Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ: Nam Thần Hôn Sâu 101℃
-
Chương 1308: Đặc biệt buồn cười
Editor: May
Bạc Tứ đẩy xe ăn đến trên ban công cảnh biển ngoài phòng, sau đó đặt canh rau tới trên bàn tròn ban công, vẻ mặt chân chó nói,
“Thiếu phu nhân, nhìn thấy cô và thiếu gia thần tiên quyến lữ, trai tài gái sắc, vợ chồng đồng tâm, chúng tôi thật sự rất là cảm động đến rơi nước mắt!”
“Xì” một tiếng, Thịnh Vị Ương bật cười lên, Bạc Tứ này, quả thực chính là đậu bi đòi niềm vui!
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh buốt liếc mắt một cái,
"Lệ nóng của chú đâu? Đuôi mắt còn dính ghèn kìa.”
Bạc Tứ phản ứng mau,
“Thiếu gia, ngài hiểu, dù sao cũng là đàn ông, khóc lóc thảm thiết thật sự là không ra gì, cho nên nước mắt hóa thành một trận mưa to tầm tã rơi ở trong lòng.”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng mỉa mai hừ hừ,
“Mưa to không chết đuối tâm tràn lan của chú sao?”
Bạc Tứ, “……”
……
Rốt cuộc, Bạc Tam ở bên cạnh không nhịn được đá một chân tới, khóe mắt ném một ánh mắt dao nhỏ khinh bỉ thật sâu, thật sự là nghe không nổi nữa.
“Ha ha ha……”
Thịnh Vị Ương cười ghé vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, dựng ngón tay cái khen tặng độc miệng của ông xã nhà mình.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ra lệnh một tiếng, Bạc Tam và Bạc Tứ liền đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, bọn họ cũng đi xuống nhà ăn ăn cơm.
Hoàng Phủ Bạc Ái đặt Thịnh Vị Ương ở ghế sát đất, sau đó thay cô múc một chén nhỏ canh rau kiểu Tây, múc một muỗng, thổi thổi, ngữ khí bá đạo,
“Há miệng.”
Thịnh Vị Ương còn cười khì khì, Hoàng Phủ Bạc Ái sợ cô cười sặc, nhíu mày,
“Có buồn cười như vậy sao?”
“Ừ,” Thịnh Vị Ương gật đầu, uống một ngụm canh anh đút đến bên miệng, nuốt xuống, “Đặc biệt buồn cười.”
Bạc Tứ đẩy xe ăn đến trên ban công cảnh biển ngoài phòng, sau đó đặt canh rau tới trên bàn tròn ban công, vẻ mặt chân chó nói,
“Thiếu phu nhân, nhìn thấy cô và thiếu gia thần tiên quyến lữ, trai tài gái sắc, vợ chồng đồng tâm, chúng tôi thật sự rất là cảm động đến rơi nước mắt!”
“Xì” một tiếng, Thịnh Vị Ương bật cười lên, Bạc Tứ này, quả thực chính là đậu bi đòi niềm vui!
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh buốt liếc mắt một cái,
"Lệ nóng của chú đâu? Đuôi mắt còn dính ghèn kìa.”
Bạc Tứ phản ứng mau,
“Thiếu gia, ngài hiểu, dù sao cũng là đàn ông, khóc lóc thảm thiết thật sự là không ra gì, cho nên nước mắt hóa thành một trận mưa to tầm tã rơi ở trong lòng.”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng mỉa mai hừ hừ,
“Mưa to không chết đuối tâm tràn lan của chú sao?”
Bạc Tứ, “……”
……
Rốt cuộc, Bạc Tam ở bên cạnh không nhịn được đá một chân tới, khóe mắt ném một ánh mắt dao nhỏ khinh bỉ thật sâu, thật sự là nghe không nổi nữa.
“Ha ha ha……”
Thịnh Vị Ương cười ghé vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, dựng ngón tay cái khen tặng độc miệng của ông xã nhà mình.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ra lệnh một tiếng, Bạc Tam và Bạc Tứ liền đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, bọn họ cũng đi xuống nhà ăn ăn cơm.
Hoàng Phủ Bạc Ái đặt Thịnh Vị Ương ở ghế sát đất, sau đó thay cô múc một chén nhỏ canh rau kiểu Tây, múc một muỗng, thổi thổi, ngữ khí bá đạo,
“Há miệng.”
Thịnh Vị Ương còn cười khì khì, Hoàng Phủ Bạc Ái sợ cô cười sặc, nhíu mày,
“Có buồn cười như vậy sao?”
“Ừ,” Thịnh Vị Ương gật đầu, uống một ngụm canh anh đút đến bên miệng, nuốt xuống, “Đặc biệt buồn cười.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook