Có một số chuyện, không đoán cũng phải đoán.

Dù sao thì trời cũng tối rồi, là lúc nên làm chính sự!
Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân khiêng lên, hoảng sợ kêu lên.

Kỳ Tuân cười ‘khà khà’ một đường khiêng Nhạc Hàm về phòng ngủ, da đầu Nhạc Hàm nháy mắt tê rần, đầu óc choáng váng nghĩ, tiêu, tiêu đời rồi, giờ phút này vẫn phải tới, a a a a a a!
Kỳ Tuân cười tà trong lòng, cứ tưởng cậu nhóc này sẽ xấu hổ vùng vẫy một phen, không ngờ lúc thả Nhạc Hàm xuống giường, làn da Nhạc Hàm nhuộm màu ánh sáng đỏ ửng, ánh mắt ươn ướt, tràn đầy ngượng ngùng nhút nhát, cậu khẽ mấp máy môi… nhưng không trốn.

…chỉ vài giây ngắn ngủi, Nhạc Hàm đã nhanh chóng làm xong chuẩn bị tâm lý, thật ra cậu chỉ quá mắc cỡ mà thôi, nhưng có thể làm chuyện thân mật này với Kỳ Tuân, Nhạc Hàm vẫn khá động tâm.

Vì thế Nhạc Hàm cứ thế mềm nhũn nằm trên giường, rõ ràng xấu hổ muốn chết nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ tùy ý Kỳ Tuân thu thập.

Kỳ Tuân không ngờ Nhạc Hàm lại dịu ngoan đến như thế, ngược lại có chút sửng sốt, nhưng dáng vẻ này của Nhạc Hàm cũng làm đầu óc anh ‘ầm’ một tiếng, phần cầu nối nào đó đã bị gãy lìa!
Hơi thở Kỳ Tuân nặng nề, trong lòng đầy yêu thương và thỏa mãn: “… Hàm Hàm?”
Nhạc Hàm hốt hoảng né tránh mắt của Kỳ Tuân, sao, làm sao vậy, không phải muốn cái kia à? Cậu, cậu nguyện ý thì nguyện ý đấy nhưng vẫn căng thẳng lắm… Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân nhìn tới trái tim đập loạn, cuối cùng hàng mày nhíu lại, lộ ra xấu hổ và căng thẳng không thể nói rõ.

Trái cổ Kỳ Tuân lăn lộn.

Cảm xúc của anh bắt đầu tuôn trào chuyển động.

Sao lại đáng yêu như thế chứ, người này sao lại đáng yêu như thế, đệt, thật sự quá đáng yêu…
Kỳ Tuân vốn còn muốn chậm rãi, thế nhưng lúc này thực sự nhịn không được, tiến tới hôn trán Nhạc Hàm, bàn tay vuốt ve bên người bắt đầu dùng sức hơn, thậm chí chui vào bên trong vạt áo, ý tức trực tiếp lại mãnh liệt đó làm Nhạc Hàm run lên nhè nhẹ, cơ thể nháy mắt căng thẳng, lưng hơi cong lên, cơ thể hai người cũng vì thế mà càng dàn sát vào nhau hơn.

Hơi thở Nhạc Hàm trở nên hỗn loạn, lúc môi Kỳ Tuân rời khỏi trán mình thì cậu hơi mở mắt ra.

Nhạc Hàm nắm lấy tay áo Kỳ Tuân, ngượng ngùng rũ mi mắt, trước lúc Kỳ Tuân nặng nề áp tới gần hôn lên môi mình, cậu nhỏ giọng nói: “…chỉ, chỉ cho dùng một cái.


…chỉ dùng một cái là không thể nào, làm sao có thể chỉ dùng một cái chứ, đối mặt với người này sao có thể chỉ dùng một cái!
Kỳ Tuân không lên tiếng trả lời, sau đó dùng hành động thực tế trực tiếp nói cho Nhạc Hàm biết đáp án của mình.

Trong lòng Nhạc Hàm đầy tuyệt vọng.

Tinh lực của Kỳ Tuân quá dồi dào, ban đầu không khí khá ổn, kết quả người này ngày càng điên cuồng, nhịp điệu bắt đầu lệch sang một hướng cực kỳ kỳ quái…
Tên biến thái này thế mà lại bảo cậu xoạc chân trên đùi anh! ! !
Miệng lại còn nói: “Không phải bảo bối rất am hiểu chuyện xoạc chân à? Lâu rồi không xoạc, xoạc cho anh em nào!”
Không được bao lâu lại thở hổn hển, trong lúc dùng sức lại còn kêu rên nói: “Bảo bối à, điểm động tâm của anh tăng lên rồi này!”
Nhạc Hàm: “…! ! ! !”
Trên thế giới này sao lại có người làm người ta xấu hổ đến như thế khi ba ba ba chứ! Cậu muốn điên rồi!

Lúc nằm chèm bẹp ở trên giường như cá chết, quyết tâm Kỳ Tuân muốn gì thì cậu cho đó của Nhạc Hàm đã tiêu tan, tiêu tan không còn một mảnh.

Để, để cậu trì hoãn đi đã rồi nói sau, dù sao cũng có quá nhiều thứ vượt khỏi phạm vi thể lực của cậu có thể thừa nhận, với thể chất hiện giờ thì thật sự không cho nổi…
Kỳ Tuân thì thỏa mãn, sướng như sắp thăng thiên, sau khi xong chuyện thì xoa xoa đầu Nhạc Hàm, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai nấu canh cho em bồi bổ cơ thể.


Nhạc Hàm: “…”
Cậu đã không muốn để ý tới người đàn ông này nữa rồi.

Giấc ngủ này, Nhạc Hàm ngủ rất say, một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh lại thì cậu vẫn thực uể oải không muốn động đậy gì.

Tối qua tuy Kỳ Tuân hơi quá đáng nhưng cũng coi như ôn nhu, vì thế cậu cũng không đau, chỉ là cứ có cảm giác có thứ gì đó ở lại bên trong… khó chịu.

Kỳ Tuân gọi lần thứ hai, Nhạc Hàm hiếm khi tỏ vẻ cáu kỉnh ôm gối không chịu buông.

Cố tình cho dù cậu cáu kỉnh thì tựa hồ cũng chọt trúng điểm nào đó của Kỳ Tuân, người đàn ông này lại càng cười yêu thương và nhu hòa hơn nữa, ôm lấy cậu hung hăng hôn môi cậu hai cái, nhếch môi nói: “Nếu không phải vì bây giờ em vẫn còn mệt thì anh còn có thể dùng ba cái bao nữa.


Nhạc Hàm khiếp sợ: “Em đã làm cái gì chứ? !”
Sao lại phải đối xử với cậu như vậy! !
Kỳ Tuân đỡ sau gáy Nhạc Hàm, chậm rãi nói: “Em cảm thấy mình đã làm cái gì?”
Nhạc Hàm hùng hồn nói: “Em không làm gì cả!”
Kỳ Tuân cười khẽ nói: “Không, cái gì em cũng làm cả.


Anh cúi người thì thầm bên tai Nhạc Hàm: “Bảo bối à, đừng chối, sự tồn tại của em bây giờ đối với anh mà nói chính là ‘cái gì cũng làm’.


Ngụ ý là cho dù Nhạc Hàm có nằm yên ở đó không nhúc nhích thì vẫn có thể làm Kỳ Tuân hăng hái dạt dào sử dụng hết cả một thùng bao.

Lúc Kỳ Tuân đi rồi, Nhạc Hàm vùi đầu vào trong gối, hai lỗ tai đỏ tới sắp nhỏ máu.

Cái đồ lưu manh! ! !
Lưu manh xấu xa! ! !
Nhạc Hàm ngây người một hồi lâu, cuối cùng không biết nghĩ thế nào mà cầm lấy mũ trò chơi Kỳ Tuân đặt bên cạnh, đăng nhập trò chơi.

Tin nhắn nhìn thấy trước tiên vẫn là của Triệu Nhất Phi.


Triệu Nhất Phi: “Thang thái tử chắc đã bị chuyện của ông và Mộc Thần trong khoảng thời gian này kích thích, ngày hôm qua đã lên Tú Cầu Lâu, ông đoán thử coi là ai nhận được tú cầu?”
Nhạc Hàm sửng sốt, có chút xấu hổ, lại có chút tò mò.

Nhạc Hàm gửi một dấu chấm hỏi cho Triệu Nhất Phi, Triệu Nhất Phi nhanh chóng gửi đoạn video tới.

Nhạc Hàm mở ra xem, chỉ thấy Thang thái tử đứng trên Tú Cầu Lâu cao cao một hồi lâu, tình cảnh bên dưới thì giống với lần Nhạc Hàm dùng nick Đát Kỷ ném tú cầu, khoảng đất rộng bên dưới trống trơn, tất cả đều đứng ở xa xa vây xem.

…xem ra trong mắt người chơi, Thang thái tử cũng đã trở thành nhân vật ‘có độc’.

Khóe miệng Nhạc Hàm giật giật.

Thế nhưng Thang thái tử không giống cậu, khi mà Thang thái tử bi quan thất vọng thì da mặt còn dày hơn cậu gấp đôi.

Quần chúng vây xem tránh đi ý tứ là ‘bọn ta chỉ tới vây xem thôi, không tham dự, cám ơn’, mặc dù đã tránh ra xa nhưng không phải ném không tới, chỉ là trước đây Nhạc Hàm thấy mọi người ghét bỏ mình như thế, tuy rất căm giận nhưng không tới mức không biết xấu hổ mà cường ngạnh ném cầu vào bọn họ.

Nhưng Thang thái tử thì không như thế, cậu ta đứng trên Tú Cầu Lâu chỉ đám người hổn hển mắng nửa ngày, sau đó phừng lên lửa giận giống như ném tạ mà ném tú cầu đập về phía đám người đang vây xem.

Khí thế kia, da mặt kia quả thực là siêu khủng! !
Nhạc Hàm ngạc nhiên nhìn đám người vây xem trong video giống như thủy triều phát ra tiếng hét chói tai tản ra, nhưng có một người vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Mà tú cầu thì cứ thế vẽ một đường cong bình ổn rơi vào trong tay đối phương.

Người đó là… là Ảm Nhiên Thần Thương? ? ?
Nhạc Hàm mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Ảm Nhiên Thần Thương chụp tú cầu của Thang thái tử? !
Chờ đã, này sao giống như tự nguyện nhận quá vậy? ! Tuy thang thái tử ném rất chuẩn nhưng người xung quanh đều trốn chạy cả rồi, nếu Ảm Nhiên Thần Thương không muốn chụp thì vẫn có thể tránh được, nhưng cố tình cậu ta lại đứng im, cứ vậy nhận lấy!
–tức là, Ảm Nhiên Thần Thương có ý với Thang thái tử? ? ?
Trong nháy mắt, một tia tinh quang lóe lên trong đầu, Nhạc Hàm nhớ tới một vài chi tiết trong quá khứ!
Cậu, nói, mà! ! !
Trước đây Ảm Nhiên Thần Thương bị Thang thái tử nhìn chằm chằm lâu như vậy, nhờ vào sự giúp đỡ của cậu khó khăn lắm mới thoát được, kết quả trong trận chiến cuối cùng của Mộc Manh Quân lại chủ động theo Thang thái tử chạy tới chiến trường, lăn lộn một chỗ! Khi đó Nhạc Hàm đã cảm thấy kỳ quái rồi, chỉ là không nghĩ ngợi nhiều…
Thì ra là thế! ! !
Nhạc Hàm lập tức chuyển sang bảng điều khiển nick phụ, ấn mở khung chat với Ảm Nhiên Thần Thương, kích động nói: “Cậu thích Thang thái tử hả? ! ! ! ! ! !”
Không bao lâu sau, Ảm Nhiên Thần Thương đáp lại: “Orz…”
Nhạc Hàm: “Sao cậu không nói sớm! ! ! !”
Ảm Nhiên Thần Thương: “…tôi không biết, tôi thật sự rất phiền, người này không đáng tin.



Nhạc Hàm: “Sao vậy? ? ?”
Khung chat duy trì biểu hiện trạng thái ‘đối phương đang nhập tin’ thật lâu, qua vài phút Ảm Nhiên Thần Thương mới gửi tới một đoạn thoại mơ hồ: “Trước đây anh ta theo đuổi công chúa Tần quốc lâu như vậy, quay đầu một cái là thích anh, còn làm oanh oanh liệt liệt như thế…”
Nhạc Hàm giật mình.

Cậu có chút xoắn xuýt.

Một lát sau, Nhạc Hàm dè dặt hỏi: “Cậu thích Thang thái tử từ khi nào?”
Ảm Nhiên Thần Thương đáp: “…từ trước kỳ thi đại học đi.


Nhạc Hàm hít sâu một hơi.

Tức là khi đó Ảm Nhiên Thần Thương theo cậu cùng nhìn Thang thái tử điên cuồng theo đuổi công chúa Tần quốc, thật vất vả lên mạng trong kỳ bế quan thi đại học, có lẽ cũng vì Thang thái tử đi, kết quả phát hiện Thang thái tử không thích Tần công chúa nữa, chuyển sang thích Yêu Phi Đát Kỷ cậu đây, thậm chí còn vì thế mà nhắm tới Ảm Nhiên Thần Thương.

Này cũng quá mức….

Nhạc Hàm không có cách nào tưởng tượng tâm tình của Ảm Nhiên Thần Thương khi đó.

Cậu không biết làm sao, chỉ nói: “… xin lỗi.


Ảm Nhiên Thần Thương: “Anh xin lỗi cái gì vậy chứ, tôi nói là Thang thái tử không đáng tin, anh ta thật sự không đáng tin!”
Ảm Nhiên Thần Thương lại nói: “Anh cũng biết chuyện Tú Cầu Lâu rồi đi? Thật ra ngày hôm quá tôi quá sửng sốt nên mới không nhúc nhích… tôi không nên nhận, cũng muốn ly hôn với anh ta, aiz…”
Nhạc Hàm vội nói: “Thang thái tử nói thế nào?”
Qua thật lâu, Ảm Nhiên Thần Thương mới nói: “… anh ta không đồng ý… tôi cũng không biết anh ta nghĩ gì, hiện giờ anh ta không muốn ly hôn nhưng tôi nghĩ rằng mình thật sự không nên tiếp nhận, anh ta không đáng tin…”
Ảm Nhiên Thần Thương vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, có thể nhìn ra cậu ta đang rất bối rối.

Cuối cùng, Ảm Nhiên Thần Thương nói: “Trước không nói, chờ qua một thời gian rồi tôi sẽ nói chuyện với anh ta một phen, aiz, chào nhé.


Nhạc Hàm khô khan nói: “Cậu cố lên nhé…”
Lúc Kỳ Tuân tiến vào phòng lần nữa thì thấy Nhạc Hàm trợn tròn mắt nằm trên giường, giống như đang tự hỏi nhân sinh vậy.

Kỳ Tuân cảm thấy buồn cười, sao giống như anh làm người ta tới choáng váng vậy chứ?
Anh ngồi xuống mép giường, xoa đầu Nhạc Hàm hỏi: “Sao thế? Đang nghĩ chuyện gì?”
Nhạc Hàm nhìn anh một cái rồi kể lại chuyện Ảm Nhiên Thần Thương và Thang thái tử.

Kỳ Tuân kinh ngạc, sau đó nhướng mày, vẻ mặt lộ rõ ‘à ha, cái tên phiền phức kia cuối cùng cũng có thể an tĩnh rồi, thật cám ơn trời đất’.

Khi nãy Nhạc Hàm vẫn luôn suy nghĩ về chuyện ly kỳ này, sau đó cậu phát hiện không quản là mình và Kỳ Tuân, Chu Dao và Lạc Diễn hay là Ảm Nhiên Thần Thương và Thang thái tử thì tựa hồ đều vì duyên phận kỳ lạ trong trò chơi ‘Chiến Quốc’ này mà buộc lại với nhau.

Gì mà phó bản ‘Hỉ Kết Liên Lý’, gì mà Tú Cầu Lâu, tất cả đều là những thứ vô liêm sỉ…
Nhạc Hàm nói xong thì bụm mặt.

Kỳ Tuân ho khan, ra vẻ đường hoàng nói: “Nhưng mà chơi rất vui…”

Nhạc Hàm chỉ im lặng một chốc, sau đó rất nhanh khẽ gật nhẹ đầu.

Kỳ Tuân nói nhỏ: “Thật ra còn chuyện càng phá liêm sỉ hơn nữa, em đã quên….


Nhạc Hàm tách mấy ngón tay, lộ ra đôi mắt ở phía sau, tò mò nhìn Kỳ Tuân.

Trước đây bạn của Kỳ Tuân có đưa cho anh một cái mũ giáp, chỉ là bình thường anh đã có một cái nên cái mũ mới bị anh bỏ vào trong góc phòng.

Vì muốn làm chuyện càng phá liêm sỉ hơn này mà anh đặc biệt lục nó ra, bởi vì hệ thống động tâm chỉ có thể sử dụng khi hai vợ chồng ở trong trạng thái toàn tức.

Ngay sau đó, chuyện thú vị đã tới rồi.

Đêm đó, đối với người chơi ‘Chiến Quốc’ đáng lý ra phải là một buổi tối thật yên bình.

Thẳng đến khi trên diễn đàn xuất hiện một bài post.

Chủ đề: “Mau xem bảng xếp hạng điểm đồng tâm vợ chồng! ! ! !”
Lầu chính: “Ôi đệt, điểm đồng tâm của Mộc Thần và Đát Kỷ đã max rồi! ! ! Max đó! ! ! Mẹ nó hai cái người này đã cày tới một ngàn điểm rồi, Manh Bất Manh và Lộc Giác ở top 2 cũng hơn chín trăm rồi, vị trí thứ ba là sao vậy chứ, mấy người cố gắng lên đi chứ, sao lại ngay cả năm trăm điểm cũng không đạt nổi thế kia! ! !”
Bình luận bên dưới:
“Không phải đâu, lâu chủ phải hỏi hai cặp kia xảy ra chuyện gì mới đúng…”
“Chạy ra ngoài đời thật thì đương nhiên không giống rồi …”
“Mộc Thần và Đát Kỷ phát triển ra ngoài đời, vậy Manh Bất Manh với Lộc Giác là sao?”
“Lầu trên suy nghĩ thật tỉ mỉ.


“Aiz, thức ăn cho chó của hai người này mấy người còn chưa ăn quen à?”
“Phát đến tới mức cẩu độc thân phải rống giận, có bản lĩnh thì ly hôn đi! ! ! !”
Mười phút sau, lại một bài post xuất hiện trong diễn đàn.

“Khoan đã, tên nick chính của Mộc Thần và Đát Kỷ đã biến mất trên bảng xếp hạng điểm đồng tâm vợ chồng rồi, lẽ nào ly hôn thật à? ! ! ! Xảy ra chuyện gì vậy! ! ! !”
Trong bài post bàn tán xôn xao một trận, một tiếng sau, bài post thứ ba xuất hiện trong diễn đàn.

“Chết tiệt, mới khi nãy bạn của lâu chủ nhìn thấy nick chính của Mộc Thần và Đát Kỷ ở trong khu phó bản Hỉ Kết Liên Kết, thế mà đảo mắt một cái bọn họ lại xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng điểm đồng tâm rồi… tức là sau khi ly hôn bọn họ lại chạy tới phó bản Hỉ Kết Liên Lý để kết hôn, hơn nữa có bản lĩnh leo lại top một trong một khoảng thời gian ngắn như thế, lại còn là đùng một phát nhảy lên? ! ! ! ! Mắt chó trừng tới phát ngốc! Cẩu lương này quá thái quá rồi! ! ! ! Lật bàn! ! ! ! !”
Ngay sau đó diễn đàn game Chiến Quốc hoàn toàn ầm ĩ.

“Xin hỏi có ai biết Mộc Thần và Đát Kỹ dùng thần kỹ gì để quét điểm đồng tâm không vậy?
“Có cách tú ân ái nào tương đối tao nhã không vậy, online chờ được chỉ dạy!”
“@nhân viên quản lý bảng xếp hạng điểm đồng tâm xác định không có vấn đề gì chứ? ? ?”
“Tôi và chồng đang dự tính phát triển ra ngoài đời, hi vọng sau đó bọn tôi cũng có thể xếp hạng nhất bảng xếp hạng! Cầu nguyện!”
“Có ai muốn tổ đội đi đánh cẩu nam nam không?”
“Mộc Thần! ! ! Anh đã không còn là Mộc Thần trước kia nữa rồi! ! ! Sao anh lại trở nên cợt nhả như thế chứ! ! !”

“Cái đó, tôi cảm thấy hai người này cả đời này có lẽ cũng không thoát khỏi vị trí top một đâu, mọi người tự giác một chút đi, trân trọng sinh mệnh, rời xa thức ăn cho chó _(:з)∠)_ “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương