Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng
Chương 16: Cô ấy mà mày cũng dám động sao?

Đi một chuyến của Tần Du cũng không phải bây giờ, rốt cuộc ở đây vẫn có nhiều người, nhưng hết tiết tự học thì khác, lúc đó mọi người cũng đi hết rồi.

Chờ Tần Du rời đi, bạn học trong lớp tất cả đều nhìn hai người kia, ánh mắt phần lớn nam sinh là đồng tình, nữ sinh thì khác, ai cũng đều hừ lạnh hai tiếng.

Loại chuyện lớn này trong trường học cũng không phải bí mật gì, Ngu Trà phá hư vụ đánh cược của Uông Học Hoa, bình thường bọn họ chơi thân với Uông Học Hoa, chiều nay còn có nữ sinh nghe bọn họ nói đánh cược gì đó.

Đều là nữ sinh, các cô đương nhiên chán ghét chuyện như vậy.

Ngu Trà không học tiết tự học thứ hai mà bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, vào trong mới biết Uông Học Hoa và chủ nhiệm lớp của hắn cũng ở đây.

Uông Học Hoa nhìn thấy Ngu Trà, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Hắn vừa từ phòng y tế về, gãy mất hai cái răng, được nhân viên y tế xử lý đã bớt đau, chỉ là miệng vẫn sưng, nửa khuôn mặt xấu không thể tả.

Hình tượng hắn xây dựng bao lâu nay đều đã mất.

Chủ nhiệm lớp năm nói: “Ngu Trà, con kể lại chuyện lúc nãy cho chúng ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Ngu Trà nói: “Ân.”

Cô không có thêm mắm thêm muối, chẳng qua cường điệu việc đánh cược của Uông Học Hoa, loại chuyện này giáo viên cũng đã nghe nói qua, nhưng được học sinh nói thẳng ra vẫn rất khiếp sợ.

Cuối cùng, Ngu Trà bổ sung nói: “Con không biết mình có ân oán gì với bạn học Uông, không chỉ châm ngòi quan hệ giữa con và chị gái, còn dùng từ ngữ khó nghe mắng con, nên con đã kích động, không cẩn thận động thủ với bạn ấy.”

Cô giải thích một chút về việc dùng cây bút đâm hắn.

Chủ nhiệm lớp lập tức gật đầu nói: “Như vậy là đúng, nữ sinh ra ngoài cần chú ý an toàn, con có lòng cảnh giác là không sai.”

Bọn họ cũng đã trải qua thời học sinh, tự nhiên biết nếu chuyện này bị đăng lên Tieba, lỡ như còn có ảnh chụp gì đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến người đó.

Đời trước thành tích ban đầu của Ngu Trà rất tốt, sau đó lại tuột dốc không phanh, bây giờ cô vẫn là học sinh xuất sắc.

Chủ nhiệm lớp luôn rất thích cô, đương nhiên sẽ thiên vị cô một chút.

Ngu Trà chủ động thừa nhận sai lầm: “Rất xin lỗi thầy, con không nên vì sợ mà dùng bút đâm bạn ấy, là do con phản ứng quá lớn.”

“Sao có thể nói như vậy.” Chủ nhiệm lớp sờ sờ đầu cô, “Nguyên nhân của chuyện này là do bạn học Uông không đúng trước, lão Tần, anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

Thầy Tần, chủ nhiệm lớp sáu sắc mặt cũng có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn Uông Học Hoa, “Đây là đánh cược của đám nhỏ, không cần phải làm lớn ra như vậy đi.”

“Cũng không thể như vậy được.” Chủ nhiệm lớp năm không hài lòng, “Sao có thể coi là trẻ nhỏ, lớp mười hai, đa số đều đã mười bảy mười tám tuổi, cũng sắp thành người lớn, anh không sao nhưng tôi đau lòng cho học sinh của tôi.”

Chủ nhiệm lớp sáu bị hắn nói đến xấu hổ.

Chuyện này đương nhiên là Uông Học Hoa đuối lý, hắn chủ động đi trêu chọc, hơn nữa Ngu Trà chỉ mới đâm nhẹ đầu bút, chuyện còn lại cũng không phải do cô động thủ.

Thầy Tần thở dài: “Chuyện này đúng là có nguyên nhân, tôi sẽ xử lý thật tốt, chủ yếu là chuyện khác, học sinh Lục Dĩ Hoài…”

Bị bút máy đâm là chuyện nhỏ.

Bị Lục Dĩ Hoài ra tay đánh mới là chuyện lớn.

Ngu Trà thấy ông định đi hỏi Lục Dĩ Hoài, giải thích nói: “Có thể là do bạn học Lục thấy con bị bắt nạt, có một lần cậu ấy cũng đã cứu con.”

Uông Học Hoa mồm miệng không rõ nói: “Tôi bắt nạt cậu lúc nào?”

Hai chủ nhiệm lớp đều nhìn thấy, nhìn thấy Ngu Trà giống như đã bị hắn dọa sợ, ngữ khí thầy Tần lập tức không tốt: “Em nhỏ tiếng lại, nếu không phải em đánh cược với người khác thì sẽ xảy ra chuyện này sao?”

Chủ nhiệm lớp năm cũng khuyên: “Chuyện em Lục đánh người chúng tôi sẽ điều tra, nhưng cậu cũng phải chịu trách nhiệm.”

Uông Học Hoa trợn to mắt, không nói.

Đương nhiên hắn không dám mở miệng kêu thầy giáo phạt Lục Dĩ Hoài, rốt cuộc bây giờ cũng đã hiểu rõ Lục Dĩ Hoài đáng sợ ra sao.

Nhìn thái độ Uông Học Hoa, hảo cảm của chủ nhiệm lớp sáu đối với hắn cũng giảm xuống, nhưng tóm lại là học sinh của minh, nếu hắn bị mất mặt thì ông cũng mất mặt theo.

Ngu Trà đứng đó nghe hai người chủ nhiệm ông tới tôi đi, nói gần nửa giờ, thầy Tần bị chủ nhiệm lớp năm nói đến mức ra mồ hôi lạnh.

Cuối cùng chủ nhiệm lớp sáu rời khỏi phòng cùng Uông Học Hoa.

Chủ nhiệm lớp năm ôn hòa nói: “Không sao hết, ở đó có camera, trường học sẽ xử lý tốt, con về học trước đi.”

Ngu Trà ôn nhu đáp lại: “Cảm ơn thầy.”

Cô cũng không lo lắng lắm về bản thân, nhiều nhất chỉ bị phê bình một chút, chỉ sợ trường học sẽ xử lý nghiêm trọng Lục Dĩ Hoài.

Đánh cược với Uông Học Hoa là hai người tên Thiệu Soái và Tiền Nhiều.

Hai người này bình thường thích đứng cạnh hành lang săm soi các nữ sinh, ngôn từ dơ bẩn, có lần còn bị một nữ sinh tính cách mạnh mẽ hung bạo đánh.

Hai người bọn họ chính là thích bắt nạt kẻ yếu.

Đối với Lục Dĩ Hoài, hoàn toàn không dám phản kháng.

Sau khi tan học, Tần Du lên tầng họ lần nữa.

Hai người vốn dĩ nghĩ rằng hết tiết tự học buổi tối là có thể tránh được một kiếp, kết quả chỉ là đo bọn họ tự ảo tưởng mà thôi.

Sau khi đi xuống cầu thang, nhìn Tần Du phía trước bộ dáng cà lơ phất phơ, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Thiệu Soái thấp giọng năn nỉ: “Chúng ta cũng không làm trực tiếp làm ra chuyện đó, chỉ nói ngoài miệng một chút, Lục ca đừng tìm chúng ta được không?”

“Đúng đúng, đều là chủ ý Uông Học Hoa.” Tiền Nhiều cũng nói theo, “Chúng ta chỉ chơi, không nghĩ hắn sẽ thực sự làm ra chuyện đó.”

Tần Du cũng không quay đầu lại, “Các người tự đem lời này nói với Lục ca.”

Hắn đang lướt Weibo, cô gái lúc trước hắn theo dõi đăng một đoạn chơi ghi-ta, nhấn thích một cái, lại không nhịn được mà bình luận thêm.

Thiệu Soái cùng Tiền Nhiều run sợ trong lòng mà đi theo phía sau Tần Du, đi một đường đến lớp một, trong phòng chỉ có mấy nam sinh đứng phía sau.

Hai người bọn họ đứng trên bục giảng.

Chỗ này bình thường chỉ có giáo viên đứng, bây giờ bọn họ đứng ở đây có thể nhìn rõ tất cả, hoàn toàn không có gì bị che giấu.

Phía dưới lớp, có một bài hát không lớn không nhỏ đang được bật.

“Cậu bật đúng không Tô Ngọc, khó nghe muốn chết, đổi bài khác nhanh lên, sở thích âm nhạc kiểu trung niên gì đây?”

Tô Ngọc tắt nhạc, “Người tới.”

Lục Dĩ Hoài ngồi vị trí cuối cùng cạnh lối đi, thưởng thức cái bật lửa trên tay, nhưng không hút thuốc ——

“Nói đi.”

Thiệu Soái và Tiền Nhiều không dám không nghe lời, đứng trên bục giảng nuốt nước miếng.

Có nam sinh tính tình nôn nóng, ngữ khí không tốt: “Nói chuyện không nghe sao? Bị câm? Vậy đem lưỡi để lại, sau này đừng nói chuyện nữa.”

Hai người hoảng sợ.

Tuy biết chỉ là dọa, nhưng nhìn bộ dáng Lục Dĩ Hoài giống như cái gì cũng có thể làm ra được.

Tuy không biết hỏi cái gì, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ mở miệng: “Lục ca, chúng ta sai rồi… Về sau chúng ta không dám nữa… cũng không dám nữa…”

Thiếu niên bên dưới lạnh lùng nhìn bọn họ, phảng phất như nhìn hai người chết, loại ánh mắt này làm phía trước hai người đều biến đen.

Những chuyện nghe được trước kia… Sợ là không phải chỉ là đồn thôi đi?

Lục Dĩ Hoài ngón tay khẽ nhúc nhích, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng mắt hắn, “Ai là người bắt đầu?”

Thiệu Soái nuốt nuốt nước miếng.

Chính hắn cũng hút thuốc, cũng nhìn thấy nhiều nam sinh hút thuốc, đến bây giờ mới biết loại động tác này có thể mang bao nhiêu nguy hiểm.

Tiền Nhiều gan nhỏ, vội vàng mở miệng: “Không phải tôi, là hắn cùng Uông Học Hoa, không liên quan đến tôi!”

Thiệu Soái biến đổi sắc mặt, “Rõ ràng là cậu chọn Ngu Trà, tôi chỉ đưa ra ý kiến đánh cược thôi ——”

Tần Du bổ sung nói: “Vậy là cả hai đều đồng ý.”

Hai người đang định cãi nhau, lập tức sửng sốt, hiểu được ý tứ lời này, trán thiếu chút nữa đã chảy ra mồ hôi lạnh.

Thiệu Soái hít sâu, khó khăn nói: “… Ban đầu là ba chúng tôi đấu địa chủ, sau đó cảm thấy chỉ ăn tiền thì không thú vị, nghĩ ra cách cược mới. Lúc đó Tiền Nhiều vừa vặn nghe thấy có người thảo luận ở lớp năm có nữ sinh xinh đẹp tên Ngu Trà, còn nổi tiếng ở Weibo, hắn liền nói lấy việc đó ra đặt cược.”

“Sau đó Uông Học Hoa lên Weibo tìm ra ảnh chụp cũng đồng ý, còn nói hắn sẽ tự theo đuổi được Ngu Trà gì đó, lúc ấy chúng tôi không tin, buổi chiều sau khi tan học Uông Học Hoa liền gấp không thể chờ nổi mà đi tìm.”

Thiệu Soái một lời nói rất nhiều, chính là muốn dời đi lực chú ý.

Tiền Nhiều thấy hắn tẩy trắng bản thân, gấp muốn chết, rốt cuộc nghĩ ra được gì đó: “Tôi chỉ là thuận miệng nhắc tới! Tôi thật sự không nghĩ hắn sẽ làm thật a Lục ca, Uông Học Hoa nhìn thấy bài viết trên Weibo, còn mắng Ngu Trà. Lúc đó chúng tôi nói chỉ cần đăng lên Tieba, chính Uông Học Hoa đề ra việc phát sóng trực tiếp!”

Lục Dĩ Hoài sắc mặt lạnh lùng, “Phát sóng trực tiếp?” Đương nhiên hắn biết phát sóng trực tiếp nghĩa là gì.

“Đúng vậy, hắn chỉ nói phát sóng quá trình thực hiện, nhưng…” Giọng nói Tiền Nhiều nhỏ lại, “Hắn có thói quen chụp lén dưới váy của nữ sinh rồi chia sẻ cho các nam sinh, nên tôi đoán hắn sẽ chụp lén Ngu Trà…”

Nói ra lời này, chính hắn cũng thấy sợ hãi.

Chỉ mới đánh cược mà Uông Học Hoa đã bị đánh như vậy, nếu như chụp lén, Uông Học Hoa còn có thể sống được sao?

Tô Ngọc thấy ánh mắt Lục Dĩ Hoài lạnh băng, xen vào nói: “Ai cho các người bất kính với Chị dâu nhỏ, lá gan cũng thật lớn.”

Thiệu Soái có khổ mà không dám nói.

Bọn họ nào biết quan hệ giữa Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài là loại này, nếu biết, đánh chết cũng không dám đem cô ta đặt cược.

Tần Du đột nhiên mở miệng: “Ai, một trong hai người các cậu đem Uông Học Hoa và điện thoại của hắn đến đây.”

Đây là lấy công chuộc tội đúng không?

Hai người lập tức trợn to mắt, “Tôi đi!”

“Hai người đều đi đi.” Tần Du cười tủm tỉm, “Đem qua được rồi, hai người các cậu ——”

Còn lại hắn vẫn chưa nói ra.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Ngu Trà lại bị kêu lên văn phòng.

Chủ nhiệm lớp năm kêu cô về nhà phải rủ người khác đi cùng, không nên đi một mình, lỡ như trên đường gặp phải chuyện gì thì sao.

Tuy ông không nói thẳng ta, nhưng Ngu Trà nghe hiểu.

Lâm Thu Thu đeo cặp đi cùng Thượng Thần, hai người dựa vào ban công chơi điện thoại, trong lúc lơ đãng ngẳng đầu lên nhìn thấy thân ảnh Tần Du.

Thượng Thần hỏi: “Đi phía sau Tần Du là ai a?”

Lâm Thu Thu nhớ lại một chút, “Hình như là lớp sáu, bọn họ có quan hệ gì với người bên đó? Chưa nghe nói bọn họ còn chơi thân với người lớp đó a.”

Hôm nay lớp sáu thật làm người khác chú ý đến.

Lâm Thu Thu cẩn thận quan sát biểu tình cùng dáng đi của hai người phía sau, kết quả cảm thấy có chỗ không đúng lắm, liền đi về hướng bên kia.

Thật cẩn thận bước đến cửa cầu thang, nghe thấy giọng nói Thiệu Soái, nội dung cuộc nói chuyện làm cô ấy thiếu chút nữa đá cửa xông vào.

Bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Thu Thu tâm loạn cào cào trở về lớp năm, thảo luận nửa ngày cùng Thượng Thần, thấy Ngu Trà trở về nhịn không được hỏi về chuyện này.

“Cậu nói có phải Lục Dĩ Hoài giáo huấn bọn họ hay không?”

“Có thể làm mất mạng người a? Hôm nay Lục Dĩ Hoài tàn nhẫn như vậy với Uông Học Hoa, bây giờ không có người khác ở đó, có nhịn xuống không?”

Vốn dĩ Ngu Trà cũng không lo lắng, nghe các cô ấy nói vậy nhịn không được nhíu mày lo lắng, nói: “Mình qua đó nhìn một chút.”

“Cậu nhớ cẩn thận a.” Lâm Thu Thu dặn dò nói: “Bọn mình ở ngoài chờ cậu, có việc gì nhớ kêu đó.”

Vì tan học đã lâu, sân trường trừ vài phòng học còn sáng đèn, tất cả đều đã tối đen.

Trong bóng đêm yên tĩnh như vậy thật rất dọa người.

Ngu Trà đi cửa sau, vì cô biết Lục Dĩ Hoài ngồi phía cuối, cửa bên trong không khóa, cô duỗi nhẹ một cái thì mở ra.

Trong phòng chỉ mở đèn nửa sau, thân ảnh mấy nam sinh đứng ngồi ở đó, một nam sinh vấp phải cái ghế bị Lục Dĩ Hoài quăng ra, cả người đều ngồi đó.

Tần Du đè cậu ta lại, sau đó trực tiếp đẩy ghế ra phía trước, “Nhúc nhích cái gì a, bị ADHD* à, mày ngàn không nên vạn không nên, người đó mà mày cũng dám động a?”

Uông Học Hoa cả người run rẩy.

Hắn cách Lục Dĩ Hoài không xa.

Lục Dĩ Hoài tới gần hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Tự mình đã làm chuyện gì, tự mình nói một lần, nếu không khớp, che giấu cái gì, vậy cậu liền phát ——”

Ngọn lửa trước mắt Uông Học Hoa bùng lên.

Mơ hồ chiếu sáng cặp mắt hung ác đối diện.

“—— nổ.”

*ADHD: Rối loạn tăng động giảm chú ý (Tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder - ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. Nguồn: Wikipedia.

Hết chương 16

#xanh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương