Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Triệu Kính Tân vui vẻ: "Phương Nhi, cháu mau nói."

"Đúng vậy Phương Nhi, cháu có chủ ý gì hay cứ nói đi, chúng ta không phải người ngoài." Dương Xảo Lan cũng thay đổi vẻ bình tĩnh ngày thường, kích động nói.

"Triệu thúc, Triệu thẩm, đồ ăn nguội rồi ăn không ngon, chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong xuôi chúng ta chậm rãi trò chuyện." Tô Khả Phương mắt nhìn bốn phía, thấy người trên đường vẫn rất nhiều, tính toán đợi người ít một chút lại bàn việc này.

"Được, ăn cơm trước!" Triệu Kính Tân vừa nói vừa lấy tấm ván gỗ chuyên dùng ăn cơm ra, Dương Xảo Lan dùng khăn cuốn con địu trên lưng, đem thức ăn bày ra. 

Hôm nay Tô Khả Phương mang đến chao cá lăng, trứng hấp ruốc cá, cá trắm cỏ hấp và một tô canh cá trích thêm vào đó là ba chém cơm gạo lức.

Chao trong không gian đã lên men tốt, hai ngày trước bà bà và huynh đệ Phó Gia thưởng thức chao cá lăng đều khen không dứt miệng. 

Vốn hai vợ chồng Triệu Kính Tân thích ăn cá, cộng thêm Dương Xảo Lan đang trong thời kỳ cho con bú cần dinh dưỡng, mỗi lần đồ ăn nàng mang đến đều hết sạch, nếu không nàng cũng không tiện lần nào cũng làm đồ ăn không tốn tiền mang đến.

Ba người chưa ăn được mấy miếng, Triệu Kính Tân liền dùng đũa chỉ về phía chợ phiên, nói: "Ôi, kia không phải Phạm Đồ Phu sao?"

Ngồi ở đối diện Dương Xảo Lan và Tô Khả Phương cũng nhìn lại: "Thật đúng là Phạm Đồ Phu, ông ấy đang chạy tới chào chúng ta sao?"

"Lão Triệu, Phương Nhi cô nương!" Phạm Đồ Phu quả nhiên là chạy tới đây.

"Phạm Đồ Phu, ông không trông quầy thịt không sợ bị người khác nhấc trộm thịt sao?" Triệu Kính Tân trêu ghẹo nói, xem ra có vẻ cùng Phạm Đồ Phu rất quen thuộc.

"Ai, đừng nói nữa, bị hai tên tiểu tử ở nhà kia nháo cho to cả đầu, Phương Nhi cô nương tới rồi sao?" Phạm Đồ Phu nhăn mặt nói.

Giọng Phạm Đồ Phu lớn, ông ấy ồn ào, người đi trên đường đều nhìn về phía này, lực chú ý của mấy lão bản sạp hàng xung quanh cũng bị hấp dẫn.

Tô Khả Phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ấy, hỏi: "Phạm đại thúc tìm cháu có chuyện gì?"

"Phương Nhi cô nương, sao gần đây cháu không tới quầy của ta đổi thịt thế?" Phạm Đồ Phu hỏi: "Hai tên tiểu tử thối ở nhà thích ăn ruốc cá của cháu, sau khi ăn hết liền đòi nương tử ta đi mua, ai ngờ hỏi khắp tất cả các cửa hàng bán đồ ăn cũng không có ai nghe qua cái gọi là ruốc cá, hai tên tiểu tử thối kia hai ngày nay không chịu ăn cơm, đều gầy hốc hác đi." 

Tô Khả Phương âm thầm cười, ở triều đại này nàng chưa thấy có người khác làm ruốc cá, đương nhiên bọn họ không tìm được cửa hàng bán ruốc cá. 

"Phạm Đồ Phu, hai nhi tử kia của ông gầy một vòng lớn vẫn còn béo hơn hài tử của người khác, ông gấp gáp cái gì?" Lão bản sạp bên cạnh nghe thấy lời Phạm Đồ Phu chế nhạo nói.

"Đi đi đi, để ông nhìn nhi tử nhà mình nhịn đói hai ngày xem ông có gấp gáp không." Phạm Đồ Phu tức giận phất tay về phía lão bản kia, lại quay đầu nhìn Tô Khả Phương nói: "Phương Nhi cô nương, trên tay cháu còn ruốc cá kia không? Muốn mua hoặc muốn đổi thịt đều được!"

"Phạm đại thúc, mấy lần trước là do bất đắc dĩ cháu mới dùng ruốc cá đổi thịt với ngài, thật ra ruốc cá kia của cháu giá có chút cao." 

Tính ra nàng dùng ruốc cá cùng lão bản quầy thịt đổi thịt ba lần, sau cảm thấy không có lợi, trong nhà cũng không thiếu đồ ăn nên không đi đổi nữa.

Nàng và Phạm Đồ Phụ đổi ruốc cá lấy thịt, mỗi hũ phải phải dùng ba bốn con cá trắm cỏ lớn hơn mười cân lột da bỏ xương đi làm thành chưa kể gia vị, nàng dùng hai hũ ruốc cá mới đổi lấy hai cân thịt và hai miếng xương lớn, căn bản không phải đổi đồng giá.

Nghe thấy nàng có ruốc cá, Phạm Đồ Phu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: "Phương Nhi cô nương, ruốc cá kia bao nhiêu tiền một hũ?"

Thịt Phạm Đồ Phu bán trong quầy ba chỉ 25 văn tiền một cân, thịt nạc 22 văn tiền một cân, xương lớn 20 văn tiền một cân, Tô Khả Phương ở trong lòng tính toán một chút, cười nói: "Phạm đại thúc, một hũ ruốc cá 200 văn tiền."

"200 văn tiền thì 200 văn tiền, ngày mai cháu mang trước cho ta năm hũ tới đây.

Phạm Đồ Phu quá sảng khoái, khiến cho Tô Khả Phương hoài nghi có phải mình nói giá thấp quá hay không?  

Mà hai người Triệu Kính Tân và Dương Xảo Lan nghe được giá tiền này thì giật mình sau đó trong lòng nóng nảy.

Lần trước Phương Nhi đưa cho họ ba hũ ruốc cá, bọn họ nào biết ruốc cá này đắt như vậy nếu không sao có thể nhận. 

"Được ạ, vậy ngày mai cháu sẽ mang tới cho ngài."

Năm hũ ruốc cá thu được 1 lượng bạc, trong lòng Tô Khả Phương kích động không thôi, mặt ngoài bất động thanh sắc đồng ý.

"Cá gì mà đắt như vậy nhỉ?" Có người hiếu kì hỏi.

"Không phải cá, là ruốc cá, kỳ thật cũng không quý, một hũ có rất nhiều ruốc cá." Phạm Đồ Phu lớn tiếng nói với người kia.

"Đúng, đúng, không mắc chút nào." Triệu Kính Tân rất có ánh mắt nói giúp vào: "Trong nhà ta còn một hũ, nếu như mọi người muốn nếm thử, vậy để ta về nhà lấy."

Triệu Kính Tân vừa nói liền muốn về nhà lấy ruốc cá, ông là muốn giúp Tô Khả Phương mời chào kinh doanh nhiều một chút.

"Triệu thúc!" Tô Khả Phương vội lên tiếng ngăn cản: "Dù sao hôm nay cháu cũng không mang ruốc cá, để ngày mai cho mọi người nếm thử cũng giống vậy."

Triệu Kính Tân không biết, Tô Khả Phương làm ruốc cá phân mấy loại, nàng đổi ruốc cá cho Phạm Đồ Phu là dùng loại phổ thông nhất cá trắm cỏ làm, mà đưa cho Triệu Kính Tân là dùng cá kim thương (??) làm, hương vị so với ruốc cá trắm cỏ ngon hơn nhiều.

Đừng hỏi vì sao dòng suối trong không gian lại có cá kim thương, cái này ngay cả nàng cũng không biết, tóm lại, có thể nói chủng loại cá trong không gian rất đa dạng.

"Này, các ngươi đang ăn là cá lăng hả, cái hạt đậu màu đen kia là gì vậy?" Mắt Phạm Đồ Phu thẳng tắp nhìn chằm chằm chao cá lăng trên tấm ván gỗ của Triệu Kính Tân hỏi.

"Đây là chao cá lăng Phương Nhi mang đến, Phạm Đồ Phu nếm thử?" Triệu Kính Tân bên hỏi thăm bên đem đôi đũa trong tay đưa cho ông ấy.

"Được, để ta nếm thử." Phạm Đồ Phu cũng không khách khí với Triệu Kính Tân, nhận đũa liền nếm thử.

"Ừm, mùi vị không tệ, hai tên tiểu tử thúi kia nhà ta chắc chắn cũng thích ăn." Phạm Đồ Phu tâm tâm niệm niệm đều là hai đứa con trai, hỏi: "Phương Nhi cô nương, cái này cháu cũng bán sao?"

"Có ạ!" Tô Khả Phương khẽ cười nói: "Chao cá lăng so với ruốc cá giá cả tiện nghi hơn 100 văn tiền một hũ."

Một hũ này không sai biệt lắm chỉ dùng một con cá lăng, còn lại đều là chao, giá tiền rất phải chăng.

"Phương Nhi cô nương, ngày mai thuận tiện mang cho ta hai hũ chao cá lăng này đi để cho hai tên tiểu tử kia nhà ta nếm thử" Phạm Đồ Phu nghe được giá cả như vậy, không nghĩ ngợi liền lấy hai hũ.

"Không thành vấn đề!" Tô Khả Phương nhếch môi cười, thật lòng nói: "Phạm đại thúc, làm con trai của ngài thật hạnh phúc!"

Người ta đây là đưa tiền tới cho nàng, đương nhiên không có đạo lý đẩy ra ngoài.

Phạm Đồ Phu nhếch miệng cười, cùng Tô Khả Phương và Triệu Kính Tân hàn huyên vài câu, lần nữa xác nhận Tô Khả Phương ngày mai sẽ đem đồ đưa đến quầy thịt mới rời khỏi.

"Triệu thúc, Triệu thẩm, thức ăn đều lạnh, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi cháu có việc nói với hai người." Tô Khả Phương tâm tình thật tốt lại ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương