*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì mấy kỳ báo dự báo thời tiết liên tục đều tuyên truyền, cho nên buổi tối ngày khai trương của phố ăn nhỏ, từ sớm đã có rất đông thực khách muốn đến nếm thức ăn tươi, bọn họ muốn xem phố ăn nhỏ này rốt cuộc có gì kỳ lạ mà có thể làm báo của quan phủ đề cập mấy lần.

Lúc các thực khách đi vào phố ăn nhỏ, thứ đầu tiên họ thấy chính là hai hàng đèn lồng nhỏ tinh xảo, màu sắc rực rỡ, trên mỗi cái đèn lồng đều vẽ món ăn đặc sắc của quầy hàng, vừa xem đã hiểu, cũng có một phần ý nhị khác.

Thật nhanh, trước các quầy ăn vặt đều ngồi đầy khách, chỗ nhiều chỗ ít. Quầy xiên nướng bên này của Giả Thị vì hương thơm nồng đậm, nên rất nhanh đã có đầy khách ngồi, Tô Khả Phương ở một bên giúp đỡ Giả thị nướng đồ, Mã Liên thì vội vàng tiếp đón khách nhân và lấy tiền.

Đột nhiên, Tô Khả Phương phát hiện quầy đồ ngọt của Ngân Hạnh ở kế bên cũng chen đầy khách nhân, còn không ít khách nhân đang lớn tiếng thúc giục, Tô Khả Phương thấy tẩu tử đã từ từ quen tay thì liền đi qua sạp kế bên hỗ trợ.

Hơn nữa cũng khó trách, cả phố ăn nhỏ này chỉ có sạp của Ngân Hạnh làm đồ ngọt, cho nên khách nhân thích ăn đồ ngọt đều dồn đến đây, may mắn là một số loại đồ ngọt, ví dụ như cháo bát bảo, bánh trôi mè linh tinh đều có thể chuẩn bị trước, chỉ cần múc cho khách là được, còn không một mình Ngân hạnh thật đúng là không lo xuể.

Bởi vì là ngày đầu tiên, cho nên mọi người đều không có chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn mang đến chỉ hơn một canh giờ đã bán hết, mọi người đành phải dọn quán về sớm.

Các thực khách còn chưa đã thèm, mấy vị lão bản trước đây ôm tâm lý “mặc kệ nó” đến thuê quầy hàng mừng đến không khép miệng được, bởi vì bọn họ thấy được hy vọng.

Tô Khả Phương biết, đêm khai trương phố ăn nhỏ, những người vốn dĩ ôm thái độ đứng xem cũng sẽ đến thăm phố ăn nhỏ tới, cũng đoán được ngày hôm sau bọn họ chắc chắn sẽ tới nha môn bên kia yêu cầu thuê quầy hàng, nhưng nàng không ngờ sẽ có nhiều người tới nha môn muốn thuê quầy hàng đến như vây.

Nhưng bây giờ cũng chỉ còn dư mấy quầy hàng, cho nên sẽ đến phiên nàng chọn người.

Tô Khả Phương ngồi ở trong phòng Từ Tư Di, hai người nhấm nháp mấy món ăn đặc sắc của mấy lão bản muốn thuê quầy hàng, vừa nếm vừa thảo luận.  

“Phương Nhi, muội thấy món nào được?” Từ Tư Di ăn đến no căng, vì trong bụng hài tử nên không dám nếm nữa.

Tô Khả Phương cũng không phải loại đồ ăn vặt nào cũng nếm, mà chọn một ít món trông có vẻ ngon, cuối cùng mới tuyển chọn mấy thứ.

Thức ăn quan trọng nhất là đầy đủ màu sắc và hương vị, món nào không tốt thì loại ra.

“Đáng tiếc, trong số đồ ăn vặt này không có đồ ngọt.” Tô Khả Phương rầu rĩ nói.

Nàng cũng không ngờ Hoài Đường huyện có nhiều người thích đồ ngọt như vậy, nhưng toàn bộ phố ăn nhỏ cũng chỉ có quầy của Ngân Hạnh bán đồ ngọt, vậy cũng quá làm người lo lắng.

Nàng mở phố ăn nhỏ này cũng không phải muốn chiếm một mình, mà nàng hy vọng phố ăn nhỏ có thể thịnh vượng, như vậy chẳng những quầy hàng của tẩu tử và Thủy Sinh thúc có thể kiếm tiền, mà làm ăn của tiệm ruốc cá, gà chiên cũng có thể được kéo lên theo.

“Muội cho là mọi người không muốn làm đồ ngọt sao? Nhưng mà quầy đồ ngọt của nhà muội làm nhiều loại như vây, hương vị lại ngon như vậy, ai có đủ tự tin mà cạnh tranh với muội chứ?” Từ Tư Di tức giận nói, nha đầu này thật là, được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tô Khả Phương giật mình: “Không có ai làm đồ ngọt lại có thể là vì nguyên nhân như vậy sao?”

“Nếu không thì muội nghĩ là vì sao chứ?” Từ Tư Di giận liếc nàng.

Tô Khả Phương trầm ngâm, một lát sau mới nói: “Thôi quên đi, muội sẽ để quầy hàng của Sơn Dược cũng đổi thành quầy điểm tâm ngọt.”

Nàng có thể làm rất nhiều đồ ngọt, nếu muốn nàng đem tay nghề của mình dạy miễn phí cho người ngoài thì không thể, nhưng nếu dạy cho Sơn Dược thì khác.

Tới buổi tối hôm sau, mấy quầy hàng trống dư lại hôm trước đều mở quầy làm ăn, mà quầy bánh quẩy của Sơn Dược đổi thành quầy bán bánh xốp, sự thay đổi này khiến cho khách nhân của quầy nhiều hơn một nửa so với hôm qua.

Quầy bán bánh bò của Sơn Dược không chỉ bán bánh bò, mà còn bán bánh caramel pudding (LNT:giống như flan ấy), bánh caramel pudding được nhiều khách nhân hoan nghênh hơn bánh bò, cho nên từ sớm đã bán hết, không còn lựa chọn khác nên cuối cùng bánh bò cũng bán hết sạch.

Tô Khả Phương lại một lần cảm thán, trước kia sao nàng không phát hiện người ởHoài Đường huyện thích ăn đồ ngọt như vậy?

Tô Khả Phương ở phố ăn nhỏ vội vàng đến lúc đóng quầy mới cùng mấy người Giả thị, Mã Liên đi về Nam Thông phố, mấy người vừa mới xách theo đèn lồng bước vào sân trước của mình, đột nhiên một bóng dáng màu đen nhào vào Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương nghiêm mặt lại, giây tiếp theo liền nghe được một giọng nói quen thuộc: “Phương Nhi ——”

“Đan tỷ tỷ?!” Tô Khả Phương trong kinh ngạc có vui sướng, ngoài miệng oán trách nói: “ Tỷ mấy tháng nay chạy đi đâu mà không thấy bóng dáng vậy?”

“Ta trở về quê một chuyến, lần trước mới nghe nói bên này gặp nạn bão nghiêm trọng làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng muội đã xảy ra chuyện đó!” Trong giọng nói của Đan Trúc Âm đã lâu không gặp còn mang theo chút khẩn trương.

Tuy nàng không phải vì Tô Khả Phương mới trở về, nhưng thứ đầu tiên nghe thấy chính là tai họa nghiêm trọng, lại còn chết rất nhiều người nên nàng đã thật sự bị dọa.

“Đan tỷ tỷ, ta không sao, nhưng tỷ lâu như vậy không xuất hiện, muội còn tưởng rằng tỷ xảy ra chuyện rồi.” Nàng không để lại cách thức liên hệ nên Tô Khả Phương cũng không biết đi đâu tìm nàng.

“Tỷ đi tìm nam nhân của tỷ!”

Lời của Đan Trúc Âm ngữ không làm người sợ đến chết thì không thôi, lời nàng vừa ra khỏi miệng, mã liên đã bị sặc nước miếng.

“Ơ, ba tiểu cô nương này là ai?” Đan Trúc Âm cuối cùng phát hiện ra sự tồn tại của Giả thị và mấy tiểu cô nương, Giả thị thì nàng biết, chỉ là ba tiểu cô nương này nhìn không quen.

Tô Khả Phương ho nhẹ một tiếng, nói: “Đan tỷ tỷ, vào nhà rồi nói.”

Mấy tiểu cô nương bọn Mã Liên da mặt mỏng, tính tình Đan tỷ tỷ thẳng thắn như vậy sợ sẽ làm các nàng sợ hãi.

“Không sai, Đan cô nương, chúng ta vào nhà rồi hãy nói.” Giả thị cũng cảm thấy xấu hổ, đây còn đang ở ngoài đường mà tùy tiện nói ra loại lời nói mắc cỡ chết người này mà không sợ bị người cười sao?

Xa cách đã lâu mới gặp, Tô Khả Phương ném Hạng Tử Nhuận ở trong phòng ngủ lại chạy đến phòng dành cho khách của Đan Trúc Âm nàng tán gẫu đến gần sáng.

Đan Trúc Âm nói còn chưa tìm được nam nhân của nàng, trời sáng thì nàng sẽ rời đi tìm nam nhân tiếp.

“Cả tối không ngủ rồi, muội về phòng ngủ đi!” Đan Trúc Âm không ở lại lâu, Hạng Tử Nhuận hơi cảm thấy an ủi.

Đan Trúc Âm là người thức thời, điểm này hắn đã biết từ sớm.

Tô Khả Phương đúng thật cũng mệt mỏi, hơn nữa buổi tối còn muốn ra quầy xiên nướng giúp tẩu tử, nên cũng thuận theo trở về phòng.

Tô Khả Phương chân trước mới vừa vào nhà, Mã Liên liền ở bên ngoài kêu Hạng Tử Nhuận đưa nàng đến ngoại viện.

“Có khách tới sao?” Tô Khả Phương hỏi.

Nếu Hạng Tử Nhuận khôngmuốn tiếp đón khách nhân, chắc chắn hắn sẽ tự mình tới kêu nàng.

“Đúng vậy, tiểu thư, hình như là khách từ Dương Phong Thành tới, hơn nữa còn chỉ tên nói họ muốn tìm người.” Mã liên nói.

“Tìm ta?” Tô Khả Phương có chút kinh ngạc, nàng không có người quen ở Dương Phong Thành a.

images

Bánh bò

images

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương