Editor: May

Mọi người lại tiếp tục náo nhiệt bát quái, Hoàng Phủ Bạc Ý bình thường làm ầm ĩ nhất, vì không quét hứng trí của mọi người, vẫn luôn đang uống rượu, nhưng ai nấy đều thấy được tới tâm tình Tiểu Ý Ý không tốt.

Lôi Nặc ở bên cạnh vò đầu bứt tai lo lắng suông, không ngừng đưa mắt ra hiệu xin giúp đỡ,

“Hoàng Phủ, cậu làm anh trai như thế nào vậy? Mau an ủi vài câu đi!”

Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm liếc nhìn,

“Cậu làm ông xã như thế nào vậy? An ủi mấy ngày còn là quỷ đức hạnh này.”

Khóe môi Lôi Nặc run rẩy một cái,

“……”

Thịnh Vị Ương thực ghét bỏ liếc mắt nhìn qua lại hai người đàn ông, một vẻ mặt khinh bỉ “Đàn ông quả nhiên đều không dựa vào được”.

Hoàng Phủ Bạc Ái, Lôi Nặc, “……”

……

Thịnh Vị Ương ngồi tới đây một chút, lôi kéo tay Hoàng Phủ Bạc Ý. 

Bỗng chốc cười, ánh đèn sặc sỡ trên vách tường rơi ở trên đường nét đủ để kinh diễm của cô, dù là phụ nữ cũng cảm thấy thật động tâm,

Thịnh Vị Ương cố ý nghiêm nét mặt, ánh mắt oán niệm,

“Tiểu Ý Ý, vừa rồi em cũng gọi chị là chị dâu.”

Hoàng Phủ Bạc Ý có chút xấu hổ, dù sao cô mới biết được chính mình hóa ra không phải con gái ruột của Emp, miệng hé mở một chút,

“Chị dâu.”

“Còn không vui?” Thịnh Vị Ương ngoắc ngoắc miệng nhỏ.

Hoàng Phủ Bạc Ý thành thật gật đầu, cô có thể vui vẻ được sao? Hận không thể tìm Lôi Nặc bồi cô đánh một trận!

Thịnh Vị Ương bĩu môi, sau đó thu liễm mắt, nói tiếp,

“Tiểu Ý, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải chúng ta có thể khống chế, nhưng chúng ta đều phải chịu đựng, bởi vì đó là cuộc sống của mình!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương