Hàn Viễn
-
Chapter 4
Tác giả: Trì Tổng Tra
Editor: Kilig
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Lâm Viễn cười đắc ý khi thấy người gặp hoạ, cậu muốn xem thử nếu Du Hàn hoảng loạn sẽ như thế nào. Chỉ không ngờ là Du Hàn vẫn bình tĩnh, không chút hoảng hốt nào: "Phiền cậu đưa thẻ căn cước trước."
Lạc Lâm Viễn bị bật lại không kịp đỡ, cậu kinh ngạc mà trừng mắt, không thể tin được, dù gì cũng là bạn cấp ba mà Du Hàn lại muốn cậu bị bẽ mặt theo cách này, chẳng lẽ vì mấy cái chuyện bất hòa hồi vị thành niên sao?! Người đến mời rượu Lạc Lâm Viễn cười: "Em trai à, chưa đủ tuổi thì không được uống rượu đâu."
Lạc Lâm Viễn lạnh lùng nhìn về phía người kia, thật ra người kia lớn lên cũng không khó nhìn lắm, một người đàn ông trung niên, đeo mắt kính trông rất học thức, lịch sự. Người kia bị Lạc Lâm Viễn trừng cũng không tức giận, ngược lại dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lạc Lâm Viễn, còn cúi người lại gần, làm động tác ngửi ngửi: "Ái chà, đúng là hương vị của người trẻ tuổi."
Lạc Lâm Viễn cả người nổi da gà trong chớp mắt, cậu muốn tìm Du Hàn gây khó xử, không đoán trước được người bị phiền toái quấn lấy lại là chính mình. Nhưng mà đã tới đây rồi, sao có thể chạy trốn được. Cậu cố gắng bình tĩnh, kết quả cái người trông có vẻ nho nhã kia lại cướp mất mũ của cậu: "Tối như vậy còn đội mũ làm gì."
Lạc Lâm Viễn trợn tròn mắt, tóc rối bời theo mũ bị xốc lên, lại chậm rãi xõa xuống trán. Cậu có một đôi mắt rất đẹp, hiện tại toàn bộ đều bị lộ ra, ánh sáng trong quán bar đủ mọi màu sắc, xinh đẹp đến nỗi làm người ta kinh ngạc cảm thán. Người kia trong mắt có chút kinh ngạc, nhịn không được sáp thân thể đến gần. Kết quả là hắn mới vừa nhúc nhích thì đã bị người khác ấn xuống, người pha chế nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng lấy tay đè lên vai hắn, nhìn vào tưởng như không dùng chút lực nào nhưng lại có thể ấn hắn trở lại chỗ ngồi.
Du Hàn nhìn tên háo sắc kia: "Cậu ấy không phải trẻ vị thành niên, tôi nghĩ anh nên tìm người khác đi."
Tên kia cảm nhận được sức mạnh trên vai mình, biết Du Hàn không phải người dễ chọc, lại chú ý tới mặt của Du Hàn, hắn liền đưa tay ra sờ tay Du Hàn: "Kỳ thật tôi lại càng thích người như em hơn."
Vừa dứt lời, lực trên vai hắn nhẹ đi. Không phải là Du Hàn buông ra mà là Lạc Lâm Viễn gạt tay hắn ra.
Lạc Lâm Viễn chán ghét mà đoạt lại mũ của mình, đội lại.
Tên háo sắc nhìn bên này lại nhìn qua bên kia, đột nhiên hiểu ra mà cười, cầm cốc rượu uống một ngụm: "Hoá ra là như vậy, nếu nói sớm các cậu là một đôi thì tôi sẽ chẳng làm phiền đâu."
Lạc Lâm Viễn nắm chặt tay, muốn giơ tay đánh người, lúc này Du Hàn lại lên tiếng hỏi cậu: "Muốn uống cái gì?"
Lạc Lâm Viễn ngẩn ra, càng tức giận hơn, sao cái tên Du Hàn này bị người ta chiếm hời lại không thèm phản ứng gì thế?! Còn có tâm tư hỏi cậu muốn uống cái gì, hơn nữa đây là cái quán bar quỷ gì vậy, sao nhiều người thích quấy rối người khác quá vậy?!
Tại sao Du Hàn lại muốn làm thêm ở chỗ này? Tiền này cầm muốn bỏng tay luôn á! Lạc Lâm VIễn hỏi anh ta: “Anh làm thêm ở đây lương tháng bao nhiêu?”
Du Hàn xoa chén rượu, thấy cậu không định kêu rượu liền quay người trở lại quầy tiếp tục pha chế, căn bản không thèm để ý đến cậu. Người nhân viên văn phòng uống xong liền rời khỏi, quầy bar chỉ còn lại Lạc Lâm Viễn. Thực ra quán bar này cũng không tính là nhộn nhịp, mọi người đều chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, so với quán bar Phương Tiêu đem cậu tới thì chỗ này thanh tịnh hơn nhiều. Lúc này giám đốc đi tới kêu: “Tiểu Du.”
Du Hàn buông rượu: “Làm sao vậy?”
Giám đốc nói: “Dàn nhạc có người không tới được, cậu đi lên thế một chút.”
Du Hàn gật gật đầu, cắn bao tay đem nó kéo xuống, động tác nhanh nhẹn, mang đến cảm giác rất ngầu.Nhưng Lạc Lâm Viễn không cảm thấy vậy, cậu nghĩ như vậy rất mất vệ sinh, bao tay này chạm qua nhiều đồ vật, đặc biệt là còn mới chạm qua cái bả vai của tên kia, không biết bây giờ chạm vào miệng thì có tính là hôn môi gián tiếp không? Du Hàn đi rửa sạch cái cái ly trước, đổ ra một ly sữa bò cho cậu: “Uống xong thì đi đi.”
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm ly sữa bò, thiếu chút nữa thì bật cười, đây là muốn sỉ nhục cậu hả?
Du Hàn bước nhanh đến sân khấu, một tay chống lên sân khấu, anh mặc một cái áo sơ mi đen giả làm bartender, vạt áo được sơ vin cẩn thận, cái áo bị bả vai rộng lớn của anh căng hết cỡ, thậm chí có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp trên lưng như ẩn hiện. Anh ngồi xuống trước cái đàn điện tử, mười ngón giao nhau khởi động, nới lỏng cốt, cuối cùng nhẹ nhàng mà đem ngón tay lướt trên những phím đàn. Tiếng đàn dạo đầu nhẹ nhàng, tiếng nhạc vừa phát ra, Lạc Lâm Viễn liền có thể hiểu vì sao trong trường học đều kêu anh ta là vương tử gặp nạn.
Một khắc kia mọi ánh hào quang giống như đều là của anh ta, ít nhất Lạc Lâm Viễn không có cách nào rời mắt khỏi người anh. Kia là bộ dạng ôn nhu trầm ổn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn tạo ra âm thanh dễ nghe. Thứ âm thanh dễ nghe, mặt cũng đẹp, thậm chí lông mi dài đến nỗi có thể tạo ra bóng râm ở trên má.Lạc Lâm Viễn nhìn nửa ngày liền suy nghĩ, lúc Nhậm Dữ hôn môi với Du Hàn, trên mặt sẽ thấy ngứa không, có bị lông mi chạm tới không?
Cậu bất giác bắt đầu nếm thử ly sữa bò trước mặt, ly sữa bò kia ấm nóng, thật sự thơm thơm ngọt ngọt, so rượu thì uống ngon hơn nhiều, cũng làm cậu bất tri bất giác uống rất nhiều. Chờ uống được nửa ly, Lạc Lâm Viễn mới hoàn hồn, chính mình sao có thể dùng ly ở bên ngoài để uống.
Da đầu Lạc Lâm Viễn một trận tê dại, lấy khăn giấy dùng sức chùi miệng, đứng dậy đi mất, cậu muốn đi mua bình nước khoáng để súc miệng.
Ra khỏi quán bar, gió đêm làm đầu óc đang mơ hồ của cậu tỉnh táo hơn một chút, mới nhớ ra mục đích cậu vào quán bar. Cậu muốn đến tìm Du Hàn, tìm được người rồi, nhưng căn bản Du Hàn không có chút hoảng loạn nào hết.
Phản ứng khi nhìn thấy cậu cũng không khác gì nhìn thấy những người bạn học xa lạ khác……
Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu, Lạc Lâm Viễn liền ngẩn ra một chút, chợt phản ứng lại, thực chất Du Hàn với cậu cũng chỉ là người xa lạ thôi mà.
Là cậu đơn phương chú ý tới người ta mà thôi.
Tuy rằng cậu gặp qua bộ dạng Du Hàn cùng với người khác hôn môi. Cũng biết được bí mật mà Du Hàn không muốn để cho người khác biết là anh ta lén làm thêm ở quán bar. Nhưng như vậy thì sao, trên thực tế thì Du Hàn cũng không tính là thân với cậu……
Cuối cùng thì Lạc công chúa cũng đã ý thức được vấn đề hiện tại, chính là cậu với Du Hàn căn bản không có bất cứ quan hệ gì.Cho nên hiện tại cậu đến làm phiền người này có ích lợi gì đâu, Du Hàn cũng đâu có coi trọng cậu. Như vậy là không được, sao có thể không coi trọng cậu? Lạc Lâm Viễn súc miệng xong, một lần nữa trở lại quán bar, ngồi đến 12 giờ rưỡi, đến khi Du Hàn thay ca. Cậu đứng dậy gọi hỏi người kia: “Anh muốn đi đâu?!”
Du Hàn không để ý tới cậu, Lạc Lâm Viễn khẽ cắn môi: “Nhậm Dữ biết anh ở chỗ này sao?!”
Câu này của cậu đã kêu Du Hàn lại thành công, Du Hàn chậm rãi quay đầu, bày ra tư thế kêu cậu đuổi kịp. Lạc Lâm Viễn nhảy khỏi cái ghế nhỏ, đi theo sau Du Hàn ra khỏi quán bar. Cái hẻm nhỏ sau quán bar, có đống rác để ở đó, còn có mấy con chuột chạy qua chạy lại, thậm chí có thể ngửi được mùi của nước tiểu.
Lạc Lâm Viễn vừa nhăn nhăn cái mũi, thì cổ áo đã bị người kia nhấc lên đẩy về phía tường. Toàn bộ phía sau lưng cùng với cái gáy của cậu đều va mạnh vào vách tường cứng rắn, Lạc Lâm Viễn kêu một tiếng thảm thiết: “A!!”
Du Hàn bị tiếng la lớn cậu làm cho sửng sốt, buông lỏng tay: “Đau lắm hả?!”
Nước mắt của Lạc Lâm Viễn chảy xuống liên tục: “Dơ quá! Dơ muốn chết!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook