Không chỉ người ngồi gần bọn họ, ngay cả những người ngồi hàng ghế đầu cũng quay đầu lại.
Nhạc Hàm nghe thấy bên tai truyền tới tiếng nghị luận, cả gương mặt đều nóng hừng hực, hô hấp có chút gấp gáp.
Cậu không ngẩng đầu, chỉ gật nhẹ đầu nói: “Cám ơn.”
Người đỡ cậu không nói gì, chỉ buông lỏng tay, ngay sau đó Hà Nghị Minh liền sáp tới muốn tiếp cận Nhạc Hàm: “Nhạc Hàm, em không sao chứ?”
Nhạc Hàm né tránh, theo phản xạ có điều kiện trực tiếp trốn ra phía sau người vừa đỡ mình dậy.
Hà Nghị Minh thấp giọng gọi: “Nhạc Hàm!”
Người che chắn phía trước Nhạc Hàm đưa tay cản Hà Nghị Minh lại, thản nhiên nói: “Muốn tiếp tục bị người ta vây xem sao? Muốn nói gì thì cứ ra ngoài trước rồi hãy nói.”
Biểu cảm Hà Nghĩ Minh lạnh băng, nâng mắt nhìn người thanh niên trước mặt.
Ánh đèn trong khán phòng chợt lóe lên, con ngươi Hà Nghị Minh cũng co rút.
Trong cuộc sống, Hà Nghị Minh rất hiếm khi gặp gỡ nam giới nào có đủ thực lực cạnh tranh với mình.
Trước giờ hắn chưa từng so bì với người khác, bởi vì hắn có lòng tự tin rất lớn.

Từ diện mạo đến học thức đến gia thế, rất ít người có thể mạnh hơn hắn.
Thế nhưng người trước mặt vừa nhìn một cái đã làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Người thanh niên này vóc người cao lớn hơn hắn, tướng mạo cũng cực kỳ xuất sắc, chỉ đơn thuần đứng ở nơi đó đã có cảm giác tốn tại rất lớn.
Đối phương che chắn trước người Nhạc Hàm, bảo vệ Nhạc Hàm, trên mặt lại còn mang theo biểu cảm khinh thường, toàn bộ làm Hà Nghị Minh lần đầu tiên bốc lên ngọn lửa giận.
Vu Mạn Mạn dựa vào lòng bạn mình khóc, miệng còn không ngừng phát ra những lời mắng chửi tục tĩu khó nghe.
“Được rồi được rồi, ra ngoài trước rồi nói!” Kiều Duệ dẫn theo một người bạn khác tê rần da đầu nói.
Đám người lôi lôi kéo kéo rời khỏi khán phòng, lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tới chỗ vắng người.
Vu Mạn Mạn khóc tới thở không nổi, cũng không biết nghĩ sao mà vẫn còn đi theo đám bọn họ, bạn của cô ta lớn tiếng an ủi: “Được rồi, khóc cái gì, vì hai thằng chó có đáng không chứ?”

Kiều Duệ đối với con gái cũng không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Miệng mồm sạch sẽ một chút, hai cô tưởng mình là ai, tưởng tôi không biết đám mấy người thời cấp ba đã làm gì Nhạc Hàm à?”
Vu Mạn Mạn cùng nữ sinh kia có chút cứng ngắc.
Nữ sinh kia mặc dù không phải bạn thời cấp ba của Nhạc Hàm nhưng quen biết Vu Mạn Mạn lâu như vậy, tự nhiên cũng nghe Vu Mạn Mạn nói về chuyện thời cấp ba.
Chỉ là khi đó Vu Mạn Mạn vẫn luôn tỏ ra giễu cợt cùng đắc ý, mà cô cũng chỉ nghe như nghe chuyện cười vậy thôi.
Lúc này, Vu Mạn Mạn mạnh miệng nói: “Tôi làm gì chứ?”
Kiều Duệ bị thái độ không biết xấu hổ của Vu Mạn Mạn chọc giận, trực tiếp nói: “Cô đừng tưởng mình là con gái thì tôi sẽ không dám đánh.”
Vu Mạn Mạn biến sắc: “Ông…”
“Aiz, Kiều Duệ, bình tĩnh chút nào!” Nam sinh kia vội vàng khuyên nhủ.
Hà Nghị Minh nhìn Kiều Duệ, lại nhìn Vu Mạn Mạn, nhíu mày, cứ cảm thấy sự tình có chút không đúng lắm, nhất định là có chuyện mà trước kia hắn không biết, thế nhưng chuyện cần chú ý nhất bây giờ chính là Nhạc Hàm, vì thế chỉ đành tạm thời đè ép nghi vấn xuống.
Nhạc Hàm vẫn luôn đứng phía sau người thanh niên đã giúp mình, tới nơi này thì một lần nữa thấp giọng nói cám ơn, đối phương tùy ý ừ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Vu Mạn Mạn vẫn khóc sướt mướt nãy giờ, ánh mắt có chút ghét bỏ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…” Người nam sinh kia lúng túng hỏi.
Nhạc Hàm không muốn làm lớn chuyện để người khác biết, cậu mệt mỏi nói với Kiều Duệ: “Kiều Duệ, cậu bảo tôi mang tập tới cho hai người bạn này đúng không? Đưa cho bọn họ là được à?”
Kiều Duệ nghe vậy cũng không còn tâm tư quản Vu Mạn Mạn, vội nói: “Đúng rồi—- Hàm Hàm, cậu không sao chứ?”
Kiều Duệ vẫn luôn đối xử với Nhạc Hàm như anh em ruột, cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, cảm xúc của Nhạc Hàm cũng bình ổn lại, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Không sao, chỉ té lộn mèo một cú mà thôi.”
Nói xong liền cười cười, muốn làm cho Kiều Duệ không quá lo lắng.
Thanh niên ở bên cạnh liếc nhìn Nhạc Hàm, rốt cuộc thấy rõ mặt cậu, lại bị nốt ruồi lệ dưới mắt phải hấp dẫn sự chú ý, có hơi cúi đầu tỉ mỉ quan sát.
Cảm nhận được ánh mắt đối phương, Nhạc Hàm cũng nhìn sang, vừa vặn cùng đối phương đối diện.
Vừa rồi ở trong khán phòng nhỏ, bởi vì ánh đèn khá mờ nên mặc dù Nhạc Hàm có nhìn sơ qua, biết rõ là rất đẹp trai nhưng vẫn chưa nhìn rõ, một đường đi ra đây cậu vẫn luôn cúi đầu, thẳng đến lúc này ở khoảng cách gần như vậy nhìn rõ gương mặt của đối phương, cậu bất ngờ bị nhan sắc có lực tấn công siêu mạnh của đối phương làm cho hoảng hốt—- trong bóng đêm, dung nhan thanh niên như ngọc, đôi mắt có độ cong ưu mỹ, con ngươi đen kịt xinh đẹp phản chiếu vì sao long lanh, quả, quả thực là thần tiên!
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới những chuyện vừa mới xảy ra thì cực kỳ lúng túng, không biết làm sao cứng ngắc nhếch môi, gượng gạo tới cực điểm.
Bởi vì tâm tình kích động nên hốc mắt cậu có chút ửng đó, cộng thêm gương mặt cũng ửng hồng, nụ cười này làm người ta cảm thấy vừa ngốc lại đáng thương.

Thanh niên đối diện sửng sốt, vô thức nhếch môi đáp lại, trong lòng nghĩ nghĩ, không quản là dáng dấp ngốc nghếch hay nốt ruồi này đều giống như…
Nhạc Hàm vội vàng nhét cuốn vở bị cuộn tròn vào tay đối phương: “Cái này….

của anh.”
Thanh niên nhận lấy, thuận tay lật ra xem: “Cám ơn.”
Tuy tình huống có chút vi diệu nhưng Kiều Duệ vẫn giới thiệu mọi người với nhau: “Hàm Hàm, đây là Kỳ Tuân của ban nhạc tôi, người này là Chu Diêu.”
Sau đó hướng hai người nói: “Đây là bạn cùng phòng của em, Nhạc Hàm, đã nói trước với hai người rồi.”
Lúc Kiều Duệ giới thiệu, Vu Mạn Mạn thấy không ai chú ý tới mình thì vẫn còn khóc, nhưng cũng đã chầm chậm thu nhỏ thanh thế.

Nước mắt lau khô cũng làm đầu óc cô tỉnh táo lại, lúc này nhìn rõ hai người ù ù cạc cạc xông ngang vào chuyện của mình thì có chút sửng sốt.
Nữ sinh kia thấy Vu Mạn Mạn ngây ngốc nhìn chằm chằm hai người kia liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tuy vừa nãy nhìn thấy hai người, chuẩn xác là người cao lớn kia cũng làm cô khá chấn động.

Thế nhưng tình huống hiện tại không phải lúc thích hợp để lộ ra vẻ mê trai nên mới không đề cập chủ đề này với Vu Mạn Mạn.

Hiện giờ thấy phản ứng của bạn mình, cô liền tò mò, lẽ nào Vu Mạn Mạn biết hai người này?
Vu Mạn Mạn lúc này rốt cuộc cũng biết vì sao lúc ở trong thính phòng nhìn thấy nam sinh trên đài, cũng chính là người đứng bên cạnh Nhạc Hàm lúc này lại quen mắt như vậy!
Vu Mạn Mạn có chút lắp bắp: “Bọn họ, bọn họ là….”
Bên kia, sau khi được Kiều Duệ giới thiệu, Chu Diêu lập tức nói với Nhạc Hàm: “Xin chào, xin chào.”

Kỳ Tuân thì chỉ gật đầu một cái.
Nhạc Hàm có chút áy náy khi đã cuốn hai người vào chuyện lộn xộn này, vì thế nhỏ giọng nói: “Hôm nay thật ngại quá…”
Nói tới chuyện này, Kiều Duệ nhíu mày: “Sớm biết vậy đã không gọi cậu tới, Hàm Hàm, chúng ta về thôi.”
Hà Nghị Minh kiềm nén không lên tiếng nãy giờ mở miệng: “Chờ đã.”
Hắn vẫn luôn đứng xem, quan sát Nhạc Hàm cùng người thanh niên gọi là Kỳ Tuân kia hỗ động, quan sát biểu cảm của Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm thích người có dáng dấp đẹp, trên thực tế thì đại đa số người trên thế giới này đều thích người có dáng dấp đẹp.
Hà Nghị Minh cùng Nhạc Hàm quen biết, sau khi biết Nhạc Hàm thích mình cũng tỏ ra cực kỳ thản nhiên, hắn biết Nhạc Hàm yêu thích diện mạo cỡ nào.
Vì vậy lúc vừa gặp người này hắn đã sinh ra cảm giác nguy cơ không phải không có đạo lý—- hắn chán ghét tất cả mọi thứ cướp đi sự chú ý của Nhạc Hàm.
Nhưng mà may mắn—- Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân này xem ra chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên.
Nếu là lần đầu tiên thì không quản người này khơi dậy bao nhiêu tâm lý cạnh tranh, ít nhất trong chuyện Nhạc Hàm thì hắn tạm thời không cần cân nhắc tới đối phương.
Vấn đề của hắn cùng Nhạc Hàm thủy chung chỉ có hai bọn họ liên quan với nhau mà thôi.
Hà Nghị Minh lên tiếng, Kiều Duệ liền lộ ra biểu cảm khó chịu.
Thường ngày Kiều Duệ vẫn luôn là người rất bình tĩnh, thậm chí còn biết cả chuyện Nhạc Hàm thầm mến Hà Nghị Minh, thế nhưng sau khi biết Hà Nghị Minh quen Vu Mạn Mạn, Kiều Duệ đã âm thầm đánh một dấu X siêu to khổng lồ cho tên Hà Nghị Minh này, nhưng vẫn còn khá bình tĩnh.
Chính là lúc học kỳ này khai giảng, Nhạc Hàm nói cho Kiều Duệ biết lần tiếp xúc đó của hai người, Kiều Duệ thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa.
Lúc Nhạc Hàm cùng nhóm Hà Nghị Minh tranh chấp, Kiều Duệ không ở nên không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng lúc này thì hoàn toàn nhìn thấu ý tứ của Hà Nghị Minh.
Tên này muốn một lần nữa tìm tới Nhạc Hàm?
Đùa gì vậy?
Chu Diêu cùng Kiều Duệ quen biết lâu như vậy, hiếm khi thấy Kiều Duệ cáu kỉnh thế này, thấy đối phương giống như có xúc động muốn tung quyền cước, Chu Diêu đau đầu vội chạy tới: “Có chuyện gì từ từ nói!”
Nhạc Hàm liếc nhìn Hà Nghị Minh.
Trong bóng tối, Hà Nghị Minh lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu đáp lại.
Mà trước hôm nay, Nhạc Hàm thật sự chưa từng nghĩ tới Hà Nghị Minh thật sự thích mình.
Lúc phát hiện chuyện này, tâm tình Nhạc Hàm thực sự rất phức tạp.


Nhưng lúc biết Hà Nghị Minh rõ ràng đã biết xích mích của mình với Vu Mạn Mạn nhưng vẫn chọn lựa kết giao với cô ta—- không quản là xuất phát từ mục đích gì—- trong lòng Nhạc Hàm chỉ còn lại phẫn nộ cùng sỉ nhục.
Nhìn dáng vẻ Hà Nghị Minh.
Hà Nghị Minh thoạt nhìn lạnh nhạt như bình thường, bất cứ lúc nào, giơ tay nhấc chân đều lộ ra ưu nhã cùng tự tin.
Nhạc Hàm đã từng bị Hà Nghị Minh như vậy cuốn hút say mê.
Thế nhưng giờ phút này, cậu lại nghĩ, cho dù là tình cảnh như thế này mà Hà Nghị Minh vẫn còn tự tin như vậy sao?
Tự tin chỉ cần mở miệng giải thích thì Nhạc Hàm cậu sẽ ngoan ngoãn nhào vào lòng hắn?
Cái người này dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Hắn coi Nhạc Hàm cậu là cái gì?
Gió đêm thổi qua.
Nhạc Hàm nhìn chằm chằm Hà Nghị Minh, mở miệng: “Không có khả năng.”
Hà Nghị Minh sửng sốt, cứ như không hiểu câu trả lời ‘không có khả năng’ của Nhạc Hàm có ý gì.
Thế nhưng hắn rất thông minh, rất nhanh đã hiểu được, biểu cảm trở nên ngạc nhiên.
Hắn gọi: “Nhạc Hàm!”
Nhạc Hàm một lần nữa nói: “Không có khả năng, còn nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Hà Nghị Minh rốt cuộc cảm nhận được sự tình thoát khỏi sự khống chế của mình, hắn có chút nóng nảy: “Nhạc Hàm, nói chuyện với tôi một chút.”
Nhạc Hàm lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Hà Nghị Minh muốn đuổi theo nhưng bị Kiều Duệ trừng mắt cản lại.
Chu Diêu đương nhiên sẽ giúp anh em, lúc này cũng không nói hai lời tiến tới hỗ trợ ngăn cản, Kỳ Tuân ở một bên, suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Hà Nghị Minh.
Anh phát hiện người này tựa hồ có địch ý với mình, mà nhìn biểu cảm lạnh lùng của đối phương, anh không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nếu là trước kia, Kỳ Tuân hoàn toàn không có hứng thú với loại phản ứng này, cũng không để tâm, dù sao anh cũng là trai thẳng.
Thế nhưng bây giờ, anh đã biết thêm rất nhiều điều.
Anh suy nghĩ một chút, lại nhìn nam sinh cắm đầu đi ở phía trước, sờ sờ mũi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương