Từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của Ngu Minh Nhã dần dần ngưng lại, không thể tin được nhìn người phía trước.

Ngu Trà đứng cạnh Lục Dĩ Hoài, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bên người Lục Dĩ Hoài, ánh mắt mọi người đều nhìn bọn họ, thỉnh thoảng xoay qua nói gì đó với người bên cạnh.

Không thể nào như vậy.

Trong lòng Ngu Minh Nhã bồn chồn, không thể nhận thức rõ đây có phải là Ngu Trà mà cô ta biết ở Ngu gia.

Khi còn ở nhà họ Ngu, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của cô ta, Ngu Trà chỉ ăn những thức ăn bình thường, mặc cũng chỉ mặc quần áo cũ của cô ta, càng không nói đến các loại mỹ phẩm trang điểm, Ngu Trà không có dù chỉ một thứ.

Nhưng hôm nay, thiếu nữ chậm rãi đến trễ, làn da mềm mại trắng nõn, mắt thường cũng có thể được sự bóng loáng tinh tế. Ngu Trà mà cô ta biết trước kia luôn vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại là một Ngu Trà không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Dường như sau khi rời khỏi Ngu gia, cô liền phá kén thành điệp.

Ngu Minh Nhã không kiềm được sờ sờ mặt mình, lại nhìn Ngu Trà, đáy mắt đều là sự chán ghét không thể che giấu, sự ghen ghét này đã có từ ngày đầu tiên Ngu Trà được đem về Ngu gia, chưa bao giờ biến mất.

Ngu Trà cũng thấy được Ngu Minh Nhã trong đám người, mắt hơi híp lại.

Hôm nay Ngu Minh Nhã mặc một cái váy dài, vóc dáng cô ta không cao không thấp, cô ta biết rõ phong cách của mình, nhưng hôm nay vì để trở thành trung tâm đã thêm một chút gợi cảm.

Một học sinh cấp ba mặc cái váy như vậy, không hợp với thân phận cô ta, chỉ sợ bản thân cô ta cũng không ý thức được.

Đời trước Ngu Trà bị che mắt, tin tưởng Ngu gia vô điều kiện, tin tưởng Ngu Minh Nhã, khờ dại sống trong lời nói dối của bọn họ.

Giờ phút này, lại là một vận mệnh khác.

Lục Dĩ Hoài là cháu trai của Lục lão gia tử, đương nhiên có thể trực tiếp đi vào bên trong, Ngu Trà không vào mà chỉ đứng bên ngoài.

“Không phải mày nói mày không được đi sao?”

Ngu Minh Nhã bất ngờ xuất hiện bên cạnh Ngu Trà, biểu cảm bất thiện hỏi.

Ngu Trà bình đạm nói: “Tôi chỉ nói là có khả năng.”

Lúc trước cô không hề nói chắc chắn, ai kêu Ngu Minh Nhã nghe gió thành mưa, lời như vậy mà cũng tin.

Ngu Minh Nhã xách váy của mình, ánh mắt nóng rực: “Lễ phục trên người mày ở đâu ra? Lục gia cho mày?”

Cô ta thấy lễ phục trên người Ngu Trà rõ ràng xa hoa hơn rất nhiều so với của cô ta, thậm chí màu sắc của vụn kim cương cũng đẹp hơn rất nhiều.

Xung quanh có người nghe thấy hai người nói chuyện, sôi nổi nhìn qua, không biết xảy ra chuyện gì, chuẩn bị xem kịch vui.

Ngu Trà nhìn cô ta một cái, “Đúng vậy.”

Cô không có gì phải phủ nhận.

Nhưng đời trước cô lại cố tình như thế, muốn cách xa Lục gia, phủi sạch quan hệ, như mong muốn của ai đó.

Ngu Minh Nhã nhìn xung quanh, trước giờ cô ta luôn là trung tâm của những người cùng lứa, cô ta tự nhận thấy được, hôm nay ánh mắt của rất nhiều người đều dừng trên người Ngu Trà, cô em gái tốt bị tra tấn nhiều năm của cô ta, không biết từ bao giờ đã trở nên xinh đẹp như vậy.

“Trà Trà, chị gái nói chuyện với con, sao con có thể lãnh đạm như vậy.” Trần Mẫn Quyên bước lên từ phía sau.

Ngay lập tức Ngu Minh Nhã đứng cạnh bà ta, giống như đã tìm được tâm phúc của mình, “Chắc là em gái không thích con rồi, con chỉ là muốn hỏi vài chuyện mà thôi.”

Hai mẹ con kẻ xướng người họa, vô cùng thuần thục.

Ngu Trà mắt lạnh nhìn, cho đến khi bọn họ dừng lại do không nghe cô trả lời, mới mở miệng: “Cô ta hỏi thì tôi đã trả lời, muốn tôi nói gì nữa?”

Trần Mẫn Quyên cũng nhất thời á khẩu không trả lời được.

Ngu Trà không muốn phản ứng lại với bọn họ, cầm đồ ngọt trên bàn lên, đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy một nam sinh đang mừng rỡ đi đến.

“Minh Nhã!”

Ánh mắt Ngu Minh Nhã thay đổi.

Ngu Trà nhạy bén nhận thấy biểu tình cô ta không đúng.

Nam sinh kia đi đến, mê muội nhìn Ngu Minh Nhã, nói với Trần Mẫn Quyên: “Dì, xin chào, con là Lý Thành, đêm nay là bạn trai của Minh Nhã.”

Ngu Trà lập tức hiểu được.

Lúc trước Ngu Minh Nhã không có thư mời nên đã tìm cô, bị cô từ chối, đã chọn trở thành bạn gái để được đi vào, đúng là một cách.

Nhưng đối với Ngu Minh Nhã, chắc chắn là cơn giận không nhỏ.

Ngu Minh Nhã nhìn thấy ánh mắt hài hước của Ngu Trà thì biết ngay cô đang nghĩ gì, sắc mặt khi nhìn Lý Thành càng khó coi, nam sinh vẫn còn đắm chìm trong mê luyến với cô ta vẫn chưa phát hiện.

Ngu Trà chớp mắt, lên tiếng: “Thì ra chị gái còn có bạn trai.”

“Mày ——” Ngu Minh Nhã muốn nói gì đó, nhưng dừng lại.

Tối nay cô ta tìm đến Lý Thành, Lý Thành là nam sinh đã thích cô ta hơn hai năm, gia thế cũng được, đương nhiên là cô ta chướng mắt Lý Thành, nhưng trước mắt bây giờ chỉ có thể tìm đến cậu ta.

Nếu bây giờ rũ bỏ sạch sẽ quan hệ thì tối nay cô ta sẽ không thể nào yên ổn.

Cơn tức của Ngu Minh Nhã không có chỗ xả chỉ có thể nhịn.

Không bao lâu, Lục lão gia tử bước ra từ bên trong.

Là nhân vật chính của đêm nay, dĩ nhiên là ông có lời muốn nói, tất cả mọi người đều tạm dừng việc đang làm, đứng dậy nhìn lên.

Nhìn qua thì thấy tính tình Lục lão gia tử cũng như người già bình thường, nhưng ai cũng biết ông đã từng có một thời làm mưa làm gió, cho dù là bây giờ, cũng không phải là một cụ già mặc người khác giẫm đạp.

“… Mọi người cứ tự nhiên.”

Câu này vừa dứt, tựa như một tín hiệu, buổi tiệc cuối cùng cũng trở lại như lúc đầu, nhóm năm nhóm ba đứng ngồi giao lưu với nhau.

Thỉnh thoảng cũng có ánh mặt đặt lên người Lục Dĩ Hoài.

Mặc dù đã biết trước là Lục Dĩ Hoài đã tàn phế, nhưng giờ phút này khi thấy hắn xuất hiện cùng xe lăn vẫn không thể tin được, không lẽ sau này Lục gia định đưa hết sản nghiệp cho một người tàn tật quản lý?

Rất nhiều người trong lòng nổi lên nghi vấn này, nhưng không có ai thể hiện ra một chút, lúc kính rượu cần khen thì vẫn khen.

Nhìn Lục Dĩ Hoài dường như không có vẻ giống một người tàn phế.

Đợi đến khi người mời rượu bớt đi, Lục lão gia tử mới đi xuống, nhìn Ngu Trà, hỏi: “Đây là cô gái nhỏ được chọn sao?”

Trước kia khi cha mẹ Lục Dĩ Hoài quyết định ông cũng không can thiệp, điều tra cũng đã điều tra, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt.

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng: “Là cô ấy.”

Ban đầu Lục lão gia tử cũng đã chú ý đến, nhìn cô có sự trầm tĩnh, trong lòng đã âm thầm gật đầu, tuổi nhỏ mà không sợ trường hợp này, đã là không tệ.

Hai người cùng nhau đi qua, nhìn thấy Ngu Trà đang ăn đồ ngọt.

Lục Dĩ Hoài nói: “Ngu Trà.”

Ngu Trà xoay người, nghĩ nghĩ, kêu lên: “Lục gia gia.” (Lục gia gia: ông nội Lục, mình thấy để vậy dễ nghe hơn)

Tối nay trước khi đến đây Lục Dĩ Hoài đã kêu cô gọi như vậy, mặc dù đời trước đã từng gọi, đây là lần đầu của đời này, cô hơi sợ ông ấy không thích.

Lục lão gia tử cười, “Ăn ngon không?”

Ngu Trà nói: “Ngon ạ.”

Lục lão gia tử đang định hỏi gì đó, nhìn thấy Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã đang đi đến bên cạnh: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là con gái nhà họ Ngu đúng không?”

Trần Mẫn Quyên cho rằng ông nhìn trúng Ngu Minh Nhã, mừng rỡ như điên: “Lục lão gia tử nhớ rõ Minh Nhã sao? Minh Nhã, còn không mau chào hỏi!”

Ngu Minh Nhã cũng vô cùng kích động, được Lục lão gia tử nhìn trúng, tương đương với việc được Lục gia nhìn trúng, cơ bản là tương lai đã thuận buồm xuôi gió.

Cô ta ngọt ngào mở miệng: “Lục gia ——”

Vẫn chưa nói xong, Lục lão gia tử đã ngắt lời cô ta: “Tôi nhớ rõ trên thư mời của Ngu gia không có tên của cô.”

Biểu tình Ngu Minh Nhã cứng đờ.

Cô ta vốn đang cười, lúc này lại rất kì quái, giống như những giương mặt gặp thất bại khi phẫu thuật thẩm mĩ, khuôn mặt cứng đơ.

Cô ta xoay qua Trần Mẫn Quyên xin giúp đỡ, trong lòng Trần Mẫn Quyên cũng nặng nề, ôn nhu giải thích nói: “Lục lão gia tử, là như thế này, bạn học của Minh Nhã đúng lúc thiếu bạn gái nên đã cùng nhau đến.”

Lục lão gia tử không hé răng, chỉ liếc Ngu Minh Nhã thêm một cái.

Ngu Minh Nhã bị ông nhìn sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta đang chột dạ, bây giờ chỉ thấy mình gặp xui xẻo, có cái thiệp mời mà ông ta cũng nhớ kỹ.

Động tĩnh bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ngu Trà lại gần Lục Dĩ Hoài một chút, chưa kịp làm gì, tay đã bị vỗ nhẹ.

Lục Dĩ Hoài nói: “Đừng lộn xộn.”

Ngu Trà nhỏ giọng ồ một tiếng.

Cô cảm giác tay mình bị nhéo, nhìn qua thì chỉ thấy Lục Dĩ Hoài vẻ mặt bình tĩnh, giống như cái gì cũng chưa làm.

Nụ cười trên mặt Lục lão gia tử biến mất, khí thế ngay lập tức thay đổi, khí chất của người đứng trên cao tỏa ra, nhìn hai người trước mặt, “Tôi cho rằng các người đã hiểu lý do không mời.”

Tất cả yên tĩnh trong một giây.

Lục lão gia tử tiếp tục nói: “Tôi đây đã lớn tuổi, thích đông vui náo nhiệt, nên đã cho mời rất nhiều tiểu bối đến đây. Nhưng có một số tiểu bối đức hạnh không tốt nên không cho người mời đến. Ngu Minh Nhã phải không, tự cô đã làm gì thì tôi không nói, không nghĩ rằng lại tìm đường tắt để đi vào.”

Ông không lưu lại một chút thể diện.

Ngu Minh Nhã không thể tin được, bên tai vang lên tiếng ong ong, khóe mắt nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cô ta, lẩm bẩm mở miệng: “Tôi không có…”

Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại cô ta.

Âm nhạc vang lên một lần nữa, trở nên nhẹ nhàng, cứ như chưa từng xảy ra biến cố lúc nãy.

Mặc dù Lục lão gia tử không kêu người đuổi cô ta ra, nhưng làm trò trước mặt nhiều người, đã thể hiện ý tứ của mình.

Tất cả mọi người đêm nay đều biết Ngu Minh Nhã, hình tượng ôn nhu nghe được trước kia đã bị sụp đổ.

Chờ Lục lão gia tử rời đi, Ngu Minh Nhã thật lâu mới lấy lại tinh thần, cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt, đứng cũng không vững.

Cô ta nhìn Ngu Trà, “Là mày làm?”

“…” Ngu Trà không còn lời nào để nói: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

Hai mắt Ngu Minh Nhã đỏ bừng nhìn cô, nói: “Nếu không phải mày thì tại sao Lục lão gia tử không mời tao tham gia tiệc mừng thọ! Tất cả đều tại mày, mày làm tao mất mặt, làm Ngu gia mất mặt!”

Ngu Trà nhàn nhạt mở miệng: “Chính cô đã làm gì thì cô tự hiểu rõ, không cần tôi phải nói. Ngoài ra, cô làm cách nào để vào được đây thì cô tự biết, có phải là đường tắt hay không, có phải thật hay không, cô rõ ràng hơn ai hết.”

“Hơn nữa ——” Cô nhìn Ngu Minh Nhã đối diện đang tức giận, “Người làm mất mặt Ngu gia là cô.”

Trần Mẫn Quyên đang chuẩn bị chất vấn, bị cô nói mới sửng sốt.

Trong lòng bọn họ chỉ có Ngu Minh Nhã, nhưng lời của Lục lão gia tử hôm nay, tất cả đều là nói Ngu Minh Nhã, một câu cũng không nhắc đến Ngu Trà, căn bản không liên quan gì đến cô.

Ngu Lập Hoa đứng trong đám người vốn không biết chuyện gì, đến tận khi bạn bè trong giới thương nghiệp đang nói chuyện thật vui đột nhiên thay đổi sắc mặt, ông ta mới biết có chỗ không thích hợp.

Cũng may còn có người nói cho ông ta biết, ông ta mới biết Ngu Minh Nhã bị Lục lão gia tử chỉ trích trước mặt mọi người.

“Ngu tổng, có phải thiên kim nhà ngài đã làm gì hay không?”

“Ngu tổng, việc chúng ta mới nói vừa nãy chắc là cần bàn bạc lại một lần nữa.”

“Tôi còn có việc, đi trước.”

Bữa tiệc kiểu này chính là trường hợp để bọn họ bàn bạc chuyện hợp tác, bây giờ tất cả nỗ lực trong nháy mắt đều đã biến mất.

Thiếu chút nữa hai mắt Ngu Lập Hoa đã tối sầm.

Mà ngay lúc này Ngu Minh Nhã chính là chim sợ cành cong, nhìn thấy ai cũng nghĩ họ đang trào phúng cô ta, chỉ cần có người nhìn cô ta thì ngay lập tức trừng lại họ.

“Trà Trà, sao lúc nãy con không giúp chị gái, chị con là dạng người gì, không lẽ con không rõ sao?” Trần Mẫn Quyên họa thủy đông dẫn (giá họa cho người khác), “Con làm mẹ quá thất vọng, tâm tư của con như vậy, sao có thể bồi cạnh Lục thiếu gia.”

Bà ta liếc qua hướng Lục Dĩ Hoài, phát hiện hắn chỉ đang nhìn Ngu Trà.

Loại người gì vậy?

Ngu Trà đương nhiên rõ ràng, nói: “Tôi với cô ta cũng đâu phải cùng một người, chị gái làm gì cũng đâu hỏi tôi, ta không biết gì hết.”

Ngu Minh Nhã trợn to mắt: “Mày ——”

“Đủ rồi!” Không biết Ngu Lập Hoa đến đây khi nào, túm chặt cánh tay Ngu Minh Nhã, thấp giọng trách mắng: “Không ngại làm lớn chuyện sao?”

Ngu Minh Nhã vô cùng đau đớn, hơi thanh tỉnh.

Ngu Lập Hoa quát lớn nói: “Lục lão gia tử chưa đuổi con đi, con lại muốn gây chuyện, thà đuổi con ra ngoài bây giờ luôn đi!”

Lúc này hai mẹ con mới an tĩnh lại.

Ngu Trà nghe được cảm thấy mắc cười, không muốn phản ứng lại với gia đình này, xoay người đi cùng Lục Dĩ Hoài sang chỗ khác.

Đến khi đi xa mấy bước, Lục Dĩ Hoài mới hỏi: “Rất vui?”

Ngu Trà đang nhớ lại sắc mặt của Ngu Minh Nhã, theo bản năng trả lời: “Rất vui.”

Cô đã nghĩ Ngu Minh Nhã sẽ đến đây, nhưng không nghĩ sẽ bị như vậy, Lục lão gia tử cũng quá mạnh tay rồi, đời trước không phát triển theo hướng này, lúc ấy thân thể Lục lão gia tử không tốt, tham dự vài phút đã về.

“Lục Dĩ Hoài.” Ngu Trà mềm mại gọi một tiếng, đôi mắt sáng lên, khích lệ nói: “Lục lão gia tử thật lợi hại.”

Lục Dĩ Hoài nhìn cô, “Em phải gọi là gia gia (ông nội).”

Tác giả có lời muốn nói: Sau này chính là gia gia.

Hết chương 28

#xanh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương