Editor: May

Bất quá, Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên đều ý thức được kỹ thuật đánh bài của hai lão tử này rất mạnh, sau đó đều đánh lên mười hai vạn phần cảnh báo.

……

Vừa mới bắt đầu, hai người Emp và Kiệt Tà thay phiên thắng, nhưng kế tiếp, liền đến phiên Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên một người tiếp một phen tự sờ.

Luân phiên hai vòng.

Vì thế, sắc mặt hai lão tử một người còn đen đáy nồi hơn một người ing~~~

Lại một ván.

Hoàng Phủ Bạc Ái sờ bài, Thịnh Vị Ương lập tức cười đến hai mắt sáng rỡ, kích động đổ ngược bài của anh ra

“Ba tuổi lại tự sờ! Tam giang một khai, kim đỉnh, tới tới tới, mỗi nhà mười lăm vạn.”

Môi mỏng tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhếch.

Con báo nhỏ nhà anh vẫn là tham tài đáng yêu như vậy!

Hoàng Phủ Thí một phen đẩy mạt chược trước mặt, tức sùi bọt mép gào thét, 

“Mẹ nó**! Không đánh! Thật không kính trọng! Tiểu súcsinh, cháu trai ngoan, có phải hai dứa bắt tay hay không!”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên đều là “Tôi nhìn anh khó chịu” liếc nhau, sau đó càng khinh thường nhìn về phía Hoàng Phủ Thí.

Emp, thua liền thua, ý tưởng này ngài cũng có thể đoán được, hai người bọn họ liên thủ gian lận? Tuyệt đối không có khả năng!

Kiệt Tà cũng mặt đầy ván sắt xanh đen, lạnh lùng ôm ngực, một vẻ mặt ghét bỏ “Ta cũng không đánh”.

……

Lại nhìn nhau, thật ông mẹ nó nghẹn khuất mà! Rõ ràng là muốn xử lý đối phương, không nghĩ tới lại có thể bại bởi hai thằng nhóc!

Sau đó mỗi người trừng mắt nhìn con trai nhà mình.

Hoàng Phủ Bạc Ái làm lơ, Kiệt Hận Thiên nghiêng đầu, vốn dĩ vừa mới bắt đầu bọn họ đều không muốn chơi mạt chược, là các người một hai muốn kéo chúng tôi đánh.

Hoàng Phủ Thí, “……”

Kiệt Tà, “……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương