Hận Thù Trong Anh
-
Chương 49: Mở Màn Cho Việc Trả Thù
Nhưng điều mà Âu Thiếu không ngờ tới là cô cũng tham gia trong bữa tiệc này, vậy mà anh lại không phát hiện ra.
Đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc, bước đi càng nhanh hơn mà đi theo cô vào trong. Vào tới thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Âu Thiếu dừng lại, đưa mắt đảo nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm, nhưng cũng không thấy gì hết, anh khó hiểu hoang mang.
“Đi đâu rồi?”
Không lẽ bản thân nhìn nhầm?
Tuyệt đối không phải nhầm.
Đang không biết phải thế nào, bất ngờ một đoạn nhạc vàng lên làm Âu Thiếu đứng hình mất vài giây.
Giai điệu vô cùng quen thuộc cùng với lời bài hàt “Cuộc tình của hai chúng ta em đã viết lên một bản nhạc. Anh luôn tồn tại. Trong tâm trí và cả trái tim em…”
Nó lại làm Âu Thiếu ấn tượng một cách lạ thường, anh bỗng thầm nghi hoặc trong đầu “Đây không phải giai điệu của bài Lời Hứa sao?”
Một bài hát chính Vô Ưu đã tự sáng tác và hát thử cho anh nghe khi còn học trung học, Cô đã từng nói “Sau này, nhất định sẽ biến bài hát trở thành một bản nhạc hay và ý nghĩa nhất.”
Trong lòng anh lại dâng lên một ý nghĩ khẳng định người đang ngồi trên sân khấu, sau bức màn để hát kia, chính là Lục Vô Ưu.
Âu Thiếu đứng bất động tại chỗ, chăm chú nghe bản nhạc nhẹ nhàng của một tình yêu đơn thuần, giọng hát thuần khiết trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn da diết không thể nói ra.
không gian mọi thứ tĩnh lặng, ai cũng tập trung lắng nghe, hoà mình vào giai điệu để cảm thụ, thật êm tai.
Tầm khoảng hai phút sau, bài nhạc kết thúc cùng với một chàng vỗ tay hết lời khen ngợi. Một bài hát hay, một giọng hát tuyệt vời.
Cô vén màn bước ra, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn mọi người đã dành những lời khen cho mình.
“Cảm ơn mọi người.” Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ khẽ rơi xuống mặt nước.
Đúng là một vẻ đẹp chết người.
Âu Thiếu đứng đờ tại chỗ, ánh mắt tràn ngập yêu thương không thể rời khỏi cô.
Không chỉ có anh mà ngay cả Thanh Ý cũng đã nhận ra người đang đứng trên sân khấu kia, lại có gương mặt y chang Lục Vô Ưu. Ả hoảng sợ, hoang mang trong lòng một cách khó hiểu.
“Lục Vô Ưu? Không, không đúng. Cô ta chết rồi mà?”
Đôi lông mày Thanh Ý nheo lại, tỏ vẻ khó tin muốn đi đến để xác nhận thì bất ngờ. Một người đàn ông với mái tóc trắng, mặc âu phục, gương mặt điển trai nhìn giống lai tây vô cùng cuốn hút, bước lên sân khấu đứng bên cạnh cô.
Hắn nhìn cô mỉn cười dịu dàng ấm áp, rồi vòng tay ôm lấy eo cô nhẹ nhàng dẫn cô đi xuống. Hành động này khiến Âu Thiếu và Thanh Ý vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
Cả hai đều có chung một suy nghĩ “Hắn là ai?”
Cô và hắn đi đến một bàn rượu rồi cùng nâng ni cười nói vui vẻ.
“Hina, hôm nay cô thật sự rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn anh. Cạn ly.”
Ánh mắt Âu Thiếu toả ra sát khí nặng nề, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng cô làm cô bỗng rùng mình ớn lạnh sống lưng.
Anh liếc đôi mắt sắc bén, rồi tự nói trong lòng “Chờ tôi xử lý xong vụ này. Tôi nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của em. Vô Ưu.”
Thanh Ý cứ nhìn chằm chằm vào cô như đang thăm dò, mà không hề hay biết Âu Thiếu đang nhìn ả với con mắt đầy khinh bỉ, anh quay người lặng lẽ rời đi.
Sau vài phút, Một chàng trai với tư cách MC bất ngờ lên sân khấu và nói.
“Cảm ơn mọi người đã đến với buổi trao giải ngày hôm nay, để tăng thêm không khí vui vẻ trong đây. Chúng tôi có tổ chức một sự kiện nhỏ. Chỉ cần một trong các vị ở đây chia sẻ một đoạn video hạnh phúc nhất của đời mình và được bình chọn nhiều nhất thì sẽ thắng. Phần thưởng là một vòng tay bằng ngọc được điêu khẳc vô cùng tỉ mỉ từ thời vua chúa cho đến nay, có trị giá lên tới hàng trăm tỷ đồng.”
Ai cũng ồ lên đầy bất ngờ vì giải thưởng này thật sự quá hấp dẫn rồi, ngay cả Thanh Ý cũng không thể thoát khỏi cám dỗ này. Ai cũng nhao nhao chia sẽ những clip hạnh phúc nhất của mình, trong đó có Thanh Ý.
Đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt Thanh Ý. ả vui vẻ nắm chắc phần thắng trong tay mà cầm micro lên phát biểu đầy tự tin.
“Tôi biết mọi người ở đây, ai cũng đều có những video quay lại cuộc đời hạnh phúc của mình, có buồn, có vui, có gia đình hay cả bẻn bạn bè mình, ai cũng rất đặc biệt. Nhưng đối với tôi, có lẽ vẫn là thứ tình cảm thanh mai trúc mã mà tôi đã dành cho cậu ấy.” Thanh Ý vừa nói, vừa nhìn về chỗ Âu Thiếu đang đứng.
Cứ nghĩ rằng ai cũng cảm động, nhưng Thanh Ý đã nhầm, ả ngàn lần cũng không biết bản thân đã rơi vào cái bẫy của Âu Thiếu giăng ra.
Bất ngờ, phía dưới sân khấu, vẻ mặt ai cũng đầy kinh ngạc nhìn lên màn hình, đôi mẳt mở to “Ồh” lên cùng lúc rồi bàn tán xôn xao.
“Ah…ưm…Nhẹ thôi, đừng làm mạnh như thế.”
Liên tục những âm thanh nhạy c*ảm vang lên làm Thanh Ý hốt hoảng quay lại, trợn mắt á khẩu không nói lên lời.
“Đ…Đây…đây…Tại…Tại sao?”
Trên màn hình chính là đoạn video hai người một nam và một nữ trên chiếc giường không mặc đồ đang ân ái, quấn quýt lấy nhau. Người phụ đấy chính là Thanh Ý, còn người đàn ông kia không ai khác, chính là bác sĩ Trâm thôi miên.
Thanh Ý lẳp bắp khó hiểu, rõ ràng bản thân lấy ra đoạn video với Âu Thiếu cơ mà. Tại sao bây giờ lại thành ra ả và tên bác sĩ kia? Là ai đã làm?
Bất ngờ một đống phóng viên từ đâu nháo nhào chạy đến, cầm máy ảnh, rồi micro đến trước mặt Thang Ý mà chất vấn.
“Thanh Ý, đoạn video này là thế nào? Đây là hạnh phúc của cô muốn cho mọi người biết sao?”
“Thanh Ý, người trong đoạn video đó thật sự là cô sao?”
"Mong cô hãy trả lời chúng tôi, người đàn ông kia là ai? Có quan hệ gì với cô?’
Đứng trước những câu hỏi như thế, Thanh Ý sợ hãi liên tục lùi bước lại, ánh mắt nhìn Âu Thiếu như đang cầu cứu.
Nhưng Âu Thiếu nhìn ả lặng thinh, không một chút cảm xúc. Đây chính là món quà mà anh đặc biệt tặng cho ả. Chính anh đã đi tới nhà bác sĩ Trâm ép hắn giao ra đoạn video quay lén này.
Lúc này, người phụ nữ với gương mặt giống Vô Ưu vẫn đang bình thản xem trò vui, trong lòng thầm nghĩ " Thật không ngờ, mình không cần ra tay thì cũng đã có người làm. Cô ta, rốt cuộc lại gây thù chuốc oán với ai nữa vậy?"
Cô không xem nữa mà lạnh lùng liếc mắt rời đi “Xem ra, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Âu Thiếu thấy vậy thì liền đuổi theo.
Thanh Ý đang bị vây giữa phóng viên, thấy Âu Thiếu đi, ả muốn lao nhanh ra bám lấy anh để thanh minh cho sai lầm của mình mà hét lên.
“Âu Thiếu, nghe em giải thích, em bị hại. Có người muốn hại em.”
Mặc cho Thanb Ý gào hét, nhưng Âu Thiếu chẳng mấy quan tâm, anh cứ tiếp tục đuổi theo cô gái kia.
Ra đến đại sảnh, bất ngờ Âu Thiếu lao ra đứng chắn trước mặt cô.
Cô thấy anh thì nhíu mày, giọng nói khó chịu “Amh muốn bị đá vào đấy nữa sao?”
Âu Thiếu bất giác rùng mình một cái, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại mà tiếp lời “Em muốn đã bao nhiêu cũng được.”
Cạn lời với độ chai mặt vô liêm sỉ của Âu Thiếu, cô lườm anh một cái rồi chả thèm để tâm. Anh định cầm cổ tay cô thì bị cô nhanh chóng từ chối, khó chịu hất ra.
Thấy thái độ của cô như vậy, Âu Thiếu không dám làn càn, anh nhỏ giọng nói một câu làm cô dừng lại.
“Cô rất giống người con gái tôi yêu. Nếu cô không phải cô ấy thì hãy để tôi xác nhận.”
Nghe tới đây, cô khó hiểu hỏi lại “Xác nhận cái gì?”
“Tôi muốn xem bụng của cô.”
“Anh…”
“Tôi biết cô sẽ không cho, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể nhờ ra. Nếu như cô không phải cô ấy, tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Giọng anh buồn bã, nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn, mong chờ câu trả lời từ cô.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Âu Thiếu nhíu mày “Tại sao? Nếu em không dám cho tôi xem thì có nghĩa em tự nhận bản thân chính là Lục Vô Ưu.”
“Chẳng có cái lý do vô lý đó cả, tôi cho anh xem hay không đó là quyền của tôi vì đây là cơ thể của tôi. Còn nữa, ằn có thể ằn bậy nhưng nói thì không, tên tôi là Hina. Hina Woaai. Không phải Lục Vô Ưu.”
Cô nói như đang tức giận, trong lòng vô cùng bức xúc vì bị anh làm phiền và bám theo.
Âu Thiếu càng đau lòng hơn, nếu là Vô Ưu, cô sẽ không lạnh lùng mà nói chuyện với anh tuyệt tình thế này. Phải chăng cô vẫn còn hận anh?
Bàn tay thon dài khẽ đưa lên, định chạm vào đôi má đỏ hồng của cô thì bị cô nhanh chóng hất tay ra, nhướng này khó chịu “Đừng động vào tôi.”
Giọng Âu Thiếu trầm khàn khẽ run rẩy buồn bã không nói lên lời “Anh…”
Đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc, bước đi càng nhanh hơn mà đi theo cô vào trong. Vào tới thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Âu Thiếu dừng lại, đưa mắt đảo nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm, nhưng cũng không thấy gì hết, anh khó hiểu hoang mang.
“Đi đâu rồi?”
Không lẽ bản thân nhìn nhầm?
Tuyệt đối không phải nhầm.
Đang không biết phải thế nào, bất ngờ một đoạn nhạc vàng lên làm Âu Thiếu đứng hình mất vài giây.
Giai điệu vô cùng quen thuộc cùng với lời bài hàt “Cuộc tình của hai chúng ta em đã viết lên một bản nhạc. Anh luôn tồn tại. Trong tâm trí và cả trái tim em…”
Nó lại làm Âu Thiếu ấn tượng một cách lạ thường, anh bỗng thầm nghi hoặc trong đầu “Đây không phải giai điệu của bài Lời Hứa sao?”
Một bài hát chính Vô Ưu đã tự sáng tác và hát thử cho anh nghe khi còn học trung học, Cô đã từng nói “Sau này, nhất định sẽ biến bài hát trở thành một bản nhạc hay và ý nghĩa nhất.”
Trong lòng anh lại dâng lên một ý nghĩ khẳng định người đang ngồi trên sân khấu, sau bức màn để hát kia, chính là Lục Vô Ưu.
Âu Thiếu đứng bất động tại chỗ, chăm chú nghe bản nhạc nhẹ nhàng của một tình yêu đơn thuần, giọng hát thuần khiết trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn da diết không thể nói ra.
không gian mọi thứ tĩnh lặng, ai cũng tập trung lắng nghe, hoà mình vào giai điệu để cảm thụ, thật êm tai.
Tầm khoảng hai phút sau, bài nhạc kết thúc cùng với một chàng vỗ tay hết lời khen ngợi. Một bài hát hay, một giọng hát tuyệt vời.
Cô vén màn bước ra, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn mọi người đã dành những lời khen cho mình.
“Cảm ơn mọi người.” Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ khẽ rơi xuống mặt nước.
Đúng là một vẻ đẹp chết người.
Âu Thiếu đứng đờ tại chỗ, ánh mắt tràn ngập yêu thương không thể rời khỏi cô.
Không chỉ có anh mà ngay cả Thanh Ý cũng đã nhận ra người đang đứng trên sân khấu kia, lại có gương mặt y chang Lục Vô Ưu. Ả hoảng sợ, hoang mang trong lòng một cách khó hiểu.
“Lục Vô Ưu? Không, không đúng. Cô ta chết rồi mà?”
Đôi lông mày Thanh Ý nheo lại, tỏ vẻ khó tin muốn đi đến để xác nhận thì bất ngờ. Một người đàn ông với mái tóc trắng, mặc âu phục, gương mặt điển trai nhìn giống lai tây vô cùng cuốn hút, bước lên sân khấu đứng bên cạnh cô.
Hắn nhìn cô mỉn cười dịu dàng ấm áp, rồi vòng tay ôm lấy eo cô nhẹ nhàng dẫn cô đi xuống. Hành động này khiến Âu Thiếu và Thanh Ý vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
Cả hai đều có chung một suy nghĩ “Hắn là ai?”
Cô và hắn đi đến một bàn rượu rồi cùng nâng ni cười nói vui vẻ.
“Hina, hôm nay cô thật sự rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn anh. Cạn ly.”
Ánh mắt Âu Thiếu toả ra sát khí nặng nề, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng cô làm cô bỗng rùng mình ớn lạnh sống lưng.
Anh liếc đôi mắt sắc bén, rồi tự nói trong lòng “Chờ tôi xử lý xong vụ này. Tôi nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của em. Vô Ưu.”
Thanh Ý cứ nhìn chằm chằm vào cô như đang thăm dò, mà không hề hay biết Âu Thiếu đang nhìn ả với con mắt đầy khinh bỉ, anh quay người lặng lẽ rời đi.
Sau vài phút, Một chàng trai với tư cách MC bất ngờ lên sân khấu và nói.
“Cảm ơn mọi người đã đến với buổi trao giải ngày hôm nay, để tăng thêm không khí vui vẻ trong đây. Chúng tôi có tổ chức một sự kiện nhỏ. Chỉ cần một trong các vị ở đây chia sẻ một đoạn video hạnh phúc nhất của đời mình và được bình chọn nhiều nhất thì sẽ thắng. Phần thưởng là một vòng tay bằng ngọc được điêu khẳc vô cùng tỉ mỉ từ thời vua chúa cho đến nay, có trị giá lên tới hàng trăm tỷ đồng.”
Ai cũng ồ lên đầy bất ngờ vì giải thưởng này thật sự quá hấp dẫn rồi, ngay cả Thanh Ý cũng không thể thoát khỏi cám dỗ này. Ai cũng nhao nhao chia sẽ những clip hạnh phúc nhất của mình, trong đó có Thanh Ý.
Đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt Thanh Ý. ả vui vẻ nắm chắc phần thắng trong tay mà cầm micro lên phát biểu đầy tự tin.
“Tôi biết mọi người ở đây, ai cũng đều có những video quay lại cuộc đời hạnh phúc của mình, có buồn, có vui, có gia đình hay cả bẻn bạn bè mình, ai cũng rất đặc biệt. Nhưng đối với tôi, có lẽ vẫn là thứ tình cảm thanh mai trúc mã mà tôi đã dành cho cậu ấy.” Thanh Ý vừa nói, vừa nhìn về chỗ Âu Thiếu đang đứng.
Cứ nghĩ rằng ai cũng cảm động, nhưng Thanh Ý đã nhầm, ả ngàn lần cũng không biết bản thân đã rơi vào cái bẫy của Âu Thiếu giăng ra.
Bất ngờ, phía dưới sân khấu, vẻ mặt ai cũng đầy kinh ngạc nhìn lên màn hình, đôi mẳt mở to “Ồh” lên cùng lúc rồi bàn tán xôn xao.
“Ah…ưm…Nhẹ thôi, đừng làm mạnh như thế.”
Liên tục những âm thanh nhạy c*ảm vang lên làm Thanh Ý hốt hoảng quay lại, trợn mắt á khẩu không nói lên lời.
“Đ…Đây…đây…Tại…Tại sao?”
Trên màn hình chính là đoạn video hai người một nam và một nữ trên chiếc giường không mặc đồ đang ân ái, quấn quýt lấy nhau. Người phụ đấy chính là Thanh Ý, còn người đàn ông kia không ai khác, chính là bác sĩ Trâm thôi miên.
Thanh Ý lẳp bắp khó hiểu, rõ ràng bản thân lấy ra đoạn video với Âu Thiếu cơ mà. Tại sao bây giờ lại thành ra ả và tên bác sĩ kia? Là ai đã làm?
Bất ngờ một đống phóng viên từ đâu nháo nhào chạy đến, cầm máy ảnh, rồi micro đến trước mặt Thang Ý mà chất vấn.
“Thanh Ý, đoạn video này là thế nào? Đây là hạnh phúc của cô muốn cho mọi người biết sao?”
“Thanh Ý, người trong đoạn video đó thật sự là cô sao?”
"Mong cô hãy trả lời chúng tôi, người đàn ông kia là ai? Có quan hệ gì với cô?’
Đứng trước những câu hỏi như thế, Thanh Ý sợ hãi liên tục lùi bước lại, ánh mắt nhìn Âu Thiếu như đang cầu cứu.
Nhưng Âu Thiếu nhìn ả lặng thinh, không một chút cảm xúc. Đây chính là món quà mà anh đặc biệt tặng cho ả. Chính anh đã đi tới nhà bác sĩ Trâm ép hắn giao ra đoạn video quay lén này.
Lúc này, người phụ nữ với gương mặt giống Vô Ưu vẫn đang bình thản xem trò vui, trong lòng thầm nghĩ " Thật không ngờ, mình không cần ra tay thì cũng đã có người làm. Cô ta, rốt cuộc lại gây thù chuốc oán với ai nữa vậy?"
Cô không xem nữa mà lạnh lùng liếc mắt rời đi “Xem ra, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Âu Thiếu thấy vậy thì liền đuổi theo.
Thanh Ý đang bị vây giữa phóng viên, thấy Âu Thiếu đi, ả muốn lao nhanh ra bám lấy anh để thanh minh cho sai lầm của mình mà hét lên.
“Âu Thiếu, nghe em giải thích, em bị hại. Có người muốn hại em.”
Mặc cho Thanb Ý gào hét, nhưng Âu Thiếu chẳng mấy quan tâm, anh cứ tiếp tục đuổi theo cô gái kia.
Ra đến đại sảnh, bất ngờ Âu Thiếu lao ra đứng chắn trước mặt cô.
Cô thấy anh thì nhíu mày, giọng nói khó chịu “Amh muốn bị đá vào đấy nữa sao?”
Âu Thiếu bất giác rùng mình một cái, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại mà tiếp lời “Em muốn đã bao nhiêu cũng được.”
Cạn lời với độ chai mặt vô liêm sỉ của Âu Thiếu, cô lườm anh một cái rồi chả thèm để tâm. Anh định cầm cổ tay cô thì bị cô nhanh chóng từ chối, khó chịu hất ra.
Thấy thái độ của cô như vậy, Âu Thiếu không dám làn càn, anh nhỏ giọng nói một câu làm cô dừng lại.
“Cô rất giống người con gái tôi yêu. Nếu cô không phải cô ấy thì hãy để tôi xác nhận.”
Nghe tới đây, cô khó hiểu hỏi lại “Xác nhận cái gì?”
“Tôi muốn xem bụng của cô.”
“Anh…”
“Tôi biết cô sẽ không cho, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể nhờ ra. Nếu như cô không phải cô ấy, tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Giọng anh buồn bã, nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn, mong chờ câu trả lời từ cô.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Âu Thiếu nhíu mày “Tại sao? Nếu em không dám cho tôi xem thì có nghĩa em tự nhận bản thân chính là Lục Vô Ưu.”
“Chẳng có cái lý do vô lý đó cả, tôi cho anh xem hay không đó là quyền của tôi vì đây là cơ thể của tôi. Còn nữa, ằn có thể ằn bậy nhưng nói thì không, tên tôi là Hina. Hina Woaai. Không phải Lục Vô Ưu.”
Cô nói như đang tức giận, trong lòng vô cùng bức xúc vì bị anh làm phiền và bám theo.
Âu Thiếu càng đau lòng hơn, nếu là Vô Ưu, cô sẽ không lạnh lùng mà nói chuyện với anh tuyệt tình thế này. Phải chăng cô vẫn còn hận anh?
Bàn tay thon dài khẽ đưa lên, định chạm vào đôi má đỏ hồng của cô thì bị cô nhanh chóng hất tay ra, nhướng này khó chịu “Đừng động vào tôi.”
Giọng Âu Thiếu trầm khàn khẽ run rẩy buồn bã không nói lên lời “Anh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook