Ti Cảnh thẳng thắn nhìn tôi: “Anh không sợ bị anh ấy thấy.”

Tôi cũng thẳng thắn mà nói cho anh: “Nhưng tôi cũng không muốn anh bị anh hai tôi nhìn thấy.”

Hai tháng không gặp, hứng thú của tôi với anh hình như đã khôi phục lại một chút, nhưng chỉ là một chút như vậy.

Tôi vẫn là một đứa cặn bã từ trong xương, tôi chỉ muốn hỏng thận, thật sự không muốn cùng đi với anh.

Khoảng 10 giờ, Ninh Hàng một tay ôm Đường Đường, một tay nắm tay Lương Am, xuất hiện ở trước cửa phòng tôi.

Lương Âm buông tay Ninh Hàng, thân mật mà tiến đến ôm lấy cánh tay tôi: “Đường Đường không sao đâu. Thằng bé không quen giường, tối hôm qua không ngủ đủ, bây giờ đang mệt rã rời.”

Đôi tay quăng Ninh Hàng ra đằng sau, Ninh Hàng có chút giận dỗi, cố ý đi chậm một chút, anh ấy không muốn thấy bộ dạng thân mật khăng khít của vợ và em gái mình, giống như người chồng là anh ấy đây đã chết vậy.

Lần này đi ra ngoài Ninh Hàng mang theo mười vệ sĩ, cho dù anh ấy không theo kịp, cũng phải lập tức sai sáu người đi theo sau tôi và Lương Âm.

Philippines không thể so với trong nước, an ninh trật tự chỉ ở mức trung bình.

Đang lúc tôi và Lương Âm đứng ở trước cửa khách sạn, vừa chờ Ninh Hàng chậm chạp còn chưa xuống, vừa thảo luận xem có nên đến trung tâm thương mại mua chút quà tặng cho các trưởng bối của nhà họ Tần hay không thì có một người đàn ông chạy tới, trong tay cầm một lọ chất lỏng không rõ là cái gì, lao về phía tôi và Lương Âm.

Nháy mắt khi người đàn ông lao đến, tôi nhanh chóng phản ứng lại, bảo vệ Lương Âm ra sau người, lấy điện thoại cầm trong tay ngay lập tức ném vào cái tay phải đang cầm thứ đồ kia của hắn, tay của hắn bị đập trúng, thứ đồ đang cầm rơi xuống đất.

Một vệ sĩ chân tay lanh lẹ mà đạp một chân về phía người đàn ông đó, hai tên vệ sĩ khác đi lên khống chế hắn, ba tên còn lại nhanh chóng làm một vòng tam giác bảo vệ tôi và Lương Âm.

Người đàn ông kia, ý đồ của hắn khi nhằm vào tôi và Lương Âm là cái gì thì tôi không biết, nhưng bộ dạng hắn lấm la lấm lét, vừa nhìn đã thấy là không phải người tốt lành gì.

Tên vẹ sĩ vừa rồi dùng một chân đạp người đàn ông ngã xuống, tiến đến nhặt bình chất lỏng thủy tinh được bao bọc trong một tấm vải rất dày kia lên, sau khi mở ra cẩn thận kiểm tra một phen, hắn đậy nắp bình lại, đi đến trước mặt tôi, báo cho tôi đó là bình axit.



Tôi kêu Lương Âm ở trong vòng bảo vệ, đừng nhúc nhích, cầm lấy cái bình kia đi đến trước mặt người đàn ông, nhìn xuống người đàn ông bị hai vệ sĩ đè trên đất, giọng nói không chút run sợ, thậm chí còn có chút thích thú: “Lấy tiền làm việc, chủ nhân của mày là ai?”

Hắn cắn chặt răng, không lên tiếng.

Rất tốt.

Tôi có rất nhiều cách, chuyên trị những tên không chịu nghe lời.

Tôi mở bình axit ra, nhắm ngay mu bàn tay của hắn, đổ một ít xuống, axit từ từ ăn mòn làn da hắn, sắc mặt của hắn trở nên đau đớn vô cùng.

“Ở trong nước, tao không dám làm lớn như vậy. Nhưng đây là nước ngoài, vẫn là địa bàn của ông ngoại tao, mày động đến ai không động, lại muốn gây chuyện với một người phụ nữ có thù tất báo như tao.” Dưới đáy mắt tôi thoáng hiện lên sự giận dữ: “Mày cũng rất biết chọn thời điểm.”

Người đàn ông vô cùng sợ hãi mà nhìn tôi: “Tôi... Tôi tôi...”

“Thức thời thì nói cho tao, chủ nhân của mày là ai.” Tôi cười uy hiếp nói: “Nếu không, tao ném này xuống hồ axit, cho mày nếm thử cái gì gọi tắm axit!”

Hắn sợ tới mức không nhịn được đái ra quần, sắc mặt kinh hoảng: “Tôi nói tôi nói... Tôi không gặp chủ nhân của tôi, tôi chỉ biết, chủ nhân của tôi thông qua tầng tầng lớp lớp tìm đến tôi, tôi chưa từng gặp qua chủ nhân! Thật sự!”

“Tiểu thư, chúng ta nên xử lý hắn thế nào.” Hai vệ sĩ đang ấn người đàn ông xuống, đợi tôi phân phó.

Tôi không có ý định buông tha cho hắn, nếu không phải do tôi và mấy tên bảo tiêu phản ứng nhanh, như vậy bây giờ bị hủy dung, hoặc là tôi, hoặc là chị dâu tôi, hoặc đồng thời là hai đứa chúng tôi.

Người nào dám động tới tôi, tôi chắc chắn phải trả thù lại.

Lấy ơn báo oán?

Sao có thể.

Đặc biệt là, hành vi của người đàn ông này còn gây nguy hiểm cho mẹ của cháu trai tôi, chị dâu tôi.



Đây là điều tôi không thể chịu đựng được.

Chị dâu tôi là vợ của anh hai tôi, là người nhà họ Ninh.

Tôi lại rất bao che người mình.

Lúc tôi từ trên cao nhìn xuống tự hỏi nên xử trí người đàn ông kia như thế nào, thì Ninh Hàng ôm Đường Đường đi ra, anh ấy nhìn thoáng qua Lương Âm, lại nhìn thoáng qua tôi và người đang bị ấn xuống, như là hiểu ra cái gì.

Đầu tiên anh ấy che chở, đưa Lương Âm và Đường Đường đưa lên xe, ngoại trừ hai vệ sĩ đang ấn người đàn ông, anh ấy sai tám vệ sĩ còn lại lái xe hộ tống vợ và con về Tần gia trước.

Sau đó quay lại, trở về khách sạn, mở một phòng.

Người đàn ông như chim sợ cành cong, bị người đưa vào phòng, phòng ngừa trên người hắn còn có công cụ gì có thể gây thương tích, Ninh Hàng hạ lệnh lột trần hắn đến khi chỉ còn mỗi quần lót.

Trong góc phòng, người đàn ông hai tay ôm đầu, ngồi xổm một góc, run bần bật.

Trong phòng, Ninh Hàng cười mà nói: "Em gái bé nhỏ, em quá thô lỗ, tra tấn người, không thể tra tấn trước mặt người khác, phải hành hạ sau lưng người khác. Bằng cách này, sự sung sướng mới dành riêng cho chính mình, là độc nhất vô nhị.”

Người đàn ông kia nghe xong, trình độ run rẩy như tăng lên gấp hai.

Tôi đầy ẩn ý cười nói: “Vâng ạ, lời anh hai dạy luôn đúng.”

Tôi khoanh chân ngồi bên mép giường, nhìn Ninh Hàng dạy dỗ người.

Ninh Hàng kéo một cái ghế, đi đến trước mặt người nọ, chân ghế dựa trực tiếp đè lên trên móng cuối cùng của cái chân trái người đàn ông, Ninh Hàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ tới mức không còn chút máu của người đàn ông, từ từ ngồi lên trên ghế: “Chủ nhân của mày, đối tượng mà hắn kêu mày tấn công là ai?”

Người đàn ông đè lên ngón chân đau tới mức hắn chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám kêu, run rẩy mà chìa tay ra, chỉ về phía tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương