Tả Hạo có chút đau đầu.

Cậu phụ trách tiếp đãi bạn học mới, người ta mới đến ngày đầu tiên, không chỉ không giúp người ta cảm thụ được bầu khung cảnh ấm áp của gia đình, còn bị đại lão bắt nạt, không bảo vệ được bạn học mới, cậu rất tự trách.

Có điều phải nói thật, giọng nói của Trầm Chu lúc nói chuyện, quả khiến người khác kinh ngạc thật, lúc nói nhẹ nhàng cũng không cảm thấy cái gì kì lạ, nhưng vừa nâng tông giọng thì...Tả Hạo nhớ lại dư vị lúc nãy, cũng thấy dễ nghe đó chứ.

Không đúng không đúng, bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này.

Bạn học mới mới bị trùm trường bắt nạt, mình nên đi an ủi người ta, phải biểu hiện ra được tình yêu thương bạn học chn chứa mình chưa phát huy hết ra mới được.

Tả Hạo lắc lắc đầu, đem mấy suy nghĩ loạn thất bát tao xua đi, đuổi theo Trầm Chu đang đi phía trước: "Cậu đừng sợ, nếu bọn họ lại gây phiền toái cho cậu, chúng ta sẽ đi báo cáo với giáo viên, để Trình hói đầu thu thập cậu ta."
Trầm Chu lắc đầu, âm thanh lại khôi phục thành giọng điệu trầm thấp ban đầu: "Tớ không có tức giận."
Không nghe được âm thanh mềm mại kia, Tả Hạo thế mà có chút thất vọng.

Trầm Chu thật sự không có tức giận, chỉ là có chút phiền muộn.

Giọng cậu thời gian trước khi đổi giọng cũng không phải thế này, tuy nhẹ nhàng hơn nam sinh bình thường, nhưng không có cảm giác mềm mại kia, mãi đến sau khi đổi giọng qua đi.

Lúc đầu còn thấy rất hiếm lạ, các bạn học trên lớp cũng trêu cậu, nhưng phần lớn đều là thiện ý, sau đó thi đậu cấp ba, cậu lần đầu tiên nếm được tư vị bị ức hiếp.

Tính tình cậu vốn đã nhẹ nhàng ôn hòa, nói chuyện với người khác cũng rất nhã nhặn, nhưng vì giọng nói mềm mại, không biết tại sao lại chọc tới người ta.

Mới đầu nghe được cậu nói chuyện liền rất khoa trương chà xát cánh tay, lộ rõ biểu tình chán ghét.

Sau đó liền thì thầm nói nhỏ sau lưng cậu, hoặc là cố ý nói những lời khiến người khác khó chịu ở ngay trước mặt cậu.

Cuối cùng sau buổi tự học tối như bao ngày, cậu bị vài nam sinh ngăn lại trong nhà vệ sinh, bị tạt nước lạnh vào người, họ còn nắm lấy tóc cậu kéo đến da đầu cậu tê rần lên, cậu vừa phát ra tiếng mấy người kia liền hưng phấn mà hét to hơn.

"Đồ ẻo lả kêu nữa đi kêu tao xem nào!"
"Hahaha cái giọng nói này còn khiến tao thích thú hơn so với bọn nữ sinh!"
"Ghi âm lại ghi âm lại đi..."
"Ghi âm cái đầu mày, tởm chết mẹ, đàn ông gọi có gì hay ho đâu, mày hết chuyện rồi hả?? Đi mau lên, làm tao nổi một thân da gà lên rồi đây."
...!
Trầm Chu cuối cùng đi tìm giáo viên, cũng có nói cho cha mẹ của mình.

Tính tình cậu tuy quy củ hòa nhã, nhưng cũng không phải người hay nhẫn nhục chịu đựng.

Ở trường bị bắt nạt cậu không thể ngăn lại được, nhưng cũng sẽ không lựa chọn trầm mặc.

Làm gì đó cũng chưa chắc có tác dụng, nhưng cái gì cũng không làm thì chỉ có thể chờ bị người khác bắt nạt.

Có thể cứu lấy mình, chỉ có thể là mình.

Được cái số cậu may mắn.

Mấy người kia cuối cùng bị phê bình trước toàn trường, nam sinh dẫn đầu kia bị trường đuổi học.


Chỉ là sau này cậu đối với giọng nói của chính mình để ý hơn, dần dần gọt giũa ra được giọng nói không còn mềm mại như thế kia nữa.

Lúc Lê Kiêu đe dọa mình cậu không hề sợ hãi, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi, dù sao cũng chả phải chưa từng bị đánh.

Trầm Chu tức giận nghĩ, nếu hắn đánh cậu, cậu sẽ đi báo cho giáo viên.

Nhưng cậu không hề hi vọng Lê Kiêu đánh mình, nguyên nhân nói ra có điểm buồn cười——Lê Kiêu lớn lên quá dễ nhìn đi, mà cậu trời sinh thích con trai.

Giống các nam sinh bình thường khi thích một cô gái xinh đẹp dễ thương, cậu cũng thích con trai cao ráo đẹp trai, âm thầm thôi.

Nếu Lê Kiêu mà đánh cậu...!
Vậy sau này không phải là kẻ thù rồi chứ?
Nghĩ như thế, tâm trạng vừa thoải mái đã lại nặng nề.

Tả Hạo ở bên cạnh cảm nhận được tâm tình lên lên xuống xuống bất thường của cậu, cẩn thận hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Trầm Chu nhẹ nhàng cong môi, ngại ngùng hỏi: "Cậu có đề thi thử không?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Tả Hạo chưa kịp phản ứng lại: "...A?"
Trầm Chu: "Tâm trạng tớ hơi không tốt, muốn giải đề."
"..."
Đại lão lúc không vui, không có cái gì mà một bộ đề thi thử không giải quyết được, nếu có, kia chỉ cần hai bộ.

Quả không hổ là học thần!
Tả Hạo thấy vô cùng kính nể.

Đề thi thử thì không có, đề thi thử của Nhất trung Giang Thành có chế độ thi riêng biệt, còn chưa có phát cho học sinh.

Tả Hạo hứa hẹn sau bữa tối sẽ dẫn cậu ra ngoài trường mua một bộ tài liệu.

Lớp 1 mới sáng sớm đã bị Trương Hồn chào hỏi, biết trên lớp sắp chuyển đến một vị học thần, chính là người năm ngoái đã đánh bại trường học của bọn họ trong cuộc thi năng lực tư duy Toán học.

Các lớp 11 ở Nhất trung Giang Thành phân thành bốn loại lớn, lớp chuyên Anh, lớp hỏa tiễn cùng lớp 1.

*Lớp hỏa tiễn: lớp tập hợp các học sinh có thành tích tốt nhất của trường.

Còn có một lớp đặc thù khác, là lớp 10 tập hợp các nhị thế tổ.

Không có lớp thường, bởi vì lớp thường không thể trụ nổi ở trường này được.

Đặc biệt là lớp 11-1, bên trong đều không phải người, câu nói mà những đứa trẻ ở lớp 1 nghe qua nhiều nhất chính là: Tụi em mà không nỗ lực học tập, chỉ có thể thi đỗ S đại đối diện thôi.

Các lớp khác run lẩy bẩy.

Xin lỗi chứ, nhưng S đại xem như đứng đầu cả tỉnh, đứng top 10 toàn quốc trong hệ thống các trường đại học 985- 211, thật sự là ủy khuất mọi người rồi.

*"Dự án 211", là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.


Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.

Còn "Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.

Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong "Dự án 985" là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong "Dự án 211" mà ra.

Lớp này có phải mạnh đến mức khinh thường cả S đại không thì không biết, nhưng học sinh chuyển trường có thể nhảy lên được lớp 1, khẳng định là lang diệt rồi.

Mà các bạn học lớp 1, cũng chuẩn bị quà tiếp đón học sinh chuyển trường rồi.

Lúc Trầm Chu tiến vào phòng học nhận được sự hoan nghênh rất nồng nhiệt, cậu bị dọa một trận.

Cậu không dám nói chuyện, ngại ngùng mỉm cười, chỉ là lúc lên bục giới thiệu về mình hơi hơi đề cao âm lượng, thanh âm vô cùng mềm mại, nói ra hai câu rất ngắn.

Trầm Chu nghe thấy bên dưới có hai nữ sinh kích động nói cậu đáng yêu.

Các nam sinh thì biểu hiện rất bình thường, chỉ là ánh mắt lúc nhìn cậu lại tỏa sáng lấp lánh.

Tổng thể mà nói, các bạn học mới dường như rất dễ sống chung.

Sau khi tan học, các bạn học lớp 1 hiếm thấy không yên tĩnh ngồi im một chỗ giải đề, mà một mặt hung tợn ùn ùn kéo đến trước bàn học sinh mới.

Trầm Chu bị vây ở giữa đám đông chật chội, mặt mày bối rối bị dọa không nhẹ.

Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, khẩn trương vò quần áo.

Sau đó mọi người tới tấp rút đề luyện tập trong tay ra.

Dâng bằng hai tay.

"Bạn học Trầm Chu, cậu có cuốn Toán học cho kì thi THPT bạn có thật sự nắm chắc không?"
"Tìm hiểu chút về Tuyển tập các đề thi thật Đại học môn Toán mới?"
"Cuốn Thực hành đầy đủ Tiếng Anh THPT cần không?"
"Tặng cậu cuốn Tinh luyện bảy chủ đề lớn trong thơ cổ..."
Bàn học vốn trống không rất nhanh nhét đầy các loại tài liệu ôn tập, có cái Trầm Chu từng làm qua, có cái chưa, có cái từng nghe qua, có cái mới nghe lần đầu, tài liệu nào cũng có, rất đa dạng phong phú.

Lợi hại nhất vẫn là lớp 1, phương thức tiếp đón bạn học mới quả nhiên không giống người ta.

Trầm Chu cúi đầu, không ngừng cảm ơn mọi người, giọng nói không to không nhỏ, thu lại chút ý vị mềm mại kia đi, trên gương mặt gầy gò đeo mắt kính gọng đen, trông nhã nhẵn lại ôn hòa, bởi vì thẹn thùng mà mặt ửng đỏ cả lên, trông cực kì ngoan ngoãn.

Vài bạn nữ tràn ngập tình thương của mẹ ngay tại chỗ, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

Học ủy Thang Cảnh Thước từ trong đoàn người đánh giết tới, thần sắc ngưng trọng: "Bạn học Trầm Chu."

Trầm Chu cúi đầu nhìn hắn, luống cuống nói: "Chào cậu."
Thang Cảnh Thước: "Sớm đã nghe nói qua đại danh của cậu, không nghĩ đến sẽ có duyên làm bạn cùng."
Trầm Chu nghi hoặc: "Tớ...!Tớ cũng thế?"
Sau đó một phần tuyển tập bộ ba quyển đề thi các loại bày ra trên bàn.

Thang Cảnh Thước: " Tại hạ...Thang Cảnh Thước, cầu chỉ giáo."
Trầm Chu: "...?"
Thang Cảnh Thước làm tư thế mời, âm thanh vang dội.

"Bạn học Trầm Chu."
"Xin chỉ giáo!"
_____
Lê Kiêu xách theo chai nước suối, lắc lư lượn lờ trước cửa sổ lớp 1, nghe thấy một trận ầm ĩ huyên náo bên trong.

Hắn cau mày.

Mấy người lớp 1 chính là cỗ máy học tập không có tình cảm, chuông tan học vừa reo đều không thể khơi lên nhiệt huyết biến thái.

Hắn tò mò liếc mắt nhìn bên trong.

Dãy cuối cùng của phòng học chen lấn đầy người, các học bá "không để ý động tĩnh bên ngoài, một lòng chỉ chú tâm vào việc học" người nào người nấy sắc mặt lộ rõ căng thẳng, như lâm phải đại dịch.

Một giọng nam vang dội: "Cho biết trong tam giác ABC, nếu A =..., vậy góc C là?"
Một giọng nhỏ hơn khác nói tiếp, là giọng trưa nay hắn mới nghe qua, ít đi một phần mềm mại.

"Chọn C." Gần như trả lời sau 1s.

Đối phương không phục, lại ra tiếp một đề: "Nếu đường thăng l, m cùng mặt phằng α、β......Vậy ta có?
"Chọn A." Vẫn là trả lời chỉ sau 1s.

Xung quanh bùng lên một trận tiếng kinh ngạc.

Lê Kiêu ngoài cửa sổ đầy mặt lờ mờ.

Cái trò gì kia?
Bình phương của sinA là cái khỉ gì?
Beita chả phải con chuột hay gì? Bây giờ trong Toán cấp ba còn có mấy thứ đồ này?
*Ở đây mình sẽ không dịch từ 贝塔 ra Beta (kí hiệu Toán học), do lúc này Lê Kiêu đang có sự nhầm lẫn giữa Beta (β) và Beita (âm đọc)
*Lê Kiêu nhầm giữa β là con chuột là có lí do, do phim hoạt hình Trung Quốc có một bộ tên là 舒克贝塔(âm đọc là Shuke Beita), nhân vật chính trong phim hoạt hình này là hai chú chuột, mà một trong số đó có tên là Beita nên Lê Kiêu mới liên tưởng từ này là chỉ chú chuột Beita này.

Alpha là cái gì nữa đây?
Bọn họ học cái từ này ở đâu vậy cà???
Trong cái môn nào chứ???
Não đại lão hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Bàn luận sôi nổi trong lớp học vẫn tiếp tục, lúc Lê Kiêu hồi thần lại đối phương đã ra xong đề, chỉ có thanh âm giọng nói của thiếu niên.

" It is never too late to fall in love"
*Chẳng bao giờ quá muộn để yêu
Lê Kiêu nghe không hiểu, chỉ thấy giọng nói kia rất nhỏ nhẹ êm tai, như thủ thỉ ngay bên tai hắn vậy.

Há, hóa ra bọn họ đang giải đề Tiếng Anh.


Ngang ngược càn quấy như Lê Kiêu, kiến thức đối với Tiếng Anh chỉ giới hạn có 26 bảng chữ cái, còn có thể phiên dịch những từ chửi thề từ nhiều loại từ đơn.

Khó trách hắn nghe không hiểu, phá án xong.

Lê Kiêu là nhị thế tổ ăn no chờ chết tiêu chuẩn.

Bài tập là cái gì? Chưa từng nghe qua.

Chỉ cần không bảo tôi chăm chỉ học tập, chúng ta chính là hảo huynh đệ.

Tiếng Anh?
Học Tiếng Anh làm gì?
Là do ngủ không ngon? Đánh nhau không đã tay? Hay game không zui đây?
one two three four còn không đủ dùng chắc?
Trừ giờ thể dục lên lớp đều đặn ra các tiết học khác đại lão đều đang chu du khắp Thế giới, nhưng bây giờ hắn moi tim móc phổi ra cũng muốn biết câu này có ý gì.

Lúc này chuông vào học đột nhiên reo lên, Lê Kiêu kinh hãi nhíu mày.

Hắn thế nhưng bất giác đứng ở của lớp 1 nguyên cả tiết giải lao.

Đệt.

Cái tật xấu gì đây.

Các bạn học lớp 1 phát hiện ngoài cửa lớp một vị đại thần đang đứng đó, đồng phục khoác trên vai hắn lỏng lỏng lẻo lẻo, đứng ngoài đó vừa bức vừa soái.

Nhưng mà các học bá không có tâm tư thưởng thức, bị dọa cho lập tức giải tán, vang lên một trận bàn ghế va chạm vào nhau kêu loảng xoảng, hiệu quả có thể sánh với chủ nhiệm lớp đột xuất đi kiểm tra trong giờ tự học.

Lê Kiêu cười lạnh một cái, cất bước đi về phòng học của mình.

Lúc đi ngang cửa sau, hắn ma xui quỷ khiến hướng vị trí dãy cuối lớp liếc một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt Trầm Chu nhìn qua đây.

Ngốc lăng lăng nhìn thẳng vào hắn, trong veo lại dịu dàng.

Đại lão mạc danh kì diệu bị cảm giác chột dạ bắt thóp.

Sau đó hắn nổi giận đùng đùng, cong ngón trỏ cùng ngón giữa hướng Trầm Chu khoét xuống, ngoài miệng không tiếng động nói gì đó.

Trầm Chu nhìn hiểu ý hắn.

Lê Kiêu: "Còn nhìn, liền móc rớt mắt mày."
Đối với hành vi ấu trĩ thế này của hắn cậu không biết nên phối hợp biểu cảm gì mới thích hợp, bèn cười ôn hòa.

"..."
Đại lão cảm thấy bị sỉ nhục.

Dựa theo tính khí của hắn trước đây, không giơ ngón tay giữa ra thì không còn là ông nội Kiêu của mày nữa.

*Ngón tay thối
Nhưng đối diện với ý cười nhợt nhạt kia, ông nội Kiêu không xuống tay được.

Đệt cmn rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương