Editor: May

Hoàng Phủ Bạc Ái lại xoa xoa mặt Thịnh Vị Ương, cười lạnh buốt nói,

“Đó là người khác đang ghét bỏ chúng ta lái quá chậm, quả thực lãng phí chiếc xe thể thao Chrysler số lượng có hạn toàn cầu này.”

Sau đó, khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy một cái, yên lặng trợn trắng mắt.

Thầm nghĩ, hóa ra là như thế này →_→, khụ khụ……

Nhìn Tiểu Vị Ương cười tủm tỉm ôm cánh tay của mình, Hoàng Phủ Bạc Ái càng mềm khóe môi, có cô ở trên xe anh, anh vĩnh viễn đều sẽ không điều khiển tăng tốc.

Thịnh Vị Ương lại ho khan hai tiếng, nói tiếp,

“Thật ra em đang nhìn anh có phải thẹn thùng hay không.”

“Anh thẹn thùng cái gì?”

“Lập tức liền sẽ nhìn thấy hoàng ngạch nương nha!” Thịnh Vị Ương cười xấu xa, hai mày liễu xinh đẹp còn cố ý nhếch lên nhếch lên.

Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”

“Ba tuổi, có không có không?” Mỗ nữ tiếp tục quấn quít chặt lấy.

Hoàng Phủ Bạc Ái một mực chắc chắn hai chữ,

“Không có!”

“Em mới không tin đâu……”

Gió biển mát lạnh mà nhiệt tình thổi phất, cùng với tiếng hoan hô càn rỡ của phụ nữ, trên quốc lộ, xe thể thao lái đến xa hơn……

……

Sau khoảng một tiếng, “két”, một trận phanh xe liền vang lên.

Thịnh Vị Ương theo mắt nhìn sang, nhịn không được ca ngợi kinh ngạc cảm thán nói,

“Oa! Thật xinh đẹp nha!”

Trước mắt, một dãy biệt thự bãi biển lớn như vậy, vườn hoa kiểu vờn quanh, tất cả đều trồng đầy hoa hồng kiều diễm nở rộ, trong không khí đều phiêu đãng mùi hoa mê người.

……

Trong vườn hoa hồng. 

Một người phụ nữ ngồi ở bên cạnh bàn đá thủy tinh, váy dài màu trắng rơi tới mắt cá chân, tóc dài trút xuống, bao bọc lấy dung nhan xinh đẹp kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương