Editor: May

Hoàng Phủ Bạc Ái dừng lại điên cuồng dưới thân, lòng bàn tay phủ vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, giống như bảo bối trân quý nhất trên đời này.

Mặc dù khuynh tẫn hết thảy của anh, anh cũng muốn bảo hộ một đời mạnh khỏe của cô.

Môi mỏng người đàn ông hé mở, cổ họng lăn lộn tràn ra lời hứa khiến cho cô không còn nhắc lại nữa,

“Anh yêu em.”

Anh thật sự yêu cô, đã yêu đến trong cốt nhục rồi.

Đột nhiên, giống như ánh trăng nở ra hoa hồng đẹp nhất ở khóe miệng, tưới xuống thâm tình nhất của anh, từng cánh kinh diễm,

Ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống, hai người triền miên đến mức tận cùng, gầm nhẹ, yêu nhiêu rên rỉ.

Một đêm điên cuồng……

……

Buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Vị Ương là bị đói tỉnh.

Hơi híp mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh ôm cô vào trong ngực. 

Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt anh, lông mi thật dài, tóc có chút hỗn độn, nhìn người đàn ông rất ôn nhu!

Nhưng tuyệt đối là biểu hiện giả dối, biểu hiện giả dối thôi!

……

Trong đầu lại tự động hiện lên từng màn điên cuồng nóng bỏng tối hôm qua, quả thực chính là như lang tựa hổ!

Anh cọ xát cô, gần như nói hết tất cả lời nói dễ nghe, hiện tại ngẫm lại, Thịnh Vị Ương đều cảm thấy hai má nóng bỏng.

Mắc cỡ!

Thịnh Vị Ương giật giật thân mình, một trận bủn rủn che trời lấp đất, lại ở trong lòng rít gào lần thứ tám trăm!

Cô nhất định phải đánh trả nha……

Thịnh Vị Ương lại hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái còn đang ngủ, sau đó cắn răng, chống đỡ dậy từ trong lòng ngực của anh.

Một phen kéo chăn nhỏ đắp trên người hai người lên, quấn chặt thân mình trần trụi, sau đó lại giống như trút giận nhẹ nhàng đá một chân vào trên chân thon dài của người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi lầu bầu một tiếng,

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương