Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
-
Chương 224: Nghĩ ra biện pháp
Kiểm tra đối chiếu xong trang đầu của tờ báo, sau khi chắc chắn không có sai lầm mới sai Húc Đông an bài người đi in.
Lần phát hành này vô cùng quan trọng, mỗi một xấp Hạng Tử Nhuận đều sẽ rút một tờ báo bất kỳ để kiểm tra lại, mãi đến khi xác định hoàn toàn không có sai lầm mới thôi.
Tô Khả Phương thấy Hạng Tử Nhuận làm hết việc của mình, liền đi loanh quanh đầu phố.
Đoạn đường đầu phố này bất kỳ lúc nào trong ngày cũng quạnh quẽ như nhau, lúc Tô Khả Phương đi ngang ngay cả một người cũng không có.
Khối đất trống đầu phố này kéo dài đến tận mấy cái đầu phố khác, ước chừng cũng dài mấy trăm mét, rất trống trải, nếu ở chỗ này mở một sạp bán xiên nướng sẽ làm người cảm thấy rất quái dị.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tẩu tử buôn bán, mệt mỏi thì không có gì, nàng chỉ lo lắng sẽ đả kích đến lòng tự tin của tẩu tử.
Tô Khả Phương đi từ đầu phố này đến đầu phố kia, lại từ đầu phố kia đi đến đầu phố này, đến khi nàng cũng không biết mình đã đi bao nhiêu vòng, đột nhiên có người kéo vai nàng lại.
“Nàng đi như vậy mà không chóng mặt sao, ta nhìn muốn hôn mê rồi.” tiếng nói bất đắc dĩ của Hạng Tử Nhuận vang lên ở trên đầu.
Tô Khả Phương ngẩng đầu: “Chàng làm xong rồi sao?”
“Làm xong rồi.” Hắn nâng tay áo tỉ mỉ lau mồ hôi trên vầng trán của nàng, nhẹ giọng trách: “Trời nắng như vậy cũng không biết tìm chỗ mát mà đi, lỡ như nàng bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?”
Nghe hắn nhắc nhở, Tô Khả Phương mới phát hiện mặt trời đã lên thật cao trong đám mây thật dày.
“Đã là giờ nào rồi?” Nàng hỏi.
“Vừa rồi Mã Liên đã đến đây gọi chúng ta về ăn cơm, nàng nói xem canh giờ nào rồi?” Thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đã giữa trưa rồi ư?” Nói xong, Tô Khả Phương chuẩn bị đi cùng với hắn về Nam Thông viện ăn cơm.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe sáng trong đầu nàng, nàng vừa mừng vừa sợ kêu: “Ta có biện pháp rồi, cửa hàng xiên nướng của tẩu tử nhất định có thể làm được!”
“Hửm? Biện pháp tốt gì, nàng nói ta nghe xem?” Hạng Tử Nhuận mắt mang ý cười nhìn nàng.
Nghe xong dự tính của nàng, ý cười trên môi Hạng Tử Nhuận càng sâu: “Nàng nói đầu óc của nàng lớn lên như thế nào vậy, cách này mà nàng cũng nghĩ ra được nữa?”
“Chàng nói xem cách này có được không?” Nàng cười giận.
“Được, đương nhiên là được, nhưng việc này còn phải chờ cái gật đầu của quan phủ bên kia mới được.”Hắn nhắc nhở nói.
Nhưng với quan hệ của nàng với Từ Tư Di và Nghiêm Trung Đình, việc này cũng không khó làm.
Nàng cười giảo hoạt: “Có người quen làm quan thì dễ làm việc, còn nữa, ta cũng chỉ cần Nghiêm đại nhân xử việc công theo phép công, ta không cần hắn cho ta đi cửa sau nên hắn nhất định sẽ đồng ý.”
Hạng Tử Nhuận cười cười, nói: “Đi về ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi huyện nha tìm Nghiêm đại nhân.”
Nghiêm Trung Đình quả nhiên không làm khó Tô Khả Phương, hai vợ chồng rất dễ dàng lấy được khế ước cho thuê một mảnh đất lớn ở đầu Đông Hưng.
Tâm tình Tô Khả Phương rất tốt, nàng đem khế ước cho thuê cất vào không gian rồi mới đi về xưởng báo chí.
Buổi tối, các tiệm bán báo ở dưới huyện thành trình lên số lượng báo cũ đổi báo mới, hai vợ chồng ở xưởng báo chí làm đến gần sáng mới xong.
“Tổng cộng còn thiếu 61 tờ.” Tô Khả Phương đưa số liệu thống kê cho Húc Đông ghi nhớ.
Có lẽ là bởi vì tờ báo này là đồ mới lạ, lại có lẽ mọi người rất coi trọng dự báo thời tiết, cho nên báo cũ đều được giữ rất kĩ, vừa nghe có thể lấy báo cũ đổi báo mới, hơn nữa đổi một tờ được đến hai tờ báo, tất cả mọi người đều đem báo đến đổi.
“Kỳ báo này tổng số lợi nhuận chỉ có mấy lượng bạc.” Húc Đông nhìn số liệu Hạng Tử Nhuận thống kê ra, đau thịt nói.
Kỳ báo thứ tư nếu không bị sai thì lợi nhuận cũng phải cả trăm lượng bac.
“Tiền không thành vấn đề, may mắn là xưởng báo chí này vẫn có thể tiếp tục làm.” Tô Khả Phương nhìn Húc Đông, nghiêm nghị nói: “Lần này làm sai, nguyên nhân lớn nhất là ở ta, nhưng Húc Đông ngươi cũng có một phần trách nhiệm!”
Nghe vậy, sắc mặt Húc Đông nghiêm túc hẳn, nói: “Tiểu thư, ta biết lần này ta sai bởi vì ta quá sơ ý và quá ỷ lại, nếu lúc ấy ta có thể xác nhận lại một lần nữa với người trước khi đem đi in thì cũng sẽ không tạo thành cục diện ngày hôm nay.”
Thấy Húc Đông đã ý thức được sai lầm của mình, Tô Khả Phương rất an tâm, nhưng nên nói vẫn nói: “Còn chuyên của Cao lão bá nữa, phương pháp xử lý của ngươi cũng chưa thỏa đáng.”
“Tiểu thư, qua chuyện của Cao lão bá ta cũng thức tỉnh rồi, ngày hôm qua ta không nên vừa nghe lời Cao lão bá đã vội vàng phủ định!” Húc Đông tự trách: “Lúc ấy ta nên nghe kĩ lời ông nói, sau đó đem báo chí cẩn thận kiểm tra đối chiếu rồi mới phát biểu ý kiến. Tiểu thư, ta bảo đảm với người, về sau nếu gặp lại chuyện như thế này, ta nhất định không tái phạm!”
Tô Khả Phương biết Húc Đông quá mức tín nhiệm nàng, cho nên hôm qua mới quá mức độc đoán, gần như lập tức phủ quyết lời nói của Cao Xuân Dương.
Kỳ thật Tô Khả Phương cũng không muốn nghiêm khắc với Húc Đông như vậy, nhưng hắn là quản sự xưởng báo chí, lúc cần gánh vác trách nhiệm thì phải gánh, nếu không hắn quản sự cũng chỉ vô ích.
Hiện tại thấy hắn biết sai có thể sửa, còn biết tự mình thức tỉnh, Tô Khả Phương cũng không nói thêm nữa, để hắn tự sửa chữa đi.
“Còn 61 tờ báo cũ không thấy đem đổi, cũng không biết là tìm không ra hay đã bị hủy?”
Hoặc là bị người có tâm cất giấu rồi?
Tô Khả Phương nhíu mày trầm ngâm.
“Không cần lo lắng, người đổi báo cũ ta đã ghi tên lại, ta sẽ phái người đi điều tra một lần.” Hạng Tử Nhuận sớm đã có tính toán, hắn sẽ để bất kỳ kẻ nào nắm nhược điểm của tức phụ mình.
Thấy nàng ngáp, hắn nói: “Đã làm suốt một đêm rồi, nàng về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn chàng?”
“Ta đang đợi tin tức của Cao Xuân Dương bên kia, chờ có tin tức ta liền trở về.” Hắn hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nếu nàng không muốn quay về thì vào không gian ngủ một giấc cũng được.”
“Ta vẫn nên trở về thôi, nương còn ở nhà, ta về thì bà cũng có thể yên tâm chút.” Bà bà không thích nhắc mãi, cũng không phải người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Tô Khả Phương biết cả một đêm bọn họ không về, bà bà nhất định sẽ lo lắng.
Nàng vừa dứt lời, cả người đã bị kéo vào lồng ngực hắn, tùy ý hôn xuống, mềm mại lưu luyến, trằn trọc triền miên……
Cũng không biết đã qua bao lâu sau hắn mới buông nàng ra, nàng tức giận liếc hắn, thấp giọng nói: “Húc Đông ở phòng ngủ kế bên đấy!”
“Cầm lòng không được!” Mặt hắn nồng đậm ý cười, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng.
Mẫu thân và tức phụ thân như mẹ con, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, trong lòng hắn rất vui sướng.
Nàng đấm nhẹ lên hắn, hạ giọng nói: “Được rồi, đừng làm ầm ĩ Húc Đông, ta đi về trước, chàng cũng ngủ một giấc đi, có tin tức thì quay về nghỉ ngơi.”
Hắn đưa nàng đi qua mật đạo, thấy nàng ra khỏi tiệm ruốc cá mới quay lại xưởng báo chí.
Khi Tô Khả Phương trở lại Nam Thông viện thì Ngân Hạnh và Sơn đang muốn đi ra tiệm đồ chời, nàng hỏi Mã Liên mới biết bà bà quả nhiên một buổi tối không ngủ được, mãi đến khi trời sáng hẳn mới ngủ, bây giờ vẫn chưa dậy, liền dặn dò Mã Liên báo cho bà bà là nàng đã về sau khi bà tỉnh dậy, rồi vào phòng tắm.
Tô Khả Phương rửa mặt chải đầu xong, uống chén cháo rồi về phòng ngủ.
Thật ra chạng vạng ngày hôm qua Tô Khả Phương có nhờ Triệu Kính Tài về Nam Thông Viện thông báo với Diêu thị, nói cho bà biết mình và Hạng Tử Nhuận có thể không có thời gian về nghỉ, không ngờ Diêu thị vẫn ngủ không an ổn.
Lần phát hành này vô cùng quan trọng, mỗi một xấp Hạng Tử Nhuận đều sẽ rút một tờ báo bất kỳ để kiểm tra lại, mãi đến khi xác định hoàn toàn không có sai lầm mới thôi.
Tô Khả Phương thấy Hạng Tử Nhuận làm hết việc của mình, liền đi loanh quanh đầu phố.
Đoạn đường đầu phố này bất kỳ lúc nào trong ngày cũng quạnh quẽ như nhau, lúc Tô Khả Phương đi ngang ngay cả một người cũng không có.
Khối đất trống đầu phố này kéo dài đến tận mấy cái đầu phố khác, ước chừng cũng dài mấy trăm mét, rất trống trải, nếu ở chỗ này mở một sạp bán xiên nướng sẽ làm người cảm thấy rất quái dị.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tẩu tử buôn bán, mệt mỏi thì không có gì, nàng chỉ lo lắng sẽ đả kích đến lòng tự tin của tẩu tử.
Tô Khả Phương đi từ đầu phố này đến đầu phố kia, lại từ đầu phố kia đi đến đầu phố này, đến khi nàng cũng không biết mình đã đi bao nhiêu vòng, đột nhiên có người kéo vai nàng lại.
“Nàng đi như vậy mà không chóng mặt sao, ta nhìn muốn hôn mê rồi.” tiếng nói bất đắc dĩ của Hạng Tử Nhuận vang lên ở trên đầu.
Tô Khả Phương ngẩng đầu: “Chàng làm xong rồi sao?”
“Làm xong rồi.” Hắn nâng tay áo tỉ mỉ lau mồ hôi trên vầng trán của nàng, nhẹ giọng trách: “Trời nắng như vậy cũng không biết tìm chỗ mát mà đi, lỡ như nàng bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?”
Nghe hắn nhắc nhở, Tô Khả Phương mới phát hiện mặt trời đã lên thật cao trong đám mây thật dày.
“Đã là giờ nào rồi?” Nàng hỏi.
“Vừa rồi Mã Liên đã đến đây gọi chúng ta về ăn cơm, nàng nói xem canh giờ nào rồi?” Thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đã giữa trưa rồi ư?” Nói xong, Tô Khả Phương chuẩn bị đi cùng với hắn về Nam Thông viện ăn cơm.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe sáng trong đầu nàng, nàng vừa mừng vừa sợ kêu: “Ta có biện pháp rồi, cửa hàng xiên nướng của tẩu tử nhất định có thể làm được!”
“Hửm? Biện pháp tốt gì, nàng nói ta nghe xem?” Hạng Tử Nhuận mắt mang ý cười nhìn nàng.
Nghe xong dự tính của nàng, ý cười trên môi Hạng Tử Nhuận càng sâu: “Nàng nói đầu óc của nàng lớn lên như thế nào vậy, cách này mà nàng cũng nghĩ ra được nữa?”
“Chàng nói xem cách này có được không?” Nàng cười giận.
“Được, đương nhiên là được, nhưng việc này còn phải chờ cái gật đầu của quan phủ bên kia mới được.”Hắn nhắc nhở nói.
Nhưng với quan hệ của nàng với Từ Tư Di và Nghiêm Trung Đình, việc này cũng không khó làm.
Nàng cười giảo hoạt: “Có người quen làm quan thì dễ làm việc, còn nữa, ta cũng chỉ cần Nghiêm đại nhân xử việc công theo phép công, ta không cần hắn cho ta đi cửa sau nên hắn nhất định sẽ đồng ý.”
Hạng Tử Nhuận cười cười, nói: “Đi về ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi huyện nha tìm Nghiêm đại nhân.”
Nghiêm Trung Đình quả nhiên không làm khó Tô Khả Phương, hai vợ chồng rất dễ dàng lấy được khế ước cho thuê một mảnh đất lớn ở đầu Đông Hưng.
Tâm tình Tô Khả Phương rất tốt, nàng đem khế ước cho thuê cất vào không gian rồi mới đi về xưởng báo chí.
Buổi tối, các tiệm bán báo ở dưới huyện thành trình lên số lượng báo cũ đổi báo mới, hai vợ chồng ở xưởng báo chí làm đến gần sáng mới xong.
“Tổng cộng còn thiếu 61 tờ.” Tô Khả Phương đưa số liệu thống kê cho Húc Đông ghi nhớ.
Có lẽ là bởi vì tờ báo này là đồ mới lạ, lại có lẽ mọi người rất coi trọng dự báo thời tiết, cho nên báo cũ đều được giữ rất kĩ, vừa nghe có thể lấy báo cũ đổi báo mới, hơn nữa đổi một tờ được đến hai tờ báo, tất cả mọi người đều đem báo đến đổi.
“Kỳ báo này tổng số lợi nhuận chỉ có mấy lượng bạc.” Húc Đông nhìn số liệu Hạng Tử Nhuận thống kê ra, đau thịt nói.
Kỳ báo thứ tư nếu không bị sai thì lợi nhuận cũng phải cả trăm lượng bac.
“Tiền không thành vấn đề, may mắn là xưởng báo chí này vẫn có thể tiếp tục làm.” Tô Khả Phương nhìn Húc Đông, nghiêm nghị nói: “Lần này làm sai, nguyên nhân lớn nhất là ở ta, nhưng Húc Đông ngươi cũng có một phần trách nhiệm!”
Nghe vậy, sắc mặt Húc Đông nghiêm túc hẳn, nói: “Tiểu thư, ta biết lần này ta sai bởi vì ta quá sơ ý và quá ỷ lại, nếu lúc ấy ta có thể xác nhận lại một lần nữa với người trước khi đem đi in thì cũng sẽ không tạo thành cục diện ngày hôm nay.”
Thấy Húc Đông đã ý thức được sai lầm của mình, Tô Khả Phương rất an tâm, nhưng nên nói vẫn nói: “Còn chuyên của Cao lão bá nữa, phương pháp xử lý của ngươi cũng chưa thỏa đáng.”
“Tiểu thư, qua chuyện của Cao lão bá ta cũng thức tỉnh rồi, ngày hôm qua ta không nên vừa nghe lời Cao lão bá đã vội vàng phủ định!” Húc Đông tự trách: “Lúc ấy ta nên nghe kĩ lời ông nói, sau đó đem báo chí cẩn thận kiểm tra đối chiếu rồi mới phát biểu ý kiến. Tiểu thư, ta bảo đảm với người, về sau nếu gặp lại chuyện như thế này, ta nhất định không tái phạm!”
Tô Khả Phương biết Húc Đông quá mức tín nhiệm nàng, cho nên hôm qua mới quá mức độc đoán, gần như lập tức phủ quyết lời nói của Cao Xuân Dương.
Kỳ thật Tô Khả Phương cũng không muốn nghiêm khắc với Húc Đông như vậy, nhưng hắn là quản sự xưởng báo chí, lúc cần gánh vác trách nhiệm thì phải gánh, nếu không hắn quản sự cũng chỉ vô ích.
Hiện tại thấy hắn biết sai có thể sửa, còn biết tự mình thức tỉnh, Tô Khả Phương cũng không nói thêm nữa, để hắn tự sửa chữa đi.
“Còn 61 tờ báo cũ không thấy đem đổi, cũng không biết là tìm không ra hay đã bị hủy?”
Hoặc là bị người có tâm cất giấu rồi?
Tô Khả Phương nhíu mày trầm ngâm.
“Không cần lo lắng, người đổi báo cũ ta đã ghi tên lại, ta sẽ phái người đi điều tra một lần.” Hạng Tử Nhuận sớm đã có tính toán, hắn sẽ để bất kỳ kẻ nào nắm nhược điểm của tức phụ mình.
Thấy nàng ngáp, hắn nói: “Đã làm suốt một đêm rồi, nàng về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn chàng?”
“Ta đang đợi tin tức của Cao Xuân Dương bên kia, chờ có tin tức ta liền trở về.” Hắn hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nếu nàng không muốn quay về thì vào không gian ngủ một giấc cũng được.”
“Ta vẫn nên trở về thôi, nương còn ở nhà, ta về thì bà cũng có thể yên tâm chút.” Bà bà không thích nhắc mãi, cũng không phải người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Tô Khả Phương biết cả một đêm bọn họ không về, bà bà nhất định sẽ lo lắng.
Nàng vừa dứt lời, cả người đã bị kéo vào lồng ngực hắn, tùy ý hôn xuống, mềm mại lưu luyến, trằn trọc triền miên……
Cũng không biết đã qua bao lâu sau hắn mới buông nàng ra, nàng tức giận liếc hắn, thấp giọng nói: “Húc Đông ở phòng ngủ kế bên đấy!”
“Cầm lòng không được!” Mặt hắn nồng đậm ý cười, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng.
Mẫu thân và tức phụ thân như mẹ con, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, trong lòng hắn rất vui sướng.
Nàng đấm nhẹ lên hắn, hạ giọng nói: “Được rồi, đừng làm ầm ĩ Húc Đông, ta đi về trước, chàng cũng ngủ một giấc đi, có tin tức thì quay về nghỉ ngơi.”
Hắn đưa nàng đi qua mật đạo, thấy nàng ra khỏi tiệm ruốc cá mới quay lại xưởng báo chí.
Khi Tô Khả Phương trở lại Nam Thông viện thì Ngân Hạnh và Sơn đang muốn đi ra tiệm đồ chời, nàng hỏi Mã Liên mới biết bà bà quả nhiên một buổi tối không ngủ được, mãi đến khi trời sáng hẳn mới ngủ, bây giờ vẫn chưa dậy, liền dặn dò Mã Liên báo cho bà bà là nàng đã về sau khi bà tỉnh dậy, rồi vào phòng tắm.
Tô Khả Phương rửa mặt chải đầu xong, uống chén cháo rồi về phòng ngủ.
Thật ra chạng vạng ngày hôm qua Tô Khả Phương có nhờ Triệu Kính Tài về Nam Thông Viện thông báo với Diêu thị, nói cho bà biết mình và Hạng Tử Nhuận có thể không có thời gian về nghỉ, không ngờ Diêu thị vẫn ngủ không an ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook