Hải Dương đương nhiên sẽ không ngủ sớm như vậy, ngày mai chính là chủ nhật, sao có thể không cố gắng hưởng thụ thời gian buổi tối này! Dứt khoát tạm thời phát thông báo tại weibo, hôm nay kỉ niệm phát hành ca khúc mới mở ca hội tại YY.

Tuy đã là hừng đông, nhưng fan của Trình Hải Dương cũng đã sớm quen cậu nửa đêm rống ca, nên có không ít người online.

Trình Hải Dương thanh thanh cổ hong mở mic, đang chuẩn bị nói lời mở đầu, đột nhiên nhớ tới chàng trai hàng xóm… Sẽ không lại tới gõ cửa chứ…. Mặc kệ, gõ cửa, cứ dùng chiến lược đối sách bình thường!

【 đã trễ thế này tất cả mọi người còn online hả, hôm nay phát ca khúc mới, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút. 】

Chàng trai hàng xóm lại dùng hai khăn tay lớn vo tròn lấp kín lỗ tai nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, hung hăng mắng chửa hàng xóm bệnh thần kinh nửa đêm ca hát: “Mẹ kiếp, ngay từ đầu vẫn không nên dọn qua đây!”

Lại chơi đùa cho tới hơn bốn giờ mới ngủ, ngày thứ hai Trình Hải Dương tỉnh lại vừa lúc đã là thời gian cơm trưa.

Bụng đói đã bắt đầu kêu, hai tròng mắt cũng chưa hoàn toàn mở, Trình Hải Dương bèn tìm kiếm điện thoại di động, nhắm mắt lại bấm số điện thoại tiệm cơm: “Này một cà chua xào trứng kèm cơm… Muốn Lâm Sâm giao a!”

Qua hơn mười phút, Trình Hải Dương nghe được tiếng đập cửa, từ trên giường đứng lên, cầm tiền lẻ trên bàn, như trước chỉ mặc một cái quần lót, mở cửa.

… Hàng xóm mặt đen, Trình Hải Dương không biết có phải bản thân ảo giác hay không, vành mắt đen của hàng xóm hình như nặng hơn hôm qua rồi… Không đúng không đúng! Trọng điểm không phải cái này! Tại sao lại là người này giao thức ăn đến! Lâm Sâm đâu! Đồng chí tốt của cậu Lâm Sâm đâu!

Vội vàng tiếp nhận thức ăn, đem tiền nhét vào trên tay hàng xóm, qua loa nói một câu “Thật ngại tôi không mặc quần áo” lập tức đóng cửa.

Hàng xóm đen mặt đứng ở trước cửa đã đóng, nắm tay cũng xiết chặt rồi, sau đó sải chân đi.

Trình Hải Dương đóng cửa lại lần nữa gọi điện thoại cho Lâm Sâm: “Tại sao cũng không phải mày tới! Thân thể trần trụi của tao đều bị người ta thấy hết rồi!!!”

“Hả… Xin lỗi xin lỗi, hai ngày nay tao đều nghỉ…”

“Hỏng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương