Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế
-
Chương 3
Sau đó cả hai đều im lặng không ai nói gì nữa.
Xe rẽ vào đường YY, khi chạy ngang câu lạc bộ Sato nhìn thấy Hiroshi, Toma cũng vừa đến.
Cả hai đang dừng phía trước cổng, chắc họ đang đợi anh.
Sato đạp nhanh ga chạy qua luôn trước bốn con mắt của Hiroshi và Toma, anh chạy theo hướng công ty của Yumi.
“ Ủa Sato đi đâu vậy?” Toma ngạc nhiên hỏi Hiroshi, Hiroshi thì đứng im nhìn theo xe của Sato.
“ Chẳng lẽ là cậu ấy quên đường, nhưng mà tôi với ông đứng đây mà, cậu ta quên đường thì cũng không thể không nhìn thấy hai đứa mình chứ?” Toma khó hiểu, Hiroshi thì vẫn im lặng nhìn theo hướng xe của Sato, lúc nãy anh nhìn thấy có người ngồi ở ghế phụ, hình như còn là phụ nữ….Hiroshi chau mày, Sato từ trước đến giờ không thích tiếp xúc với người khác giới.
Theo như anh biết Sato cũng vừa mới đến thành phố này, không có người quen huống chi còn là nữ nữa.
Trong lúc Hiroshi và Toma đang tò mò thì xe của Sato cũng dừng trước cổng công ty của Yumi.
Yumi vừa tháo dây an toàn vừa cảm ơn Sato.
“ Cảm ơn chú nhé.”
“ Không có gì, tiện đường mà, em đi làm đi.” Sato cười, tiện tay lấy balo của Yumi phía dưới cho cô.
Yumi hơi bất ngờ vì Sato đột nhiên đổi cách xưng hô, nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà khách sáo nói“ Làm phiền chú rồi, tôi đi làm đây, tạm biệt chú.” Yumi ra khỏi xe thì vẫy tay qua cửa tạm biệt Sato.
Sato cũng vẫy tay với cô " Ừ, tạm biệt em.” Sato nói xong liền bắt đầu đánh vô lăng lái xe quay lại câu lạc bộ.
Yumi vừa vào đến văn phòng công ty thì bị Aiko và Kami là đồng nghiệp của cô kéo ngay lại.
“ Người đưa em đi làm lúc nãy là ai vậy, bạn trai của em sao?” Aiko tò mò hỏi.
“ Không phải, chú ấy là hàng xóm của em, sáng nay tiện đường nên em đi nhờ xe của chú ấy thôi.” Yumi vội giải thích.
“ Là chú sao, chị thấy anh ta còn rất trẻ mà, sao em gọi là chú?” Kami ngạc nhiên hỏi, lúc nãy cô thấy anh chàng đó còn rất bảnh trai nha.
“ Chú ấy 35 tuổi đấy, lớn hơn em 11 tuổi, em kêu chú đúng rồi.” Yumi phì cười trước biểu hiện của Aiko và Kami.
“ Là thật hả?” Cả Kami và Aiko đều đồng thanh.
Trong lúc Yumi bị hai bà chị đồng nghiệp truy hỏi thì Sato bên này cũng không khác gì mấy.
Anh vừa lái xe vào chổ đỗ xe bên trong sân tập, vừa mở cửa bước xuống thì đã nhìn thấy Hiroshi, Toma, Akane và cả Kimura.
Bốn người đang đứng nhìn chầm chầm vào anh, dù biết rõ nguyên nhân nhưng anh vẫn vờ hỏi.
“ Sao đông đủ thế, mọi người đang đợi tôi sao?” Bốn người này đều là đồng nghiệp thân thiết lâu năm của anh, cả năm người là một tổ thường xuyên đi chung với nhau.
“ Đúng vậy, bọn tôi đang đợi cậu đây! Nói cho tôi biết lúc nãy cậu đi đâu?” Hiroshi không nhịn được liền hỏi luôn vào trọng tâm.
Anh và Sato quen biết nhau lâu như vậy cả hai cũng là bạn thân, vậy mà lúc nãy Sato chở ai anh lại không hề biết.
“ Là hàng xóm của tôi, hôm qua tôi dọn đồ vào nhà mới thuê đấy.
Đồ hơi nhiều, cô ấy ở đối diện nên có phụ tôi một chút.
Sáng nay thấy cô ấy đi làm mà xe buýt lâu đến, sẵn tiện đường nên tôi cho cô ấy đi nhờ xe.” Thấy Hiroshi có vẻ giận dỗi, Sato liền cười giải thích.
“ Là thật sao?” Toma nghi ngờ hỏi
“ Là thật, không tin buổi chiều mọi người đến nhà mới của tôi phụ tôi chuyển đồ đi, sẽ gặp cô ấy ở đối diện.” Sato nói với vẻ mặt đầy tính toán.
“ Vậy thì không cần đâu, tôi tin cậu rồi, chiều nay tôi còn bận chuyển đồ của tôi nữa.” Kimura liền nhanh chóng bác bỏ lời dụ dỗ của Sato.
“ Thôi mau vào văn phòng họp thôi, chủ tịch chắc cũng đến rồi đó, hôm nay là ngày tập đầu tiên, đừng để trễ.” Akane vừa xem đồng hồ vừa nhắc nhở bốn người còn lại.
Năm người cùng nhau đi về hướng văn phòng chính.
Vừa đi Hiroshi còn mấy lần nhìn sang Sato bằng ánh mắt nghi ngờ như đang nói ‘ Cậu tốt nhất là nói thật, cậu mà giấu tôi việc gì là tuyệt giao với cậu’, khiến cho Sato bật cười đưa tay vỗ lưng trấn an Hiroshi, mối quan hệ của bọn họ đôi khi hay khiến người khác hiểu lầm, Hiroshi cứ như một cô bạn gái nhỏ hay ghen tuông vậy đó.
Vào đến văn phòng chính, có vài trọng tài của các nước khác cùng chung lịch tập luyện với nhóm Sato đã đến trước.
Năm người cùng chào hỏi, xong cũng về chỗ ngồi của mình.
Lúc này chủ tịch cùng nhóm trợ lý và quản lý câu lạc bộ cũng tiến vào.
Sau khi họp xong và công bố nội dung tập luyện, tất cả các trọng tài cùng tiến ra sân tập theo hướng dẫn của huấn luyện viên.
Trước khi vào tập luyện thì tất cả phải chạy vài vòng sân trước để khởi động.
Sato chạy lên ngang với Hiroshi và Toma.
“ Chiều hai người rảnh không, đến nhà tôi chơi nhé?”
“ Cậu tính nhờ bọn tôi dọn nhà giùm chứ gì?” Toma nói ra tiếng lòng của Sato.
Còn Hiroshi nhìn Sato bằng ánh mắt khinh bỉ.
“ Làm gì có, tôi mời hai người đến làm khách mà.” Sato cười ngại ngùng nói.
“Lần sau đi, tôi cũng chưa dọn xong đồ mình nữa.” Hiroshi nói.
Tất cả mọi người đều mới chuyển đến thành phố này theo lịch tập luyện,vậy nên tất cả đều thuê nhà, vốn dĩ Hiroshi sẽ ở cùng với Sato nhưng vì anh có việc nên tạm thời ở khách sạn.
Toma và Akane thì ở chung một căn hộ gần sân tập, Kimura thì ở nhà một người quen.
Ai cũng vừa dọn đến hôm qua nên đều bận rộn sắp xếp đồ.
Hiroshi không biết nghĩ gì đó, anh quay sang nói với Sato.
“ Chiều nay cậu sang giúp tôi trước đi, ngày mai tôi sẽ sang giúp cậu.”
Sato gật đầu “ Được thôi, vậy chiều nay tôi sang nhà cậu."
Thấm thoát thì cũng đến năm giờ chiều, Yumi vươn vai uể oải, đồng nghiệp của cô đã bắt đầu thu dọn chuẩn bị tan làm.
Yumi nhìn đồng hồ một cái, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra khuôn mặt của Sato, cô vội lắc lắc đầu mình,xong cũng vội thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.
“ Em về chưa, hôm nay về cùng chị hay đợi anh chú đẹp trai kia đến đón?” Aiko lại gần trêu Yumi.
Bình thường thì cô, Yumi và Kami sẽ cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt, có khi cô chỉ đi cùng họ đến đó, chờ họ lên xe rồi cô sẽ đi bộ về.
Yumi cười khổ giải thích“ Em về cùng các chị mà, chú ấy thật sự chỉ là hàng xóm mới của em thôi.
Với lại sáng nay là em đi nhờ xe chú ấy thật.”
“ Được thôi, vậy thì cùng về nào.” Aiko cười kéo tay Yumi
“ Chị Kami đâu chị?” Yumi hỏi khi không thấy Kami
“ Cô ấy đi đưa tài liệu rồi, sẵn tiện ra cổng trước chờ mình.” Aiko nói xong thì giúp Yumi cầm balo của cô.
Cả hai người đi ra cổng thì gặp Kami đang ở đó, cả ba vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Trạm xe buýt cách công ty của họ tầm 600m cũng gần với câu lạc bộ của Sato.
Khi Yumi và hai người kia đi ngang sân bóng, bất giác cô đưa mắt nhìn vào, trong đầu tự hỏi ‘Đây là nơi chú Sato tập luyện sao?’ Yumi bỗng nhớ đến lời Sato nói về công việc của anh.
Thấy Yumi cứ nhìn sang hướng sân bóng Kami liền tò mò hỏi
“ Sao vậy?”
“ À không có gì, lâu nay em không để ý chổ này nhiều nên giờ thấy lạ thôi.” Yumi cười giải thích.
“ Chị nghe anh chị nói, có một nhóm các trọng tài trong nước và nước ngoài vừa đến để tập luyện.
Sắp tới còn diễn ra vài trận bóng ở đây nữa.” Aiko cũng nhìn sang sân bóng nói.
“ Vậy chắc sẽ có nhiều trai đẹp lắm đó, khi nào trận đấu diễn ra vậy, chúng ta cùng đi xem đi?” Kami hào hứng nói
Yumi và Aiko bật cười, Aiko trêu“ Cậu mê trai quá rồi đó.”
Yumi bỗng nhớ đến gương mặt của Sato, ừm thì rất đẹp trai và nam tính.
Tính cách của anh chú này còn rất vui vẻ hòa ái nữa, nhưng mà là trọng tài thì phải nghiêm nghị nhỉ? Yumi cố tưởng tượng hình dáng của Sato khi anh làm việc, kết quả là nếu không có hai người kia kéo lại thì cô đã đi ngang qua trạm xe buýt luôn.
Tầm hơn năm giờ ba mươi, Sato cũng tập luyện xong, anh cùng các trọng tài khác bước vào nơi nghĩ và uống nước.
“ Đi tắm sơ rồi về thôi, còn nhiều đồ cần dọn lắm.” Hiroshi vừa lau mồ hôi trên tóc vừa nói với nhóm Sato.
“ Được rồi.” Sato sau khi uống xong chai nước cũng cầm lấy khăn của mình đi, cả nhóm cùng vào phòng thay đồ.
Sau khi thay đồ xong cả nhóm ra chỗ đỗ xe, khi Sato lên xe anh nhìn đồng hồ trên tay bỗng anh sực nhớ đến Yumi.
Cô nhóc đó không biết đã tan làm chưa? Chắc lại đón xe buýt về nhà rồi.
Nhưng mà cũng không có liên quan đến anh, người ta đâu có nói là buổi chiều sẽ chờ anh đón.
Sato tự lắc đầu rồi cười, anh khởi động xe rồi chạy ra theo hướng xe của Hiroshi, chiều nay anh còn phải giúp Hiroshi dọn nhà nữa.
Sau khi giúp Hiroshi dọn đồ xong, Hiroshi rủ Sato cùng đi ăn tối.
Cả hai chọn một quán mì gần khách sạn của Hiroshi.
Sato gọi món mì Udon, Hiroshi thì ăn mì Soba, sau khi chờ mì được mang lên Sato hỏi Hiroshi
“ Cậu định ở khách sạn luôn không thuê nhà sao? Chúng ta ở đây cũng hơi lâu đó.”
“ Tuần này tôi đến để điểm danh với sắp xếp việc trước, tuần sau tôi phải đến Nagato một chuyến.
Sau khi quay lại tôi sẽ thuê nhà.” Hiroshi nói.
“ Nhà cậu có việc gì sao?” Sato tò mò hỏi, trước giờ chuyện gì Hiroshi cũng sẽ kể với anh, sao giờ lại cứ ấp úng.
Mặt Hiroshi hơi đỏ, anh ngại ngùng nói“ Cũng không có gì, bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt, tôi có hẹn xem mắt ở Nagato."
“ Gì? Bố mẹ cậu bắt cậu đi xem mắt? Rồi cậu đồng ý luôn sao?” Sato ngạc nhiên cực độ, phải nói Hiroshi và anh đều giống nhau.
Đều là người cuồng công việc, trước giờ không nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ.
Trước đó Hiroshi cũng từ chối đi xem mắt mấy lần, sao lần này lại đồng ý mà còn xin nghĩ phép để đi đến tận Nagato?
HIroshi giả vờ nghiêm mặt trách cứ Sato.“ Này! sao cậu lại ngạc nhiên đến vậy? Tôi cũng 35 tuổi rồi, cậu định để tôi độc thân giống cậu đến cuối đời sao?”
Sato xua tay “ Không phải,..
nhưng mà trước giờ cậu đâu có hứng thú với việc xem mắt.
Đối tượng xem mắt lần này là ai vậy? ” Sato vẫn chưa chịu buông tha.
Hiroshi ấp úng nói“ Là…là Misao..” Nói xong còn vội cầm ly nước lên uống tiện thể che đi khóe môi mình đang tự nhếch lên.
“Hèn gì..” Sato như hiểu ra vấn đề.
Misao là bạn học cấp ba của Hiroshi cũng là người anh thầm thích suốt những năm cấp ba.
Sau này họ lại học chung đại học, nhưng Hiroshi lại không thổ lộ mà ôm mối tình cảm này đến bây giờ.
“ Trước đây không phải cậu nói Misao đi du học sao?” Sato hỏi, lúc này mì cũng đã được mang ra.
“ Cô ấy về nước từ hai tháng trước, cũng không biết làm sao mà bố mẹ tôi quen với bố mẹ cô ấy.
Hai bên tự hứa hẹn cuộc xem mắt của chúng tôi.
Lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng khi biết người đó là Misao tôi cũng rất bất ngờ, tôi không nghĩ đến cô ấy còn độc thân.” Hiroshi vừa trộn mì vừa nói, khuôn mặt anh vui vẻ sáng bừng, khác với khuôn mặt lãnh đạm ngày thường.
Sato cầm đũa nhưng không vội trộn mì mà tò mò hỏi “ Rồi cô ấy có biết đối tượng xem mắt của cô ấy là cậu không?”
Hiroshi lắc đầu“ Chắc không biết! Hai bên gia đình định để chúng tôi tự cho nhau bất ngờ, do tôi liên tục phản đối nên bố mẹ tôi mới nói cho tôi biết.”
“ Vậy thì cậu phải chuẩn bị cho thật bảnh trai vào, phải cho cô ấy bất ngờ.
Lần này chắc Hiroshi mặt lạnh nhà chúng ta sẽ thoát được cuộc sống độc thân rồi.” Sato cũng vui vẻ lây, anh cất giọng trêu ghẹo Hiroshi
Hiroshi lườm Sato "Cậu đừng nói tôi, lo cậu kìa, cũng không còn trẻ nữa, mau chóng tìm vợ đi.
À mà cô nhóc sáng nay cậu chở đi là như thế nào? Tôi chưa từng thấy cậu chở phụ nữ nào trên xe mình, sao cô nhóc này lại là ngoại lệ thế?”
Sato bất đắc dĩ, anh cười khổ nói “Haizzz, cô ấy thật sự là hàng xóm mới của tôi, tiện đường nên tôi cho đi nhờ xe.
Với lại người ta mới 24 tuổi thôi, làm sao thích một ông chú như tôi được chứ?”
Hiroshi cười"Gừng càng già càng cay mà, ông không cố gắng thì sau này sẽ độc thân cả đời thật đấy?”
Cả hai vừa ăn mì vừa trò chuyện vui vẻ, ăn xong Sato tạm biệt Hiroshi rồi lái xe về khu chung cư mình ở.
Khi anh vừa đỗ xe xong đi ra thì nhìn thấy Yumi vừa đi vừa lau mồ hôi, hình như cô vừa chạy bộ xong.
“ Xin chào, trễ như vậy em còn chạy bộ sao?” Sato đi đến hỏi.
Yumi bất ngờ khi nghe giọng của Sato, cô ngẩng đầu nhìn qua, sau đó cười nói "Tôi đang giảm cân nên cố gắng vận động thôi, mà sao chú về trễ thế?”
“ Tôi giúp bạn dọn nhà một chút, em đã gầy như vậy rồi còn giảm cân sao?” Sato nhìn Yumi, dáng người cô đã rất đẹp và gầy rồi.
Yumi cười "Hì, nếu tôi không vận động thì sẽ béo lên rất nhanh đấy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook