Hàn Viễn
Chapter 8

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ khi Du Hàn nói câu kia, Lạc Lâm Viễn vẫn luôn trầm mặc. Đi đến chỗ hành lang Du Hàn mới phát hiện đèn cảm ứng không sáng, làm chỗ hành lang tối đen như mực. Anh mở đèn pin trên di động lên thì thấy túi rác vứt ngả nghiêng ngoài cửa phòng nhà hàng xóm, có miếng nước sốt chảy ra lan thành một vũng trên nền đất. Du Hàn nghĩ tới tên khiết phích ở phía sau nên xoay người nhắc nhở Lạc Lâm Viễn. Nào ngờ Lạc Lâm Viễn đang thất thần, thậm chí đi thẳng một đường, lướt qua mặt anh như không nghe thấy anh nói gì hết. Mắt thấy cậu sắp đạp vào vũng nước sốt kia, Du Hàn bất đắc dĩ vươn tay kéo người kia lại.

 

Mà lúc đó Lạc Lâm Viễn lại hất tay anh ra: “Không phải anh nói là xem như không quen biết hả?”

 

Du Hàn buồn cười nói: “Tôi đâu có nói ra khỏi cánh cửa này là xem như không quen biết ngay đâu.”

 

Lạc Lâm Viễn phản bác lại: “Từ lúc nào anh có quyền quyết định tôi có quen biết anh hay không?”

 

Du Hàn ở trong bóng tối nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lạc Lâm Viễn, như là trong đôi mắt ấy đang có một cây đuốc bên trong, đang cháy hừng hực. 

 

Anh lùi một bước nói: “Được thôi, nếu như câu nói vừa rồi của tôi làm cậu khó chịu thì….”

 

Lạc Lâm Viễn không khác khí mà đánh gãy lời của anh: “Cực kì khó chịu!”

 

Du Hàn gật gật đầu, chiếu đèn xuống mặt đất, ý muốn nhắc người kia đừng đạp vào chỗ đó. Lạc Lâm Viễn thấy vậy nói: “Làm sao, anh sợ tôi không cẩn thận đạp vào rồi lại ăn vạ tắm ở nhà của anh hả?”

 

Du Hàn: “……”

 

Lạc Lâm Viễn tự lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin rồi đi thẳng mạch tới phía trước. Chỉ là chân cậu đi đứng không được tiện cho lắm, vừa đi vừa lắc lư, trông hơi giống một con chim cánh cụt đang tức giận. Du Hàn có hơi buồn cười, nhưng cười vào lúc này thì không ổn lắm, anh thật sự không muốn chọc tức Lạc Lâm Viễn lần nào nữa. Lạc Lâm Viễn rõ ràng là đứng không vững được, nhưng vẫn cậy mạnh không chịu bám vào tay vịn cầu thang, Du Hàn đoán được có thể là do cậu ta sợ bị bẩn. Anh bước nhanh về phía trước, duỗi cánh tay ra: "Để tôi đỡ cậu."

 

Lạc Lâm Viễn liếc hắn nhìn anh một cái, không nói lời nào, nhưng là trong mắt lộ ra vẻ chán ghét như là tay anh bẩn không khác gì so với cái tay vịn kia. Du Hàn tức giận bật cười, người này mặc quần áo của anh, đi dép lê trong nhà anh, thậm chí còn tắm rửa ở nhà anh, vậy mà còn chê tay anh bẩn. Làm sao, chẳng lẽ là do hôm nay anh bận quá vẫn chưa kịp đi tắm hả? Hơn nữa, không phải do tiểu công chúa Lạc là người đã chiếm phòng tắm của anh cả nửa tiếng đồng hồ, đã vậy còn dùng nước nóng của anh sao? Dư Hàn sờ sờ mũi, bất đắc dĩ đi theo sau, mắt nhìn chằm chằm Lục Lâm Viễn, sợ người này không cẩn thận lăn xuống cầu thang. Cũng may dọc đường không có nguy hiểm gì, khi Lạc Lâm Viễn lên taxi, Du Hàn vẫy vẫy tay nói: "Tạm biệt."

 

Lạc Lâm Viễn cũng không thèm nhìn anh một cái, Du Hàn cười khổ mà thả tay xuống, thầm cảm thấy quyết định vừa rồi của mình thật sáng suốt, đúng là anh không muốn có bất kỳ mối liên kết gì nào với Lạc Lâm Viễn. Sau khi tiễn ông Phật tổ đi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi chuẩn bị về nhà. Kết quả là chiếc taxi đi chưa bao lâu thì đã quay trở lại, Lạc Lâm Viễn hạ cửa sổ xuống, đưa điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại là mã QR WeChat: "Thêm tôi."

 

Du Hàn: "Cái gì?"

 

Lạc Lâm Viễn: "Thêm tôi để tôi chuyển tiền cho anh."

 

Du Hàn vẻ mặt ủ rũ nói: "Không cần, cậu cũng đâu nợ tôi cái gì."

 

Sắc mặt của Lạc Lâm Viễn trở nên khó coi: "Anh thêm tôi thì tôi sẽ đáp ứng với anh, nếu gặp anh trong trường sẽ kcoi như là không quen biết anh, được chưa!”

 

Du Hàn nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đem điện thoại quét qua, sau đó trả lời lại: "Được."

 

Lạc Lâm Viễn: "Thành giao."

 

Du Hàn cảm thấy hơi buồn cười, người này bị sao vậy trời, một hai phải nhìn thấy anh đồng ý kết bạn mới được.

 

Lạc Lâm Viễn nhìn avatar của Du Hàn xuất hiện trong vòng bạn bè trên điện thoại, cậu mới hài lòng cất điện thoại rồi làm vẻ mặt trào phúng nhìn bên ngoài cửa sổ: "Thành thật mà nói, vừa rồi anh thực sự khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi là loại người, những việc người khác không muốn, tôi càng muốn làm, anh càng không hài lòng, tôi càng vui vẻ ”.

 

Nói xong lời tuyên bố ấu trĩ này, Lạc Lâm Viễn quay đầu lại nói với tài xế: "Bác tài, đi thôi!"

 

Xe chạy đi, Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, tới khi hình bóng của Du Hàn càng lúc càng nhỏ thì tấm lưng đang căng chặt của cậu cũng thả lỏng dần. Cậu cảm thấy xấu hổ cực kỳ, Du Hàn đã nói đến vậy, mà cậu cũng buộc phải thêm WeChat của anh. Có trời mới biết Du Hàn đã tổn thương lòng tự trọng của cậu đến mức nào khi nói như vậy. Lạc Lâm Viễn không có nhiều bạn bè vì hồi nhỏ cậu không thường xuyên đến trường. Nhưng cậu vẫn luôn tự nhủ là không phải cậu không có bạn mà là anh quá lười làm bạn với người khác. Sau khi lớn lên một chút, mới có một vài người bạn, ví dụ như 2 người Phương Tiêu với Lý Vũ Kiệt. Dù tính tình cậu không tốt nhưng cậu vẫn quan tâm đến những người bạn này, đây lần đầu tiên anh muốn kết bạn với một người, đó là Du Hàn. Đúng vậy, cậu muốn làm bạn với anh, chứ không tại sao cậu lại quan tâm đến Du Hàn nhiều như vậy. Mặc dù ban đầu chỉ là do người này hôn với một người đàn ông, nên làm cậu đã nảy sinh tính tò mò và ý xấu mà cậu không nên có. Mãi sau này cậu mới biết anh chơi đàn giỏi, chữ đẹp, ngoại hình ổn nên muốn tiếp cận anh. Kết quả là Du Hàn ghét bỏ cậu, còn nói cái gì, tốt hơn hết cậu nên giả vờ như không biết anh ở trường!

 

Mắc cười ghê, ai thèm đi quấy rầy anh ta trong trường!

 

Người lái xe một tay giữ vô lăng, một tay mở chương trình phát sóng. Giọng người dẫn chương trình Radio có giọng nói nhẹ nhàng, kể là đây là lần đầu tiên cô ấy thích một người. Cô ấy là Tiêu Phương, cô cho biết ban đầu cô chỉ nghĩ rằng đôi mắt của đối phương rất đẹp, nhưng dần dần nhận ra rằng bàn tay và chữ viết của anh cũng rất đẹp. Khi tỉnh lại, cô câm lòng không đậu mà yêu thầm vị tiền bối này. Khi nghe xong, người lái xe cảm khái nói rằng học sinh hiện tại không chịu chú tâm học hành, nghe tới đây người thanh niên ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên phản ứng mạnh rống lên: "Vớ vẩn! Cái thứ tình yêu chết tiệt, tình bạn giữa đàn ông chết tiệt này!"

 

Tài xế kinh hãi: "Sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Lạc Lâm Viễn tựa đầu vào ghế trước nói: "Bác tài, đổi kênh."

 

Người lái xe không còn cách nào khác, đành phải chuyển kênh, lần này là một giọng ca nam, chân thành hát:

 

—— tình bạn sống lâu dài và hát tình bạn

 

——Nếu tình yêu của tôi dành cho anh trở thành ngôn ngữ

 

—— Cái gì sẽ nhiều hơn và cái gì sẽ ít hơn

 

——Chỉ cần để người khác đoán chúng ta vô tội

 

Tài xế:"……"

 

Lạc Lâm Viễn: "..."

 

Lạc Lâm Viễn: "Bác tài, chú nên tắt nó luôn đi."

 

Tài xế: "Vậy tôi có thể hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần không?"

 

La Lâm Nguyên: "Không được."

 

Tài xế: “……”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương