Edit: cầm thú

Trước đây bởi vì thân thể Sở Hoài yếu ớt lại còn mất trí nhớ, cho nên ở trong cô nhi viện không quá vui vẻ.

Hơn nữa, có không ít bé trai ỷ người cao lớn hơn nên bắt nạt hắn.

Sau này, hắn gặp được Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu chính là Bá Vương xinh đẹp nhất trong cô nhi viện.

Không ai dám chọc cô.

Khi đó mặc dù Sở Hoài mất đi trí nhớ, nhưng vẫn cực kì thông minh, hắn bắt đầu đi theo Lăng Hiểu, từ từ các bé trai khác không dám bắt nạt hắn nữa.

Kia có lẽ là khoảng thời gian an ổn nhất trong cuộc đời của Sở Hoài.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Sở Hoài vốn dĩ không có bất cứ thứ gì mà hắn không nỡ, nhưng khi Lăng Hiểu tiễn hắn đến cửa, lại còn cho hắn món ăn cô thích ăn nhất làm lễ vật.

Đó liền trở thành lễ vật trân quý nhất mà Sở Hoài nhận được.

Nhiều năm sau mỗi khi hắn không chịu đựng được nữa, Sở Hoài đều nhớ tới Lăng Hiểu, nhớ tới cô bé xinh đẹp đôi mắt lấp lánh đưa khoai tây chiên cho chính mình.

"Mấy năm nay, bên cạnh tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng bọn họ không có mấy người là thật lòng."

Sở Hoài ngồi ở trên ghế, một bên nói nhỏ, một bên nhìn Lăng Hiểu: "Sở gia của chúng tôi khác với Trình gia các người, chúng tôi là một đại gia tộc rắc rối phức tạp, năm đó cha mẹ tôi phạm sai lầm, không chỉ liên lụy tôi bị người ta bắt cóc, còn mất đi trí nhớ, người trong gia tộc còn ép chúng tôi ra nước ngoài, năm đó tôi ở nước ngoài không quá tốt, khi đó không ai cứu giúp chúng tôi, cũng không có ai thương cảm, chúng tôi giống như bùn trên mặt đất, người nào muốn cũng có thể giẫm lên."

"Cuộc sống như vậy thật sự rất khó khăn, nhưng khổ sở như vậy chúng tôi còn chịu được, hiện tại, tất cả người của Sở gia đều khách khí đối với tôi."

Khóe môi Sở Hoài cong lên có chút phức tạp: "Có thực lực mới có quyền nói chuyện, cái này là tôi học được từ trên người cô."

"Gì?"

Lăng Hiểu ngẩn ra, kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Hoài một cái.

"Cậu nói như kiểu năm đó ở trong cô nhi viên tôi chính là một nữ Bá Vương vậy, tôi là cực kì cần cù bình dị, đoàn kết yêu thương là một bé ngoan, sân tường cô nhi viện Thiên Sứ chẳng phải do tôi giúp bọn họ xây dựng sao?"

Lăng Hiểu bày tỏ không phục, cô đâu phải lấy mạnh hiếp yếu đâu!

"Vâng, cô là lợi hại nhất, cô có bản lĩnh, cho nên hiện tại không giả vờ không quen biết tôi nữa sao?"

Sở Hoài cười xấu xa nhìn Lăng Hiểu.

"Ách."

Biểu tình của Lăng Hiểu hơi chậm lại: "Trong cô nhi viên hàng năm đều có nhiều đứa trẻ đi vào như vậy, sao tôi có thể nhớ được chứ?"

"Mặc kệ, cô không nhớ cũng không quan trọng."

Sở Hoài lại cười cười: "Tháng sau cô có thời gian hay không? Sinh nhật của tôi, định tổ chức party trên du thuyền."

"Tháng sau?"

Lăng Hiểu trừng mắt nhìn: "Ngày xa như vậy rất khó nói, đến lúc đó cậu lại nói cho tôi biết đi, đúng rồi, cậu mời ai rồi? Có nhiều gái không?"

Lăng Hiểu vẫn nhớ đến việc giới thiệu đối tượng cho Trình Cẩm xem mắt.

"Rất nhiều cô gái tới."

Sở Hoài thâm sâu liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái: "Nếu cô có thời gian thì hãy dẫn Trình Cẩm đi cùng, tôi cực kì hoan nghênh."

Trong khoảng thời gian gần đây, Lăng Hiểu đi làm quen với mấy cô gái, ngay từ đầu Sở Hoài đã tìm hiểu xem cô muốn làm cái gì, qua một hồi quan sát, cuối cùng Sở Hoài cũng nhìn ra một chút.

Lăng Hiểu, hình như định giới thiệu bạn gái cho Trình Cẩm?

Về phương diện này, Sở Hoài cảm thấy chính mình có khả năng giúp cô.

"Đúng rồi, tôi có bạn là người mẫu công ty, ngày đó có thể mời một số người mẫu tới, bọn họ đều là người xuất thân trong sạch, cô có thể làm quen thêm nhiều người nữa."

Sở Hoài sợ bản thân không đánh động được Lăng Hiểu, cho nên tạm thời sử dụng lợi thế trên tay.

"Được! Nhất định đến!"

Lăng Hiểu ngồi một bên trả lời dứt khoát ----

Cơ hội tốt như vậy tìm đâu ra?

Nhất định phải dẫn cháu trai lớn đi cùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương