Hắn Tựa Lưu Tình
-
Chương 8
"Em mơ tới tôi, gọi tên của tôi, là đối tôi nhớ mãi không quên sao?"
Ôn Hành Vũ đi ra bên ngoài hút thuốc, nhằm vào bức tường đối diện đấm tiếp một đấm, đánh đến mức rất hung ác.
Khí trời càng ngày càng lạnh, hắn ho khan vài tiếng. Từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, ngón tay ấn bàn phím của hắn run lập cập, gọi một cuộc điện thoại, Ôn Hành Vũ nhỏ giọng ra lệnh: "Thay tôi tra hành tung gần nhất của Chương Viêm."
Hắn mang theo cả người hàn khí trở về, đi tới bên cạnh lò sưởi trong tường đứng một lát, chờ thân thể ấm lên mới chậm rãi tới gần Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình từ bệnh viện về nhà vẫn còn đang ngủ, toàn thân rã rời, giống như ngủ bao nhiêu bù bao nhiêu vẫn không đủ. Ôn Hành Vũ ngồi ở bên giường, tay đặt trên gò má cậu, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt cậu. Một gương mặt xinh đẹp như vậy, thân thể lại yếu đuối bất kham, cái cổ tinh tế xương quai xanh quyễn rũ. So với omega phổ thông khác lại càng gầy yếu, một omega thân thể hư nhược như cậu, làm sao có thể có một trái tim lạnh lùng đến lãnh khốc như vậy.
Bốn hài tử, cậu đều không để ý sao? Làm sao ngay cả mí mắt đều không chớp mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu như là đang nói chuyện của người khác, bình thản không có một chút hỗn loạn.
Ôn Hành Vũ nén lại tâm tư trong lòng, củng cố lại tâm lý. Hắn thở không thông, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay người nọ, thấp giọng nghẹn ngào trong lòng thầm gọi tên Ôn Lưu Tình.
"Hành Vũ....
Liền vào lúc này, một tiếng nỉ non từ trong miệng Ôn Lưu Tình phát ra.
Hình như cậu gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch nghiêm lại, biểu tình sợ hãi, vất vả cưỡng ép bản thân tỉnh lại. Cậu mở mắt, ngơ ngác nhìn Ôn Hành Vũ, viền mắt đỏ lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
"Lưu Tình?"Ôn Hành Vũ ngồi xích tới bên cạnh cậu, giang hai tay nhẹ vỗ vai Ôn Lưu Tình, thấp giọng hỏi: "Em gặp chuyện gì? Là ác mộng sao?"
Ôn Lưu Tình lắc đầu, hoàn toàn đắm chìm trong ác mộng không dứt ra được, bị dọa đến không nhúc nhích nổi, tùy ý để Ôn Hành Vũ ôm. Ôn Hành Vũ lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, nắm cằm của cậu, đến gần bờ môi của cậu hôn hai lần. Đều là động tác nhỏ phi thường tự nhiên, cả hai dựa vào nhau, tựa hồ đã làm mãi thành quen. Chờ ôn nhu dỗ dành cùng an ủi qua đi, Ôn Hành Vũ mới phản ứng được, chính mình đang muốn giận dữ với cậu cơ mà.
Bộ dáng ngơ ngác của Ôn Lưu Tình thật sự rất làm người thương, Ôn Hành Vũ từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt trên bả vai cậu, trọng lượng nặng nề đè xuống, hắn phủ bên tai Ôn Lưu Tình, thấp giọng hỏi: "Em mơ tới tôi, gọi tên của tôi, là đối tôi nhớ mãi không quên sao?"
Ôn Lưu Tình không nhúc nhích, một luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng từ sau lưng cậu truyền đến, khí tức cường liệt của alpha bao lấy cậu, tác dụng sinh lý làm cho cậu cảm thấy sợ sệt, sóng lưng run rẩy muốn rời khỏi, eo lại bị Ôn Hành Vũ dùng sức trói lại.
Cách gần như vậy, thân thể mơ hồ sát rạt nhau, Ôn Hành Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm sau gáy Ôn Lưu Tình, hé miệng, hàm răng hạ xuống nơi da thịt mềm mại, như chỉ cần dùng sức sẽ khiến nơi mẫn cảm đó bị thương. Ôn Lưu Tình run rẩy lợi hại, cậu rụt người lại, hướng đối diện nói xin tha.
Rất ít khi có thể nhìn thấy Ôn Lưu Tình quyến rũ như vậy, Ôn Hành Vũ không dừng lại, từng cái từng cái cường thế mà hôn, che lấp địa phương đã bị Alpha khác ký hiệu. Như thuốc phiện một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại, Ôn Hành Vũ cởi bỏ quần áo Ôn Lưu Tình, nhẹ nhàng hôn xương bả vai của cậu.
Ôn Lưu Tình thụt vai, một Ôn Hành Vũ ôn nhu như vậy đối với cậu mà nói quả thực là một sự lăng trì, quả thực ôn nhu đến từng động tác.
Chương Viêm đã từng ở trên người cậu hung hăng tàn bạo mà lưu lại vết tích cùng thương tổn. Lúc ấy cậu bị lăn qua lộn lại, gã bệnh hoạn ở cổ cậu mà gặm cắn, gã cúi đầu, liếm qua trước ngực, đầu tóc hỗn lọan bất chấp cảm xúc của cậu mà hôn xuống, như một con thú hoang không biết kiềm chế, nâng eo cậu lên, tại bụng cậu muốn hôn liền hôn muốn liếm liền liếm.
Ôn Lưu Tình khóc, cậu nhớ tới nỗi vô vọng mỗi ngày mỗi đêm quấn lấy cậu không buông, nhớ tới giấc mộng bị phá hủy trong nháy mắt, nhớ tới Chương Viêm cười nhạo mình ngây thơ, lại nghĩ tới sinh mệnh từ trong thân thể mình bị cướp đi hết lần này đến lần khác.
Ôn Hành Vũ thân thủ không tồi, mở ra cơ thể Ôn Lưu Tình.
Hắn muốn tuyên bố chủ quyền, muốn hôn toàn thân Ôn Lưu Tình, muốn làm cho cậu thuộc về hắn mãi mãi.
Lông mi Ôn Lưu Tình run lên, nỗ lực nâng mí mắt, cậu thấy Ôn Hành Vũ còn tiếp tục đi xuống, thân thể rung động kịch liệt, thân bất do kỷ giãy dụa, một bên vừa khóc vừa nói: "Anh đừng động vào em, em không sạch sẽ."
Ôn Hành Vũ đi ra bên ngoài hút thuốc, nhằm vào bức tường đối diện đấm tiếp một đấm, đánh đến mức rất hung ác.
Khí trời càng ngày càng lạnh, hắn ho khan vài tiếng. Từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, ngón tay ấn bàn phím của hắn run lập cập, gọi một cuộc điện thoại, Ôn Hành Vũ nhỏ giọng ra lệnh: "Thay tôi tra hành tung gần nhất của Chương Viêm."
Hắn mang theo cả người hàn khí trở về, đi tới bên cạnh lò sưởi trong tường đứng một lát, chờ thân thể ấm lên mới chậm rãi tới gần Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình từ bệnh viện về nhà vẫn còn đang ngủ, toàn thân rã rời, giống như ngủ bao nhiêu bù bao nhiêu vẫn không đủ. Ôn Hành Vũ ngồi ở bên giường, tay đặt trên gò má cậu, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt cậu. Một gương mặt xinh đẹp như vậy, thân thể lại yếu đuối bất kham, cái cổ tinh tế xương quai xanh quyễn rũ. So với omega phổ thông khác lại càng gầy yếu, một omega thân thể hư nhược như cậu, làm sao có thể có một trái tim lạnh lùng đến lãnh khốc như vậy.
Bốn hài tử, cậu đều không để ý sao? Làm sao ngay cả mí mắt đều không chớp mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu như là đang nói chuyện của người khác, bình thản không có một chút hỗn loạn.
Ôn Hành Vũ nén lại tâm tư trong lòng, củng cố lại tâm lý. Hắn thở không thông, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay người nọ, thấp giọng nghẹn ngào trong lòng thầm gọi tên Ôn Lưu Tình.
"Hành Vũ....
Liền vào lúc này, một tiếng nỉ non từ trong miệng Ôn Lưu Tình phát ra.
Hình như cậu gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch nghiêm lại, biểu tình sợ hãi, vất vả cưỡng ép bản thân tỉnh lại. Cậu mở mắt, ngơ ngác nhìn Ôn Hành Vũ, viền mắt đỏ lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
"Lưu Tình?"Ôn Hành Vũ ngồi xích tới bên cạnh cậu, giang hai tay nhẹ vỗ vai Ôn Lưu Tình, thấp giọng hỏi: "Em gặp chuyện gì? Là ác mộng sao?"
Ôn Lưu Tình lắc đầu, hoàn toàn đắm chìm trong ác mộng không dứt ra được, bị dọa đến không nhúc nhích nổi, tùy ý để Ôn Hành Vũ ôm. Ôn Hành Vũ lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, nắm cằm của cậu, đến gần bờ môi của cậu hôn hai lần. Đều là động tác nhỏ phi thường tự nhiên, cả hai dựa vào nhau, tựa hồ đã làm mãi thành quen. Chờ ôn nhu dỗ dành cùng an ủi qua đi, Ôn Hành Vũ mới phản ứng được, chính mình đang muốn giận dữ với cậu cơ mà.
Bộ dáng ngơ ngác của Ôn Lưu Tình thật sự rất làm người thương, Ôn Hành Vũ từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt trên bả vai cậu, trọng lượng nặng nề đè xuống, hắn phủ bên tai Ôn Lưu Tình, thấp giọng hỏi: "Em mơ tới tôi, gọi tên của tôi, là đối tôi nhớ mãi không quên sao?"
Ôn Lưu Tình không nhúc nhích, một luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng từ sau lưng cậu truyền đến, khí tức cường liệt của alpha bao lấy cậu, tác dụng sinh lý làm cho cậu cảm thấy sợ sệt, sóng lưng run rẩy muốn rời khỏi, eo lại bị Ôn Hành Vũ dùng sức trói lại.
Cách gần như vậy, thân thể mơ hồ sát rạt nhau, Ôn Hành Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm sau gáy Ôn Lưu Tình, hé miệng, hàm răng hạ xuống nơi da thịt mềm mại, như chỉ cần dùng sức sẽ khiến nơi mẫn cảm đó bị thương. Ôn Lưu Tình run rẩy lợi hại, cậu rụt người lại, hướng đối diện nói xin tha.
Rất ít khi có thể nhìn thấy Ôn Lưu Tình quyến rũ như vậy, Ôn Hành Vũ không dừng lại, từng cái từng cái cường thế mà hôn, che lấp địa phương đã bị Alpha khác ký hiệu. Như thuốc phiện một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại, Ôn Hành Vũ cởi bỏ quần áo Ôn Lưu Tình, nhẹ nhàng hôn xương bả vai của cậu.
Ôn Lưu Tình thụt vai, một Ôn Hành Vũ ôn nhu như vậy đối với cậu mà nói quả thực là một sự lăng trì, quả thực ôn nhu đến từng động tác.
Chương Viêm đã từng ở trên người cậu hung hăng tàn bạo mà lưu lại vết tích cùng thương tổn. Lúc ấy cậu bị lăn qua lộn lại, gã bệnh hoạn ở cổ cậu mà gặm cắn, gã cúi đầu, liếm qua trước ngực, đầu tóc hỗn lọan bất chấp cảm xúc của cậu mà hôn xuống, như một con thú hoang không biết kiềm chế, nâng eo cậu lên, tại bụng cậu muốn hôn liền hôn muốn liếm liền liếm.
Ôn Lưu Tình khóc, cậu nhớ tới nỗi vô vọng mỗi ngày mỗi đêm quấn lấy cậu không buông, nhớ tới giấc mộng bị phá hủy trong nháy mắt, nhớ tới Chương Viêm cười nhạo mình ngây thơ, lại nghĩ tới sinh mệnh từ trong thân thể mình bị cướp đi hết lần này đến lần khác.
Ôn Hành Vũ thân thủ không tồi, mở ra cơ thể Ôn Lưu Tình.
Hắn muốn tuyên bố chủ quyền, muốn hôn toàn thân Ôn Lưu Tình, muốn làm cho cậu thuộc về hắn mãi mãi.
Lông mi Ôn Lưu Tình run lên, nỗ lực nâng mí mắt, cậu thấy Ôn Hành Vũ còn tiếp tục đi xuống, thân thể rung động kịch liệt, thân bất do kỷ giãy dụa, một bên vừa khóc vừa nói: "Anh đừng động vào em, em không sạch sẽ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook