Hàng Giả - Nhập Miên Tửu
-
Chương 51: Giấy hồng
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Buổi tiệc năm mới kết thúc lúc 3 giờ sáng. Trần Khải Hy kéo những người say như rạ trên ghế sofa dậy, đá văng mấy lon bia rỗng dưới chân, bước chân lảo đảo ra cửa, nhét đám nam nữ say mèm vào xe thương vụ rồi mới quay lại nhìn Tống Nguyên. Y tựa khung cửa, tay cầm điếu thuốc không biết tắt từ khi nào, dáng vẻ có phần vụng về.
Trần Khải Hy giơ tay gỡ lông mi giả sắp rụng bên mắt trái, cười nói với Tống Nguyên: "Ngày mai tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp, đảm bảo phòng khách sẽ trở lại như căn phòng mẫu mà cậu thích." Tống Nguyên khẽ cười, cúi đầu nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay, im lặng một lúc rồi mới đáp: "Không cần đâu."
Trời bỗng đổ tuyết, khi hạt tuyết đầu tiên rơi xuống kính chắn gió phía trước xe, đám nam nữ say khướt trong xe bắt đầu hát vang bài "Trận tuyết đầu tiên năm 2002", ca từ lộn xộn, hoàn toàn không đúng nhịp điệu. Trần Khải Hy nghe mà muốn cười, cô ngước mắt nhìn Tống Nguyên, y vẫn đang ngẩn ngơ nhìn nửa điếu thuốc trong tay, như thể dù không khí có tràn ngập bao nhiêu niềm vui, khi chạm đến y đều sẽ ngừng lại trong thoáng chốc.
"Vậy tôi về đây." Trần Khải Hy đi được hai bước rồi dừng lại, cô lấy bao thuốc trong túi ra lắc lắc, bên trong còn khoảng hai ba điếu, cô quay người ném bao thuốc cho Tống Nguyên: "Không ngủ được thì hút một điếu, không hút thì coi như thắp hương cho trời." Tống Nguyên không đáp, y rút một điếu ngậm trong miệng, Trần Khải Hy theo phản xạ tìm bật lửa trong túi, nhưng lại thấy Tống Nguyên đưa tay lấy một chiếc bật lửa từ chậu hoa rỗng bên cạnh cửa.
Tống Nguyên châm thuốc nhưng không hút, khói thuốc trong đêm đen trông có màu xanh nhạt, chạm phải ánh mắt Trần Khải Hy, Tống Nguyên nói tiếp: "Tôi không cho anh ấy hút thuốc, nhưng anh ấy vẫn lén hút, giấu mấy cái bật lửa trong nhà—" Tống Nguyên cười cười, giọng nhẹ nhàng: "Như đánh du kích ấy." Ngọn lửa kẹp giữa những ngón tay yếu ớt, Trần Khải Hy chợt không dám nhìn vào mắt Tống Nguyên, cô không biết phải an ủi nỗi buồn của y thế nào.
Cảm giác đau đớn luôn chậm trễ, có vẻ thời khắc đau khổ nhất của Tống Nguyên không phải lúc Văn Dã đứng trước mặt nói "thôi" với y, mà là khi tìm thấy bật lửa Văn Dã giấu trong chậu hoa, danh sách nhạc mặc định trên xe vẫn là của Văn Dã, những trò chơi điện tử Văn Dã chưa mang đi, và từng ngày mưa khiến lòng người nặng trĩu.
Một đoạn tro thuốc dài bị gió thổi rơi, Tống Nguyên hoàn hồn, y ngẩng đầu nhìn Trần Khải Hy, cười nói: "Về nghỉ sớm đi." Tống Nguyên dụi tắt điếu thuốc, khi bước vào phòng, nghe thấy Trần Khải Hy gọi y từ phía sau. Trần Khải Hy tiến gần thêm vài bước, cô đứng ở cửa, trong khoảng lặng ngắn ngủi, hỏi Tống Nguyên: "Cậu đã tỏ tình chưa?"
Tống Nguyên đứng im không nói, bàn tay buông thõng bên người khẽ động đậy, Trần Khải Hy thở dài, giọng có phần bất lực nói với Tống Nguyên: "Tống tổng à, thích một người thì phải nói ra chứ." Xe rời khỏi khu dân cư, đèn hậu đỏ biến mất khỏi tầm mắt, Tống Nguyên quay về phòng, né tránh những chai rượu lăn lóc dưới đất, ngồi xuống ghế sofa.
Dừng một lát, Tống Nguyên lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất trong không gian rộng lớn, y cúi đầu, nhắn tin cho số điện thoại có lẽ sẽ không bao giờ nhận được hồi âm: Muốn gặp anh.
Hôm sau khi Tống Nguyên tỉnh dậy trời gần sáng, y cuộn mình trên ghế sofa, nheo mắt mở điện thoại, không có tin nhắn trả lời. Tống Nguyên nằm trên ghế sofa một lúc rồi ngồi dậy, tắm rửa qua loa, gọi điện cho công ty vệ sinh yêu cầu họ cử vài người đến dọn dẹp vào buổi chiều. Gần 11 giờ, xe Tống Nguyên gọi đúng giờ dừng trước cửa, y lên xe, đối diện với ánh mắt tài xế trong gương chiếu hậu, mở miệng nói: "Đến khu Mạch Lan."
Mạch Lan là khu học xá nổi tiếng, tất cả các trường trọng điểm của Kiềm Thành đều nằm rải rác ở các góc của Mạch Lan, tài xế có lẽ tưởng vị khách này muốn về thăm trường cũ, nhưng xe lại dừng trước cửa một cửa hàng văn phòng phẩm. Trường tiểu học xung quanh đến giờ tan học, lác đác vài học sinh tiểu học đeo cặp sách hoạt hình chạy vào cửa hàng, Tống Nguyên mặc áo măng tô chen giữa đám học sinh, trông có phần không hợp cảnh.
Vì công ty liên tục cung cấp văn phòng phẩm cho Tống Nguyên, khi còn đi học, y rất ít khi ghé cửa hàng văn phòng phẩm, những chiếc bút chì máy và thước kẻ trong bao bì đẹp mắt y chưa từng dùng qua. Còn học sinh bây giờ có nhiều lựa chọn hơn thời của họ, ngay cả màu sắc và hình dáng của tẩy cũng nhiều đến hoa mắt.
Tống Nguyên đi đến kệ trong cùng, có hai học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ đang đứng trước kệ, kiễng chân với lấy bộ văn phòng phẩm in hình nhân vật hoạt hình đặt trên cao nhất. Tống Nguyên từ nhỏ đã được dạy việc của mình phải tự làm, tuy vậy, khi thấy cậu bé lần thứ ba giơ tay với lấy, y vẫn đưa tay lấy giúp.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn y một cái, có lẽ vì trên mặt Tống Nguyên không có biểu cảm gì, vẻ mặt cậu bé hơi sợ sệt, nhưng vẫn khẽ nói cảm ơn khi nhận lấy. Tống Nguyên gật đầu, y nhìn quanh kệ một vòng, cuối cùng tìm thấy giấy viết thư ở tầng dưới cùng, y ngồi xuống, cúi đầu nhìn các loại giấy màu vẽ sao trăng.
Cuối cùng Tống Nguyên lấy một xấp giấy kẻ ô màu trắng, định cầm đi thanh toán, lại thấy giấy kẻ dòng cùng màu, Tống Nguyên đang ngẩn người nhìn hai xấp giấy, cậu bé đứng bên cạnh đột nhiên hắt xì. Khi Tống Nguyên quay đầu lại, cậu bé cũng đang nhìn y, má đỏ ửng, ôm bộ văn phòng phẩm vừa được y giúp lấy xuống.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn xấp giấy trong tay, ngập ngừng hỏi: "Em thấy cái nào đẹp hơn?" Cậu bé sững người vài giây mới nhận ra Tống Nguyên đang hỏi mình, có lẽ để cảm ơn vì vừa rồi y đã giúp đỡ, cậu bé nghiêng cổ nhìn một cái, đánh giá rất chân thành: "Đều không đẹp."
Tống Nguyên lại cúi đầu nhìn một cái, rồi đặt xấp giấy trong tay về chỗ cũ, im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy em thấy cái nào đẹp?" Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Tống Nguyên, đưa tay lấy một xấp có in hình nhân vật hoạt hình: "Bây giờ người ta thích kiểu này."
"Không hợp với trường hợp của anh lắm." Tống Nguyên nói.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn y, trước tiên hỏi: "Anh là trường hợp gì ạ?" Tống Nguyên không nói gì, cậu bé lại đưa tay, lật qua lật lại vài lần, cuối cùng chọn ra một xấp màu tím nhạt.
"Cái này cũng được, các bạn nữ trong lớp em đều thích." Có lẽ sợ Tống Nguyên lại từ chối, cậu bé bổ sung: "Em viết thư tỏ tình cho lớp trưởng cũng dùng giấy này." Tống Nguyên nghiêng đầu nhìn cậu bé, giọng có phần nghiêm túc hỏi: "Vậy em thành công không?"
"Không ạ, lớp trưởng nói dạo này điểm toán của bạn ấy đang giảm, toán của em cũng không tốt lắm, không thể bổ sung cho nhau được." Cậu bé trông không có vẻ buồn lắm, nhóc ôm bộ văn phòng phẩm hơi to, nói tiếp: "Nhưng lần này em thi toán được điểm tuyệt đối, nên định thử lại lần nữa."
Tống Nguyên gật đầu, chúc nhóc lần này thành công, nhưng cuối cùng y không mua xấp giấy màu tím nhạt, vì cảm thấy có thể không may mắn, trước khi đi đổi sang xấp màu hồng nhạt bên cạnh.
Một xấp giấy tổng cộng có 30 tờ, trừ đi những bản nháp lúc đầu không được đẹp lắm, Tống Nguyên viết 29 lá thư, vì không biết khi nào Văn Dã mới từ Đông Sơn trở về, y đặt 29 lá thư ở những nơi Văn Dã có thể đến. Hòm thư phản hồi của công ty, tiệm rửa xe, trạm xăng trên đường đi làm, và cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới chung cư.
Tống Nguyên không biết khi nào Văn Dã mới nhìn thấy, nhưng nếu anh sẵn lòng cho y một cơ hội, y mong có thể gặp anh ngay lập tức, vì thế y chuyển đến cửa hàng tiện lợi dưới chung cư, đưa cho ông chủ một số tiền, ở trong phòng trong của cửa hàng. Mỗi ngày đều khá yên tĩnh, ban ngày mang laptop ngồi bên cửa sổ vừa làm việc vừa đợi Văn Dã, đôi khi tối ngủ rất sớm, trước khi ngủ sẽ nhắc đi nhắc lại với nhân viên trực ca đêm, nếu thấy người đàn ông trong ảnh vào thì làm ơn đánh thức y dậy.
Bày nhiều kế hoạch như vậy, nhưng Tống Nguyên vẫn không thể giữ được Văn Dã, y cũng không vì ở dưới nhà Văn Dã mà tạo ra được cuộc gặp gỡ tình cờ, vì đợi quá lâu, đôi khi Tống Nguyên cũng không nhịn được gọi điện cho Trương Sở Nhiên, tuy phần lớn thời gian đều im lặng, nhưng khi Tống Nguyên hỏi thăm công việc của Văn Dã gần đây có thuận lợi không, Trương Sở Nhiên vẫn trả lời y: Rất thuận lợi.
Giây phút đó, tâm trạng của Tống Nguyên nhẹ nhõm hơn tưởng tượng, lý do cũng đơn giản, trong y và Văn Dã chỉ cần một người thuận lợi là được.
Tống Nguyên nhìn thấy tin tức về động đất ở Đông Sơn sau nửa tháng, lúc đó y đang gọi điện cho Thẩm Phong trong cửa hàng tiện lợi, mấy phương án mua lại của công ty y đều không hài lòng lắm, Tống Nguyên nói đến cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, cuối cùng thêm một câu chửi thề không hay ho gì. Nói một lúc quá nhiều, cổ họng Tống Nguyên khô rát, vươn tay với lấy nước, khóe mắt thoáng thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Tin tức được đẩy không nhiều chữ, Tống Nguyên chỉ đọc tiêu đề, ánh mắt dừng lại ở năm chữ "Đông Sơn động đất mạnh" không rời. Giọng Thẩm Phong bên kia điện thoại yếu dần, đầu óc Tống Nguyên chợt trống rỗng, đến khi màn hình tối đi, y mới chớp mắt một cái. Y cúp máy Thẩm Phong, trước tiên gọi số của Văn Dã, trong ống nghe vang lên giọng nữ máy móc, Tống Nguyên lại gọi cho Trương Sở Nhiên, đối phương đang trong cuộc gọi. Tay Tống Nguyên bắt đầu toát mồ hôi, y đứng dậy, đầu ngón tay bấu vào mặt bàn, tiếp tục gọi cho Trương Sở Nhiên, nhưng đối phương vẫn không nghe máy.
Bảy phút sau, Thẩm Phong nhận được điện thoại của Tống Nguyên, cô vừa nghe máy, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng Tống Nguyên hơi khàn nói: "Tôi phải đến Đông Sơn, ngay bây giờ." Thẩm Phong sững người, khi Tống Nguyên vừa cúp máy, cô cũng thấy tin tức về động đất ở Đông Sơn, ba chữ "động đất mạnh" được đánh đỏ, các chuyến bay đến Đông Sơn đều bị hủy.
"Có lẽ không được, sau động đất không phận sẽ được kiểm soát rất nghiêm ngặt, chúng ta có thể không xin được giấy phép cất cánh." Thẩm Phong nói, "Tôi có thể liên lạc với bên đó, sắp xếp chuyến bay vận chuyển vật tư—"
"Vậy xe vận chuyển vật tư thì sao." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, bên y rất yên tĩnh, Thẩm Phong thậm chí có thể nghe thấy từng hơi thở có chút gấp gáp của Tống Nguyên, "Tôi ngồi xe vận chuyển qua đó, hành lý của tôi rất ít, chỉ mang một vali—" Tống Nguyên dừng một giây, đổi giọng: "Hoặc chỉ một cái túi, ba lô thôi cũng được, sẽ không chiếm nhiều không gian chứa vật tư đâu."
"Công ty cũng có xe vận chuyển phải không? Có thể trưng dụng để đi vùng thiên tai, đối với công ty cũng tốt, nâng cao uy tín công ty, rõ ràng là có lợi không hại."
Thẩm Phong không đáp lời, sếp của cô không cần cô nhắc nhở những bất lợi khi đến vùng thiên tai, qua hơn mười giây, Thẩm Phong nghe thấy Tống Nguyên lặp lại một lần nữa, nói với cô: "Thẩm Phong, tôi phải đến Đông Sơn, ngay bây giờ."
...Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người (Có lẽ chương sau sẽ gặp mặt rồi)
Trần Khải Hy giơ tay gỡ lông mi giả sắp rụng bên mắt trái, cười nói với Tống Nguyên: "Ngày mai tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp, đảm bảo phòng khách sẽ trở lại như căn phòng mẫu mà cậu thích." Tống Nguyên khẽ cười, cúi đầu nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay, im lặng một lúc rồi mới đáp: "Không cần đâu."
Trời bỗng đổ tuyết, khi hạt tuyết đầu tiên rơi xuống kính chắn gió phía trước xe, đám nam nữ say khướt trong xe bắt đầu hát vang bài "Trận tuyết đầu tiên năm 2002", ca từ lộn xộn, hoàn toàn không đúng nhịp điệu. Trần Khải Hy nghe mà muốn cười, cô ngước mắt nhìn Tống Nguyên, y vẫn đang ngẩn ngơ nhìn nửa điếu thuốc trong tay, như thể dù không khí có tràn ngập bao nhiêu niềm vui, khi chạm đến y đều sẽ ngừng lại trong thoáng chốc.
"Vậy tôi về đây." Trần Khải Hy đi được hai bước rồi dừng lại, cô lấy bao thuốc trong túi ra lắc lắc, bên trong còn khoảng hai ba điếu, cô quay người ném bao thuốc cho Tống Nguyên: "Không ngủ được thì hút một điếu, không hút thì coi như thắp hương cho trời." Tống Nguyên không đáp, y rút một điếu ngậm trong miệng, Trần Khải Hy theo phản xạ tìm bật lửa trong túi, nhưng lại thấy Tống Nguyên đưa tay lấy một chiếc bật lửa từ chậu hoa rỗng bên cạnh cửa.
Tống Nguyên châm thuốc nhưng không hút, khói thuốc trong đêm đen trông có màu xanh nhạt, chạm phải ánh mắt Trần Khải Hy, Tống Nguyên nói tiếp: "Tôi không cho anh ấy hút thuốc, nhưng anh ấy vẫn lén hút, giấu mấy cái bật lửa trong nhà—" Tống Nguyên cười cười, giọng nhẹ nhàng: "Như đánh du kích ấy." Ngọn lửa kẹp giữa những ngón tay yếu ớt, Trần Khải Hy chợt không dám nhìn vào mắt Tống Nguyên, cô không biết phải an ủi nỗi buồn của y thế nào.
Cảm giác đau đớn luôn chậm trễ, có vẻ thời khắc đau khổ nhất của Tống Nguyên không phải lúc Văn Dã đứng trước mặt nói "thôi" với y, mà là khi tìm thấy bật lửa Văn Dã giấu trong chậu hoa, danh sách nhạc mặc định trên xe vẫn là của Văn Dã, những trò chơi điện tử Văn Dã chưa mang đi, và từng ngày mưa khiến lòng người nặng trĩu.
Một đoạn tro thuốc dài bị gió thổi rơi, Tống Nguyên hoàn hồn, y ngẩng đầu nhìn Trần Khải Hy, cười nói: "Về nghỉ sớm đi." Tống Nguyên dụi tắt điếu thuốc, khi bước vào phòng, nghe thấy Trần Khải Hy gọi y từ phía sau. Trần Khải Hy tiến gần thêm vài bước, cô đứng ở cửa, trong khoảng lặng ngắn ngủi, hỏi Tống Nguyên: "Cậu đã tỏ tình chưa?"
Tống Nguyên đứng im không nói, bàn tay buông thõng bên người khẽ động đậy, Trần Khải Hy thở dài, giọng có phần bất lực nói với Tống Nguyên: "Tống tổng à, thích một người thì phải nói ra chứ." Xe rời khỏi khu dân cư, đèn hậu đỏ biến mất khỏi tầm mắt, Tống Nguyên quay về phòng, né tránh những chai rượu lăn lóc dưới đất, ngồi xuống ghế sofa.
Dừng một lát, Tống Nguyên lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất trong không gian rộng lớn, y cúi đầu, nhắn tin cho số điện thoại có lẽ sẽ không bao giờ nhận được hồi âm: Muốn gặp anh.
Hôm sau khi Tống Nguyên tỉnh dậy trời gần sáng, y cuộn mình trên ghế sofa, nheo mắt mở điện thoại, không có tin nhắn trả lời. Tống Nguyên nằm trên ghế sofa một lúc rồi ngồi dậy, tắm rửa qua loa, gọi điện cho công ty vệ sinh yêu cầu họ cử vài người đến dọn dẹp vào buổi chiều. Gần 11 giờ, xe Tống Nguyên gọi đúng giờ dừng trước cửa, y lên xe, đối diện với ánh mắt tài xế trong gương chiếu hậu, mở miệng nói: "Đến khu Mạch Lan."
Mạch Lan là khu học xá nổi tiếng, tất cả các trường trọng điểm của Kiềm Thành đều nằm rải rác ở các góc của Mạch Lan, tài xế có lẽ tưởng vị khách này muốn về thăm trường cũ, nhưng xe lại dừng trước cửa một cửa hàng văn phòng phẩm. Trường tiểu học xung quanh đến giờ tan học, lác đác vài học sinh tiểu học đeo cặp sách hoạt hình chạy vào cửa hàng, Tống Nguyên mặc áo măng tô chen giữa đám học sinh, trông có phần không hợp cảnh.
Vì công ty liên tục cung cấp văn phòng phẩm cho Tống Nguyên, khi còn đi học, y rất ít khi ghé cửa hàng văn phòng phẩm, những chiếc bút chì máy và thước kẻ trong bao bì đẹp mắt y chưa từng dùng qua. Còn học sinh bây giờ có nhiều lựa chọn hơn thời của họ, ngay cả màu sắc và hình dáng của tẩy cũng nhiều đến hoa mắt.
Tống Nguyên đi đến kệ trong cùng, có hai học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ đang đứng trước kệ, kiễng chân với lấy bộ văn phòng phẩm in hình nhân vật hoạt hình đặt trên cao nhất. Tống Nguyên từ nhỏ đã được dạy việc của mình phải tự làm, tuy vậy, khi thấy cậu bé lần thứ ba giơ tay với lấy, y vẫn đưa tay lấy giúp.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn y một cái, có lẽ vì trên mặt Tống Nguyên không có biểu cảm gì, vẻ mặt cậu bé hơi sợ sệt, nhưng vẫn khẽ nói cảm ơn khi nhận lấy. Tống Nguyên gật đầu, y nhìn quanh kệ một vòng, cuối cùng tìm thấy giấy viết thư ở tầng dưới cùng, y ngồi xuống, cúi đầu nhìn các loại giấy màu vẽ sao trăng.
Cuối cùng Tống Nguyên lấy một xấp giấy kẻ ô màu trắng, định cầm đi thanh toán, lại thấy giấy kẻ dòng cùng màu, Tống Nguyên đang ngẩn người nhìn hai xấp giấy, cậu bé đứng bên cạnh đột nhiên hắt xì. Khi Tống Nguyên quay đầu lại, cậu bé cũng đang nhìn y, má đỏ ửng, ôm bộ văn phòng phẩm vừa được y giúp lấy xuống.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn xấp giấy trong tay, ngập ngừng hỏi: "Em thấy cái nào đẹp hơn?" Cậu bé sững người vài giây mới nhận ra Tống Nguyên đang hỏi mình, có lẽ để cảm ơn vì vừa rồi y đã giúp đỡ, cậu bé nghiêng cổ nhìn một cái, đánh giá rất chân thành: "Đều không đẹp."
Tống Nguyên lại cúi đầu nhìn một cái, rồi đặt xấp giấy trong tay về chỗ cũ, im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy em thấy cái nào đẹp?" Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Tống Nguyên, đưa tay lấy một xấp có in hình nhân vật hoạt hình: "Bây giờ người ta thích kiểu này."
"Không hợp với trường hợp của anh lắm." Tống Nguyên nói.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn y, trước tiên hỏi: "Anh là trường hợp gì ạ?" Tống Nguyên không nói gì, cậu bé lại đưa tay, lật qua lật lại vài lần, cuối cùng chọn ra một xấp màu tím nhạt.
"Cái này cũng được, các bạn nữ trong lớp em đều thích." Có lẽ sợ Tống Nguyên lại từ chối, cậu bé bổ sung: "Em viết thư tỏ tình cho lớp trưởng cũng dùng giấy này." Tống Nguyên nghiêng đầu nhìn cậu bé, giọng có phần nghiêm túc hỏi: "Vậy em thành công không?"
"Không ạ, lớp trưởng nói dạo này điểm toán của bạn ấy đang giảm, toán của em cũng không tốt lắm, không thể bổ sung cho nhau được." Cậu bé trông không có vẻ buồn lắm, nhóc ôm bộ văn phòng phẩm hơi to, nói tiếp: "Nhưng lần này em thi toán được điểm tuyệt đối, nên định thử lại lần nữa."
Tống Nguyên gật đầu, chúc nhóc lần này thành công, nhưng cuối cùng y không mua xấp giấy màu tím nhạt, vì cảm thấy có thể không may mắn, trước khi đi đổi sang xấp màu hồng nhạt bên cạnh.
Một xấp giấy tổng cộng có 30 tờ, trừ đi những bản nháp lúc đầu không được đẹp lắm, Tống Nguyên viết 29 lá thư, vì không biết khi nào Văn Dã mới từ Đông Sơn trở về, y đặt 29 lá thư ở những nơi Văn Dã có thể đến. Hòm thư phản hồi của công ty, tiệm rửa xe, trạm xăng trên đường đi làm, và cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới chung cư.
Tống Nguyên không biết khi nào Văn Dã mới nhìn thấy, nhưng nếu anh sẵn lòng cho y một cơ hội, y mong có thể gặp anh ngay lập tức, vì thế y chuyển đến cửa hàng tiện lợi dưới chung cư, đưa cho ông chủ một số tiền, ở trong phòng trong của cửa hàng. Mỗi ngày đều khá yên tĩnh, ban ngày mang laptop ngồi bên cửa sổ vừa làm việc vừa đợi Văn Dã, đôi khi tối ngủ rất sớm, trước khi ngủ sẽ nhắc đi nhắc lại với nhân viên trực ca đêm, nếu thấy người đàn ông trong ảnh vào thì làm ơn đánh thức y dậy.
Bày nhiều kế hoạch như vậy, nhưng Tống Nguyên vẫn không thể giữ được Văn Dã, y cũng không vì ở dưới nhà Văn Dã mà tạo ra được cuộc gặp gỡ tình cờ, vì đợi quá lâu, đôi khi Tống Nguyên cũng không nhịn được gọi điện cho Trương Sở Nhiên, tuy phần lớn thời gian đều im lặng, nhưng khi Tống Nguyên hỏi thăm công việc của Văn Dã gần đây có thuận lợi không, Trương Sở Nhiên vẫn trả lời y: Rất thuận lợi.
Giây phút đó, tâm trạng của Tống Nguyên nhẹ nhõm hơn tưởng tượng, lý do cũng đơn giản, trong y và Văn Dã chỉ cần một người thuận lợi là được.
Tống Nguyên nhìn thấy tin tức về động đất ở Đông Sơn sau nửa tháng, lúc đó y đang gọi điện cho Thẩm Phong trong cửa hàng tiện lợi, mấy phương án mua lại của công ty y đều không hài lòng lắm, Tống Nguyên nói đến cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, cuối cùng thêm một câu chửi thề không hay ho gì. Nói một lúc quá nhiều, cổ họng Tống Nguyên khô rát, vươn tay với lấy nước, khóe mắt thoáng thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Tin tức được đẩy không nhiều chữ, Tống Nguyên chỉ đọc tiêu đề, ánh mắt dừng lại ở năm chữ "Đông Sơn động đất mạnh" không rời. Giọng Thẩm Phong bên kia điện thoại yếu dần, đầu óc Tống Nguyên chợt trống rỗng, đến khi màn hình tối đi, y mới chớp mắt một cái. Y cúp máy Thẩm Phong, trước tiên gọi số của Văn Dã, trong ống nghe vang lên giọng nữ máy móc, Tống Nguyên lại gọi cho Trương Sở Nhiên, đối phương đang trong cuộc gọi. Tay Tống Nguyên bắt đầu toát mồ hôi, y đứng dậy, đầu ngón tay bấu vào mặt bàn, tiếp tục gọi cho Trương Sở Nhiên, nhưng đối phương vẫn không nghe máy.
Bảy phút sau, Thẩm Phong nhận được điện thoại của Tống Nguyên, cô vừa nghe máy, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng Tống Nguyên hơi khàn nói: "Tôi phải đến Đông Sơn, ngay bây giờ." Thẩm Phong sững người, khi Tống Nguyên vừa cúp máy, cô cũng thấy tin tức về động đất ở Đông Sơn, ba chữ "động đất mạnh" được đánh đỏ, các chuyến bay đến Đông Sơn đều bị hủy.
"Có lẽ không được, sau động đất không phận sẽ được kiểm soát rất nghiêm ngặt, chúng ta có thể không xin được giấy phép cất cánh." Thẩm Phong nói, "Tôi có thể liên lạc với bên đó, sắp xếp chuyến bay vận chuyển vật tư—"
"Vậy xe vận chuyển vật tư thì sao." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, bên y rất yên tĩnh, Thẩm Phong thậm chí có thể nghe thấy từng hơi thở có chút gấp gáp của Tống Nguyên, "Tôi ngồi xe vận chuyển qua đó, hành lý của tôi rất ít, chỉ mang một vali—" Tống Nguyên dừng một giây, đổi giọng: "Hoặc chỉ một cái túi, ba lô thôi cũng được, sẽ không chiếm nhiều không gian chứa vật tư đâu."
"Công ty cũng có xe vận chuyển phải không? Có thể trưng dụng để đi vùng thiên tai, đối với công ty cũng tốt, nâng cao uy tín công ty, rõ ràng là có lợi không hại."
Thẩm Phong không đáp lời, sếp của cô không cần cô nhắc nhở những bất lợi khi đến vùng thiên tai, qua hơn mười giây, Thẩm Phong nghe thấy Tống Nguyên lặp lại một lần nữa, nói với cô: "Thẩm Phong, tôi phải đến Đông Sơn, ngay bây giờ."
...Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người (Có lẽ chương sau sẽ gặp mặt rồi)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook