Hận
Chapter Hận - Đoản văn

Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tách… tách… Cơn mưa nặng hạt trút thẳng lên gương mặt nó, đầu tóc nó rũ rượi, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, mệt mỏi thở ra những hơi cuối cùng.

- Đại ca, đại ca! Đại ca!

Tiếng kêu vừa tha thiết vừa đau đớn, nó hơi ngẩng đầu lên, lờ đờ nhìn kĩ gương mặt người đệ đệ. Nó thật không thể ngờ, vào giây phút cuối đời này người nó gặp cuối cùng lại là đệ đệ. Nó nhắm mắt, kết thúc một cuộc đời của tên phản đồ.

Chớp mắt đã là mười năm. Người đệ đệ năm nào còn khóc lóc ôm lấy thi thể đại ca giờ đã cao như cây sào. Đệ đệ vẫn hằng ngày luyện kiếm, vác nước, luyện khinh công, một mình sống qua ngày trong lời xỉ vả của các đồng môn cùng trang lứa. Cứ đến ngày giỗ đại ca, đệ đệ lại một mình uống rượu dưới gốc cây nơi đại ca qua đời. Thanh kiếm cắm trên cây là biểu tượng răn đe của sư môn về kết cục của một tên phản đồ. Đã là phản đồ thì mãi mãi là phản đồ, vết nhơ đó sẽ không bao giờ rửa sạch được, trừ khi con người ta quên đi, còn không câu chuyện đó sẽ mãi mãi không có hồi kết.

Lại một năm nữa trôi đi, đệ đệ lại lớn thêm một tuổi, thời điểm này hắn đã chọn ra đi. Hắn không còn chịu đựng nổi sự uất hận và ghẻ lạnh của sư môn dành cho hắn, hắn không hiểu nổi, tại sao cùng là đồng môn, nhưng lại có thể ôm mối hận đó chì chiết con người ta suốt ba đời.

Trăm năm trước, sư môn được đồng sáng lập bởi năm vị tiền bối. Vào thời điểm đó, họ là năm người có danh tiếng nhất trong giang hồ, năm kẻ dùng kiếm đại tài trong thiên hạ. Người người kéo đến ghi danh, sư môn hưng thịnh gần hai thập niên, năm vị tiền bối cũng có con, có người còn có cả cháu. Nắm giữ trong tay giang hồ rộng lớn, người của sư môn có máu mặt và tiếng tăm, cho đến khi bốn trong năm vị trưởng lão từng người ra đi, thì thế cục cân bằng bị sụp đổ.

Tam trưởng lão, vị duy nhất còn sống, có một đứa con trai là Văn Sơn. Năm đó Văn Sơn lập mưu, giết cả nhà đại lão, rồi đổ tội cho nhị lão, tứ lão phát hiện ra sự thật đã cùng ngũ lão vạch trần âm mưu và giết chết Văn Sơn. Vì tội nghiệt quá nặng, tam trưởng lão đã tự tay giết chết vợ của Văn Sơn – người cùng lên kế hoạch diệt môn cả nhà đại lão – và tự kết liễu để đền tội.

Vì tam trưởng lão đã thay con cháu đền tội, nên tứ  lão và ngũ lão giữ mạng cho con trai Văn Sơn là Văn Huy. Đứa con đó đã dành cả đời để đền tội cho cha mẹ, rồi chết trong lúc làm nhiệm vụ ở phương xa, để lại vợ và hai đứa con thơ là Văn Nghĩa và Văn Lý.

Người vợ không còn chỗ dựa, càng bị chèn ép và áp bức, sống ở sư môn nhưng không khác gì địa ngục, cuối cùng tự vẫn mà chết ở nơi đất khách quê người.

Văn Nghĩa là đại ca, thời ấy mới chỉ mười lăm, đệ đệ thì mới lên sáu, một mình chống chọi với mọi thứ. Hắn tự nhủ mình còn đệ đệ, phải ráng để lo cho đệ đệ thật tốt, ngờ đâu chỉ vì một lần tức giận lỡ tay đánh chết đồng môn, lại bị chính đệ đệ mình chỉ điểm, Văn Nghĩa uất hận bỏ đi không lời từ biệt. Đệ đệ ngây ngô thơ dại, không biết bản thân làm sai gì, cũng không biết cách nói dối, nên chỉ biết đứng nhìn bóng hình đại ca ngày một xa, khóc gào tên đại ca nhưng Văn Nghĩa một đi không quay đầu.

Cứ ngỡ chuyện vậy là xong, Văn Lý sẽ sống ở sư môn và chịu cảnh gièm pha chửi rủa như cha mẹ… Ấy vậy mà, một ngày mưa lớn, Văn Nghĩa cầm kiếm trở về sư môn, một tay giết rất nhiều đồng môn, thậm chí còn giết cả con gái của tứ lão và cháu trai của ngũ lão, nhưng Văn Nghĩa như bị hận thù che mắt, tay thì giết, miệng thì cứ gào “Tứ lão ngũ lão, các người sống vậy mà được sao?”.

Văn Nghĩa bị tứ lão dùng kiếm đâm xuyên tim, chết ở gốc cây trong vườn của sư môn, thanh kiếm vẫn được để lại trên cây, như biểu tượng răn đe đệ tử sống phải có đạo nghĩa.

Văn Lý vẫn một mực giữ lấy giáo huấn của cha, sư môn là nhà, đồng môn là người thân, sống phải bảo vệ nhà và người thân. Hắn cúi đầu mười năm, chỉ mong sư môn tha thứ cho tội nghiệt của ông bà hắn, nhưng dường như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Thời điểm hắn chọn ra đi, hắn thấy nhẹ nhõm, có thể vì hắn đã buông bỏ được thứ trách nhiệm và đạo nghĩa mơ hồ mà ông cha đặt lên vai hắn, cũng có thể vì hắn sẽ không còn phải nghe những lời xỉ vả chửi rủa hắn mỗi ngày nữa. Hắn bước đi, giờ hắn đã hiểu cảm giác của Văn Nghĩa, thật nhẹ nhõm. Nhưng có thể Văn Nghĩa khác hắn, thời điểm đó Văn Nghĩa vẫn còn trách nhiệm của một đại ca, và nỗi hận vì người thân duy nhất bán đứng mình. Văn Lý vừa đi vừa khóc, không biết hắn khóc vì điều gì, vì năm xưa đã chỉ điểm đại ca, hay vì đã buông bỏ được mọi thứ. Dù là gì thì hắn vẫn giống đại ca hắn một điều: không quay đầu.

Bôn ba giang hồ nhiều năm, hắn mới thấm được cái đạo làm người trong thiên hạ, chữ huynh đệ kết nghĩa đồng lòng và nụ cười không mang vướng bận. Hắn được làm chính mình, hắn được bay như chim, được ngắm nhìn thế giới, và được kết bạn bốn phương.

Lại tưởng mọi chuyện vậy là xong, hắn buông bỏ thù hận, tlhành gia lập thất, cưới một cô gái, đẻ con sống qua ngày, chết ở vùng nông thôn yên bình nào đó. Nhưng ông trời thật bất công, hắn biết được sự thật về câu chuyện nhiều năm trước, người bị vu oan là ông bà hắn, người lập mưu là tứ lão và ngũ lão, cha hắn vì biết sự thật mà bị diệt khẩu ở phương xa, mẹ hắn vì tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cha mà bị giết ở nơi đất khách quê người. Cả Văn Nghĩa, đại ca hắn vì báo thù mà quay về sư môn rồi chết dưới tay kẻ thù.

- Tại sao? Tại sao?

Hắn một tay cầm kiếm, ngước mặt gào lên hỏi ông trời. Nhà hắn bị hàm oan, ông bà hắn là anh hùng, cha mẹ hắn là người nghĩa khí, đại ca hắn là người trung kiệt, vậy còn hắn, hắn phải sống làm sao đây? Hắn muốn báo thù, nhưng lời dạy của cha cứ văng vẳng bên tai: “Sư môn là nhà, đồng môn là người thân, sống phải bảo vệ nhà và người thân”. Hắn muốn báo thù, nhưng mẹ hắn từng dặn: “Sống cho tốt, giữ lấy chữ đạo trong tim”. Hắn muốn báo thù, nhưng đại ca hắn trước khi chết đã nói: “Quên đi hận thù, sống cho thật tốt”. Hắn gào lên đau đớn, múa kiếm như điên, vì chỉ có kiếm mới giúp hắn vơi đi nỗi sầu, đường kiếm của ông cố sáng tạo, hắn nhìn cha mẹ múa kiếm với nhau từ bé, đại ca dạy hắn dùng kiếm từ thuở còn thơ. Chỉ có kiếm, đường kiếm của gia đình hắn, mới giúp hắn vơi được thù hận, hắn cứ như thế suốt nhiều năm, một mình một kiếm đi khắp thiên hạ, nhưng hắn vẫn không thể bỏ được sự hận thù sâu tận trong tâm.

Hắn quyết định trở về, sư môn hưng thịnh năm đó nay đã không còn sự phồn vinh, đệ tử bốn phương đổ về giờ chỉ còn lại một nửa, hắn thấy sư môn sa cơ, nhưng lòng lại không vui vẻ. Hắn mở cửa bước vào, sân không còn ai quét lá, cửa không còn ai lau, nhưng vẫn còn người luyện kiếm trong sân. Tứ lão đã chết, chỉ còn ngũ lão tuổi già bệnh tật, nằm hấp hối trên giường, hắn không muốn giết người không có sức kháng cự, hắn chỉ lầm lì bước vào phòng, trầm giọng hỏi:

- Sắp chết chưa?

Ngũ lão nước mắt chảy dài, nói không ra hơi, ráng lắm mới nặn ra được hai từ “Về rồi?”

Hắn biết người lập mưu là tứ lão, ngũ lão chỉ bị lôi kéo, nhưng kẻ chủ mưu đã chết, nỗi hận này hắn không thể nuốt xuống, chỉ có thể giết người để giải tỏa. Hắn rút kiếm, ngũ lão nhắm mắt, như chờ được chết dưới kiếm của hắn, rồi xoẹt một tiếng, hắn chặt đứt tay mình, đặt kiếm vào trong cánh tay đã bị chém đứt:

- Sư môn là nhà, đồng môn là người thân, sống phải bảo vệ nhà và người thân. Ta trả lại sư môn cánh tay cầm kiếm này, nơi này không còn là nhà, cũng không còn người thân nào nữa. Từ giờ phút này, ta sống cũng không cần phải bảo vệ ai nữa.

Nói xong hắn bỏ đi, năm xưa hắn nhìn anh hắn ra đi không làm được gì, chỉ biết gọi đại ca. Đến lúc gặp lại đại ca là khi đại ca đã gần đất xa trời, lúc đó hắn cũng chỉ biết thốt ra hai chữ đại ca. Hắn ra khỏi phòng, lại ngước mắt nhìn ông trời, tự trả lời câu hỏi của bản thân năm xưa:

- Ta đã biết bản thân mình phải sống như thế nào rồi!

Từ đó hắn biến mất, để lại một câu chuyện chấn động giang hồ, có người nói hắn đã chết vì mất máu, cũng có người nói hắn đã tự tử, hoặc là bế quan nơi rừng sâu, hay cưới vợ sinh con ở một vùng quê nào đó. Không còn ai thấy hắn, cũng không còn ai gặp hắn, thứ còn lại trên đời, chỉ có một cái danh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương